Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:33
Lượt xem: 364
Đôi mắt hạnh của tiểu cô nương lấp lánh, khác hẳn lần trước gặp nàng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Triệu Như Chương cũng không thể tưởng tượng được, dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của nàng lại khác một trời một vực so với bây giờ.
Đinh nương tử và trượng phu vẫn đang tình cảm thắm thiết, Phó Tri Ngu cũng ngại để Triệu Như Chương đứng ngoài cửa.
Triệu Như Chương lần đầu tiên vào phòng của nữ tử, mắt không dám liếc ngang liếc dọc, nhận lấy chén trà trong tay nàng, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Hắn so với trước kia rất khác, Phó Tri Ngu nhìn thấy lần đầu tiên suýt chút nữa không nhận ra.
Trong ấn tượng của nàng, Triệu Như Chương là người lạnh lùng, đối nhân xử thế tuy lịch sự khách sáo, nhưng luôn có cảm giác xa cách. Bây giờ hắn dường như tự nhiên hơn nhiều, trên mặt luôn nở nụ cười, từ lúc chào hỏi khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Chỉ là đối mặt với Phó Tri Ngu, Triệu Như Chương vẫn có chút bối rối.
"Người... người nghe nói ý chỉ trong cung chưa?"
"Đạo nào? Là vì ta làm đàn tràng lớn, hay là ba tháng không cho phép cưới gả trong dân gian?" Phó Tri Ngu cong môi.
Triệu Như Chương nghẹn lời.
Phó Tri Ngu rất thản nhiên: "Hắn đã cho rằng ta c.h.ế.t rồi, vậy không phải rất tốt sao, muốn làm gì thì làm."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Chỉ cần không làm phiền đến nàng, hắn muốn làm gì thì người đau đầu là các đại thần.
Triệu Như Chương trên đường nghĩ rất nhiều lời an ủi nàng, nhất thời đều mắc kẹt trong cổ họng, một lúc lâu sau mới nói: "Người không để ý là tốt rồi..."
Phó Tri Ngu cười lắc đầu: "Ta để ý làm gì, hắn tưởng ta c.h.ế.t rồi chẳng phải đúng ý hắn sao, người nên lo lắng là ngài mới đúng, hắn có nghi ngờ ngài không?"
"Có." Triệu Như Chương nghiêm mặt nói, "Ngài ấy đã cho Trương Thế Hành đi tra hộ tịch của ta." Nhưng không tra ra được gì, giống hệt hộ tịch gia thế lúc đỗ Tiến sĩ.
Có lẽ là quá đau buồn, đến mức không rảnh bận tâm đến hắn, chuyện này cũng kết thúc ở đây, không điều tra sâu thêm nữa.
Triệu Như Chương không dám đảm bảo nếu tiếp tục điều tra có thể tra ra được gì không, bây giờ nghĩ lại cũng rất sợ hãi.
Qua cánh cửa phòng đang mở, cảnh hai người nói chuyện lọt vào mắt phu thê nhà họ Đinh, Đinh nương tử nở nụ cười mờ ám.
Trượng phu của nàng ấy là Đinh Trực đã nghe nói chuyện của Thẩm nương tử, trên đường hắn gặp Hạ công tử, đều đi đến Nhạc Châu nên tiện đường nói chuyện vài câu, không ngờ người cần tìm đều ở cùng một chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-108.html.]
Đinh Trực ho khan vài tiếng, kinh động đến Phó Tri Ngu và Triệu Như Chương.
Ông nhiệt tình mời Triệu Như Chương ở lại ăn cơm, Triệu Như Chương cũng vừa hay muốn tận mắt xem xem Phó Tri Ngu rốt cuộc có chịu khổ hay không, thuận thế đồng ý.
Hắn ở quan trường rèn luyện một thời gian, dùng thân phận giả đã dựng lên ứng phó với phu thê Đinh gia cũng rất thành thạo.
Chỉ là Triệu Như Chương chính mình cũng không chú ý tới, ánh mắt của hắn bất giác liếc về phía Phó Tri Ngu.
Đinh nương tử nhìn thấu nhưng không nói ra, gắp cho Phó Tri Ngu chút thức ăn, Phó Tri Ngu ngẩng đầu cảm tạ, bất ngờ chạm phải ánh mắt đang len lén nhìn mình của Triệu Như Chương.
Triệu Như Chương vội vàng quay đi, cảm tạ Đinh nương tử: "Đa tạ hai người đã chiếu cố Yên Nương."
Ăn cơm xong, Triệu Như Chương phải trở về, hắn ở chung với Đinh Trực cảm thấy là người không tệ, cũng tin lời Phó Tri Ngu nói mình sống rất tốt.
Phó Tri Ngu vẫn còn buồn ngủ, nghe hắn tối muộn còn phải về Hàng Châu, nhịn không được nhíu mày: "Muộn thế này rồi..."
"Bệ hạ ban thưởng cho ta về quê, hơn nữa còn là Hàng Châu, nếu bị phát hiện ta không ở Hàng Châu mà ở Nhạc Châu, chẳng phải sẽ phát hiện ra người ở đây sao."
Phó Tri Ngu rũ mắt không nói.
Triệu Như Chương nhìn ra sự mệt mỏi của nàng, không đành lòng quấy rầy nàng nữa, dặn dò vài câu rồi lên ngựa rời đi.
Phó Tri Ngu trở về phòng, vốn định sắp xếp lại nội dung giảng bài cho bọn trẻ ngày mai, nhưng những dòng chữ nhỏ chú thích trên sách giống như từng đạo bùa thôi miên, khiến nàng không nhịn được nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, nàng bị tiếng xe ngựa bên ngoài đánh thức. Vừa mở mắt ra đã thấy trời sáng rõ, muộn hơn giờ thức dậy bình thường của nàng rất nhiều.
Phó Tri Ngu vội vàng thay quần áo, không kịp ăn sáng, chạy đến học đường.
May mà không quá muộn, Phó Tri Ngu gắng gượng tinh thần, dịu dàng giảng bài cho bọn trẻ.
Triệu Như Chương đứng dưới gốc cây cách đó không xa, lặng lẽ nhìn về phía căn nhà của học đường.
Khi không thể gặp Phó Tri Ngu trong mấy tháng đầu, hắn thực sự không cảm thấy có gì khác biệt. Công việc bận rộn lấp đầy cuộc sống của hắn, khiến hắn không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Hôm qua gặp lại Phó Tri Ngu, tâm trí hắn lại bắt đầu rối bời, dù biết là không nên, nhưng vẫn tự thuyết phục bản thân "chỉ nhìn một cái".
Phó Tri Ngu mấy lần dừng lại nghỉ ngơi, hơi thở có chút gấp gáp, bọn trẻ hỏi nàng có phải mệt rồi không, Phó Tri Ngu cong môi, hai chữ "không sao" vừa thốt ra, trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Nàng không biết mình đã được đưa về như thế nào, khi tỉnh lại thấy Dục Nhi đang đứng chờ bên giường, trông có vẻ sợ hãi không nhẹ, thấy nàng tỉnh liền vừa chạy ra ngoài vừa la hét.