Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:31
Lượt xem: 376
Hắn vừa bắt tay vào làm, vừa lo lắng bệ hạ trở về, chẳng phải sẽ càng dễ dàng xúc cảnh sinh tình sao?
Trong những ngày Phó Toại Chi suy sụp, rất nhiều công việc được giao cho Triệu Như Chương xử lý, rõ ràng đã là đãi ngộ của cận thần bên cạnh thiên tử, chỉ thiếu một đạo ý chỉ công khai.
Triệu Như Chương thường xuyên cảm thấy, bệ hạ đặt mình ở bên cạnh là để dò xét ra bí mật gì đó.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thân thế của hắn, những người bạn tốt của hắn, đều bị Trương Thế Hành dùng mật thư trình lên bàn làm việc của thiên tử, không sót thứ gì.
"Trẫm muốn làm một đàn tràng cho nàng ấy."
Triệu Như Chương vẫn đang bẩm báo chính sự, đột nhiên bị thiên tử cắt ngang, nội dung ngài nói ra khiến hắn kinh ngạc không thôi. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã điều chỉnh tốt biểu cảm, ngầm đồng ý với cách làm của thiên tử.
Chẳng qua cũng chỉ là một đàn tràng mà thôi.
Triệu Như Chương thầm nghĩ, dù vậy, lưng hắn vẫn toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Phó Toại Chi không chỉ định làm như vậy, vừa trở về cấm nội, liền hạ một đạo ý chỉ, cấm cưới gả trong dân gian ba tháng.
Triều thần còn chưa kịp phản đối, ý chỉ đã ban xuống, bố cáo được dán ra.
Tin tức truyền đến Nhạc Châu, Phó Tri Ngu đang giúp Đinh nương tử thu dọn rau dưa vừa mua, Đinh nương tử kể lại những gì mình nghe thấy cho nàng nghe.
Nghe nói Phó Toại Chi vì mình làm đàn tràng lớn, còn cấm cưới gả trong dân gian, tay Phó Tri Ngu run lên, một bó rau cần rơi xuống đất. Nàng từ từ nhặt lên, phủi sạch bụi đất, ngâm vào trong nước sạch.
"...Muội làm sao vậy?" Đinh nương tử chú ý đến sắc mặt đột nhiên tái nhợt của nàng, "Gần đây mệt mỏi sao?"
Phó Tri Ngu lắc đầu.
Ý chỉ trong cấm nội truyền đến Nhạc Châu, ngựa chạy ngày đêm không ngừng nghỉ cũng chỉ mất hai ba ngày, tức là đạo ý chỉ này vừa mới ban xuống không lâu.
Cách ngọn lửa đó đã gần một tháng, Phó Toại Chi mới cao giọng ban bố ý chỉ... Vậy trong một tháng này, hắn rốt cuộc đang làm gì?
Sắc mặt của Phó Tri Ngu không được tốt lắm, cho dù nàng nói không sao, Đinh nương tử cũng không dám để nàng giúp đỡ nữa, đuổi nàng về phòng nghỉ ngơi.
Phó Tri Ngu cũng biết dáng vẻ thất thần hiện tại của mình không ổn, trên đường trở về phòng, còn suýt chút nữa đụng phải Dục Nhi đang chơi đùa trong sân.
Ánh nắng chiếu lên người nàng, cơ thể dường như ấm lên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-107.html.]
Gần đây nàng luôn dễ dàng buồn ngủ, tựa vào đầu giường một lát, mí mắt liền dần dần nặng trĩu, ngủ thiếp đi.
Vẫn là Dục Nhi đến gọi nàng ăn cơm, gọi mấy tiếng, Phó Tri Ngu mới từ từ mở mắt ra.
Phó Tri Ngu ngượng ngùng cúi đầu, lại cảm thấy áy náy vì mình không giúp được gì, Đinh nương tử không để ý, cho rằng nàng ngủ gật vì xuân, dặn dò nàng nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vì chuyện ban bố ý chỉ, Phó Tri Ngu lại lo lắng một thời gian, thấy không có bất kỳ tin tức nào tiếp theo mới hơi yên tâm.
Đinh nương tử đi may quần áo mới cũng không quên rủ Phó Tri Ngu đi cùng. Dáng người xinh đẹp của nữ lang được bao bọc trong bộ váy áo giản dị, cho đến khi đo một vòng, khiến Đinh nương tử lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Hôm nay nàng ấy bận rộn trong ngoài, đều là do trượng phu nhờ người đưa tin, ước chừng tối nay sẽ trở về.
Phó Tri Ngu chưa từng gặp trượng phu của Đinh nương tử, chỉ biết là một thương nhân nay đây mai đó, ngày về không cố định.
Đợi đến chạng vạng tối, cửa lớn bị gõ, Dục Nhi vui vẻ chạy ra mở cửa, đón phụ thân về nhà.
Phó Tri Ngu là người ngoài, lúc này đang ở trong phòng mình, xem sách mới chuẩn bị giảng cho bọn trẻ.
Bên ngoài sân vang lên tiếng nói chuyện ríu rít, xen lẫn tiếng cười của Dục Nhi và tiếng hỏi han quan tâm của Đinh nương tử, còn có giọng nói thô lỗ của một người nam nhân xa lạ.
Cửa phòng nàng đột nhiên bị gõ, tay đang lật sách của Phó Tri Ngu khựng lại, tưởng rằng mình nghe nhầm. Người đến kiên trì gõ cửa, Phó Tri Ngu trong lòng nghi hoặc, vẫn đứng dậy đi mở cửa.
"Triệu…" Nàng kinh ngạc thốt lên, trước khi gọi ra tên của Triệu Như Chương, hắn đã nhanh chóng bịt miệng Phó Tri Ngu lại.
"Suỵt." Triệu Như Chương ra hiệu, "Ta họ Hạ, gọi ta là Hạ công tử." Hắn cười híp mắt nói tiếp: "Thẩm cô nương, lâu rồi không gặp."
"Sao ngài lại ở đây?" Phó Tri Ngu nhìn ra phía sau hắn, ngoài Triệu Như Chương ra, không có ai khác.
Triệu Như Chương ngượng ngùng gãi đầu: "Bệ hạ ban thưởng cho ta phủ đệ, cho phép ta trở về Hàng Châu một chuyến, đón người nhà đến kinh thành ở cùng."
Khi nói chuyện, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Phó Tri Ngu, nhưng Phó Tri Ngu rất tự nhiên chúc mừng hắn, không có phản ứng gì khác.
"Ta là cô nhi, phu tử đương nhiên không muốn đến kinh thành, cho nên ta tranh thủ đến Nhạc Châu thăm người." Triệu Như Chương đánh giá đồ đạc trong phòng, "Huynh đệ Thành gia nói với ta người ở đây, trùng hợp trên đường ta gặp một thương nhân, nói chuyện mới phát hiện ra hắn chính là chủ nhà này, nên đi cùng luôn."
Trong phòng tuy chỉ có đồ đạc đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, coi như là một nơi ở thoải mái.
Dù vậy, so với cuộc sống gấm vóc lụa là trong cấm nội, vẫn là một trời một vực.
Triệu Như Chương mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn là Phó Tri Ngu an ủi hắn trước: "Ta rất tốt, Đinh nương tử cũng rất quan tâm ta."