Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:29
Lượt xem: 327
"Cô nương chờ một chút, ta đi gọi thiếu đông gia đến xem." Người thợ lau mồ hôi.
Thiếu đông gia mà hắn nói chính là chủ nhân của tiệm trang sức này, ngày thường rất ít khi ở Nhạc Châu, phần lớn thời gian đều ở Hàng Châu quản lý một cửa tiệm lớn khác. Vừa hay mấy ngày nay đến Nhạc Châu xem sổ sách của cửa hàng, liền bị nàng bắt gặp.
Trần Hiền vừa nghe chuyện này, trong lòng sinh ra tò mò, ném sổ sách xuống rồi cùng người thợ đi xuống lầu.
Cô nương trước quầy yêu kiều thướt tha, Trần Hiền không rảnh thưởng thức dáng người yểu điệu của nàng, một mạch xông đến trước quầy, nghiên cứu kết cấu của chiếc vòng tay.
Người thợ cũng bó tay không có cách nào, nghĩ thiếu đông gia học nghề từ danh sư lại có kiến thức rộng rãi, không ngờ lại đúng ý Trần Hiền. Hắn vốn rất hứng thú với những thứ tinh xảo như thế này, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra nguyên lý, bảo người thợ lấy dụng cụ ra bắt đầu thử.
Tiểu nhị đóng cửa tiệm, tạm thời không tiếp khách, để khỏi làm phiền thiếu đông gia.
Không biết qua bao lâu, "cạch" một tiếng, chiếc vòng tay rơi xuống.
Trên mặt Trần Hiền đầy mồ hôi, tùy ý lau qua.
Hắn nghiên cứu chiếc vòng tay rất chuyên tâm, không nghĩ ngợi gì khác, lúc này mới hoàn hồn, cổ tay trắng nõn gần ngay trước mắt.
...Hắn cầm tay tiểu cô nương nghiên cứu nửa ngày, mặc dù chỉ là tìm kiếm cơ quan của chiếc vòng tay.
Mặt Trần Hiền đỏ bừng, liên tục xin lỗi, may mà Phó Tri Ngu cũng không để ý.
"Chiếc vòng tay này của tiểu nương tử... là lấy từ đâu vậy? Kết cấu thật sự quá tinh xảo." Cuối cùng, Trần Hiền vẫn không nhịn được, hỏi.
Phó Tri Ngu hơi suy nghĩ: "Nói là bảo vật gia truyền, nay gia đạo sa sút... cũng không biết lúc nào cần dùng đến tiền, tháo ra trước để dự phòng."
Trần Hiền cũng cảm thán: "Đã là bảo vật gia truyền, chắc hẳn gia thế của tiểu nương tử rất tốt, bất kể là điêu khắc hay chất liệu đều là cực phẩm, nếu vì kế sinh nhai mà bán rẻ thì thật đáng tiếc. Nếu tiểu nương tử thiếu tiền tiêu, có thể bán cho ta, không dám nói giá cao nhất, nhưng tuyệt đối sẽ không để tiểu nương tử bán rẻ."
Hắn nói chuyện khôi hài, Phó Tri Ngu khẽ cười, cảm tạ hắn rồi đẩy cửa rời đi.
Một cơn gió thổi tung tấm mạc ly, lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp ẩn sau đó.
Đầu óc Trần Hiền trống rỗng, còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng nữ tử đã biến mất không thấy.
Không còn sự trói buộc trên cổ tay, Phó Tri Ngu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-106.html.]
Không cần phải lo lắng vén tay áo lên sợ bị người khác nhìn thấy, hơn nữa sau này thời tiết dần nóng lên, quần áo mỏng manh, càng khó giấu hơn.
Nàng trở về phòng, cất chiếc vòng tay đã tháo ra vào trong một chiếc rương nhỏ, rồi đến phòng bếp giúp Đinh nương tử làm việc.
Lời nói cử chỉ của Đinh nương tử đều rất có quy củ, Phó Tri Ngu mới quen nàng ấy không lâu, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Ngón tay trắng nõn ngâm trong nước lạnh, đông cứng đến đỏ bừng.
Phó Tri Ngu từ từ nhặt rau, nghe Đinh nương tử lải nhải những chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Đinh nương tử nhắc đến vị phu tử khai trí trước kia cho đám trẻ, nói ông ấy chuyển đi là để đi thi. Nàng ấy dường như rất quan tâm đến những chuyện này, nói rất nhiều.
"Năm ngoái khoa cử hình như có không ít con cháu nhà bình dân cũng trúng tuyển." Đinh nương tử nói, "Nếu Dục Nhi học hành chăm chỉ, sau này cũng có thể thi được công danh."
Phó Tri Ngu cúi đầu, đáp một tiếng.
Nàng biết Phó Toại Chi vượt qua mọi ý kiến phản đối, để con cháu hàn môn và bình dân cũng có thể làm quan, lúc đó chuyện này đối với nàng rất xa vời, giờ đây nghe Đinh nương tử nói ra, đột nhiên khiến nàng cảm thấy những việc làm của Phó Toại Chi không phải xa vời vợi, mà thực sự đã đi vào cuộc sống.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Dục Nhi thông minh như vậy, nhất định có thể." Nàng mỉm cười, khóe mắt cong cong, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Đinh nương tử bị sắc đẹp của nàng làm cho ngây ngẩn, lại nhớ tới chuyện không may của nàng, trong lòng càng thêm đồng cảm, cũng oán giận sao lại có người nhẫn tâm giày vò một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như thế này.
Thiên tử ở hành cung nửa tháng, trong thời gian này, các triều thần được ngài triệu kiến đều cảm thấy bệ hạ có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói rõ ra được.
Phương Thụy ngày ngày hầu hạ bên cạnh, đương nhiên biết tẩm điện sáng đèn suốt đêm, bệ hạ ăn ngủ không yên, đau đầu đến nứt toác, phải nhờ Vương thái y kê hết đơn thuốc này đến đơn thuốc khác mới miễn cưỡng chợp mắt được một lát trước khi trời sáng.
Một ngày nửa tháng sau, Phương Thụy đang đứng dưới hành lang, đốc thúc cung nhân quét dọn sân vườn.
Ánh mắt liếc thấy một góc áo màu đen, Phương Thụy giật mình.
Cung nhân nơm nớp lo sợ dừng lại, đứng sang một bên.
Ánh mắt của Phó Toại Chi rơi xuống đống cánh hoa được quét dọn thành đống. Thời tiết dần ấm lên, mỗi ngày đều có thể quét ra một lớp dày cánh hoa mai tàn, trên cành hoa đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Phương Thụy không dám thở mạnh, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông gió dưới hành lang khẽ đung đưa. Mãi đến khi hắn nghe thấy tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của bệ hạ, bảo hắn chuẩn bị hồi kinh.