Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:28
Lượt xem: 316
Hỏi về lai lịch của nàng, Phó Tri Ngu lấy lý do đã nghĩ sẵn trên đường đi: "Sau khi gia đạo sa sút, tình lang trước kia không chịu cưới ta làm thê, ép ta làm thiếp, còn thường xuyên đánh đập ta, may mà có gia nhân trung thành trước kia giúp ta trốn thoát. Giờ đây ta không nơi nương tựa, nhà cũng không về được, chỉ có thể tự mưu sinh."
Nàng nói, hốc mắt đỏ hoe, chực khóc.
Thành Nhị Lang còn phối hợp diễn kịch với nàng, gật đầu: "Người nhà tiểu thư có ơn cứu mạng với ta, ta không thể trơ mắt nhìn tiểu thư chịu khổ."
Đinh nương tử không kìm được xúc động, lòng trắc ẩn nổi lên, liền đồng ý chuyện mua bán của người môi giới, cho nàng thuê một căn phòng trống trong sân.
Phó Tri Ngu không có hành lý gì, thu dọn đơn giản một chút liền chuyển vào.
Thành Nhị Lang đã hoàn thành ủy thác của Triệu Như Chương, còn có việc khác phải làm, cũng không tiện ở lại lâu.
Rời khỏi sự hầu hạ của cung nhân, Phó Tri Ngu luống cuống tay chân, trong mắt Đinh nương tử càng khẳng định thân phận khuê tú trước kia của nàng.
Đinh nương tử là người hòa nhã, vừa giúp Phó Tri Ngu thu dọn phòng, vừa trò chuyện với nàng về tình hình trong nhà.
Bà thấy Phó Tri Ngu ở một mình, da dẻ mịn màng, nhìn là biết chưa từng làm việc nặng, liền hỏi nàng buổi tối có muốn ăn cơm cùng không.
Phó Tri Ngu ngượng ngùng đồng ý, nhân lúc Đinh nương tử bận rộn trong bếp, muốn giúp đỡ tìm việc để làm.
Phu quân của Đinh nương tử phải tối mới về, nàng ấy bận rộn, con cái trong nhà không ai trông nom, chỉ có thể thả rông trong sân.
Hôm nay có khách mới chuyển đến, Dục nhi cũng không ra sân chơi nữa, tò mò quan sát khách.
Đợi Đinh nương tử bưng cơm canh ra, không thấy bóng dáng nghịch ngợm của con trai trong sân, trong lòng nghi hoặc có phải nó chạy đến nhà hàng xóm nào chơi rồi không.
Kết quả khiến nàng ấy kinh ngạc, nó lại thay đổi tính cách nghịch ngợm ngày thường, ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, nghe Thẩm cô nương đọc sách cho nó nghe.
Thấy mẫu thân, Dục nhi nhảy xuống ghế đẩu, kéo tay Đinh nương tử.
Trên bàn bày ba món mặn một món canh, Phó Tri Ngu nhìn là biết Đinh nương tử cố ý làm, càng ngại ăn. Ngược lại là Đinh nương tử chủ động gắp thức ăn vào bát nàng, hỏi: "Thẩm cô nương biết chữ nghĩa sao?"
Phó Tri Ngu gật đầu.
"Tốt quá." Đinh nương tử sáng mắt, "Hàng xóm đang thiếu người dạy trẻ con vỡ lòng, trước kia có một tiên sinh, sau đó chuyển đi, vẫn luôn không có người thích hợp."
"Nhưng Tứ thư Ngũ kinh ta cũng chưa từng nghiên cứu qua…" Phó Tri Ngu nhíu mày, "Chỉ là biết mấy chữ mà thôi, chẳng phải là làm lỡ dở người ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-105.html.]
"Chỉ cần dạy bọn chúng nhận mặt chữ, đợi lớn hơn chút nữa sẽ đưa đến trường học." Đinh nương tử nói, "Thù lao sẽ không ít, không biết cô nương có bằng lòng không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu có chút d.a.o động.
Mấy cây thoa vòng trang sức trên người nàng không dùng được bao lâu, phải nghĩ cách nuôi sống bản thân, trước tiên dạy trẻ con nhận chữ làm bước đệm cũng tốt.
Suy nghĩ hồi lâu, Phó Tri Ngu khẽ gật đầu: "Được."
Đinh nương tử vui mừng lại gắp cho nàng một miếng thịt.
Chuyện phiền não đột nhiên được giải quyết, Phó Tri Ngu hiếm khi ngủ ngon giấc, không cần trên xe ngựa xóc nảy đến rã rời, cũng không cần ở nhà trọ thấp thỏm qua đêm.
Hôm sau, khi Phó Tri Ngu thức dậy mới biết, Đinh nương tử đã nói chuyện này với hàng xóm.
Phu tử mới đến là một nữ tử xinh xắn, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, đối với trẻ con mà nói thú vị hơn nhiều so với phu tử cổ hủ nghiêm khắc.
Phó Tri Ngu có kinh nghiệm chơi đùa với Niệm Niệm, cũng có thể miễn cưỡng ứng phó với đám trẻ này, chúng vẫn còn cảm giác mới mẻ với Phó Tri Ngu, còn coi là ngoan ngoãn nghe lời. Khác với phu tử trước kia, Phó Tri Ngu đọc rất nhiều thoại bản, kể chuyện cũng rất được lòng trẻ con, sẽ không ép chúng lặp đi lặp lại nội dung khô khan.
Sau khi ở Nhạc Châu quen thuộc hơn một chút, Phó Tri Ngu hỏi thăm Đinh nương tử xem ở Nhạc Châu có tiệm trang sức nào không.
Nàng đội mạc ly (mũ có khăn che mặt) lên, gõ cửa tiệm.
Tiểu nhị trong tiệm cho rằng nàng đến mua trang sức, thấy nàng có vẻ lạ mặt, là khách mới, liền bày ra mấy kiểu dáng đặc trưng của tiệm.
Phó Tri Ngu khẽ lắc đầu, vén tay áo lên, để lộ chiếc vòng tay bằng vàng ròng trên cổ tay.
"Làm phiền rồi, có cách nào tháo chiếc vòng này ra không?"
Đá quý trên vòng tay lấp lánh khiến tiểu nhị hoa mắt, hắn nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Phó Tri Ngu.
Qua lớp mạc ly, tiểu nhị không nhìn rõ mặt nàng, nhưng đá quý trên vòng tay có giá trị liên thành, hắn không thể coi nàng như người bình thường được.
"Cái này... cái này..." Người thợ nhìn một hồi lâu, chiếc vòng tay vừa khít, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phó Tri Ngu thất vọng cụp mắt xuống.
Nàng sớm biết chiếc vòng tay này không phải do thợ thủ công bình thường làm ra, lúc Phó Toại Chi khóa nàng lại, cũng là buộc vào chiếc vòng tay này.
"Ta không quan tâm nó có còn nguyên vẹn hay không, chỉ cần có thể tháo ra, dùng cách nào cũng được." Phó Tri Ngu thản nhiên nói, dường như không hề quan tâm chiếc vòng tay đáng giá ngàn vàng này sẽ bị xử lý như thế nào.