Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:24
Lượt xem: 441
Trong tẩm điện yên tĩnh như chết, Phương Thụy và Vương thái y nhìn nhau, đều không biết phải làm sao.
Khi Phó Toại Chi hôn mê, Phương Thụy đã đến xem qua - Phối điện gần như đã sụp đổ, cơ hồ nhìn không ra hình dáng ban đầu, cung nhân tìm thấy một cỗ t.h.i t.h.ể cháy đen bên trong, mặt mũi mơ hồ, tản ra mùi khó ngửi.
"Trẫm tự đi xem." Phó Toại Chi ngồi dậy, Phương Thụy vội vàng tiến lên đỡ hắn.
Ngoài sắc mặt tái nhợt, Phương Thụy không nhìn ra điểm gì khác thường, duy chỉ có hắn đã hầu hạ nhiều năm mới có thể từ trong đôi mắt sáng rực của hắn, nhận ra một tia mờ mịt và bi thương.
Phương Thụy lắp bắp, muốn khuyên hắn.
Cỗ t.h.i t.h.ể kia thật sự là… Hắn còn không nỡ nhìn kỹ, huống chi là bệ hạ.
Nhưng chuyện bệ hạ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, Phương Thụy đành bất đắc dĩ nghe theo.
Cửa điện đóng mở, Triệu Như Chương quỳ thẳng tắp ở cửa. Thiên tử hôn mê bao lâu, hắn liền quỳ bấy lâu, chân tay tê cứng.
Không ai yêu cầu hắn làm vậy, là Triệu Như Chương tự mình cố chấp.
Phó Toại Chi nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Đứng dậy đi."
Quỳ quá lâu, chân tay tê dại, Triệu Như Chương lảo đảo, được cung nhân đỡ mới đứng vững.
Phó Toại Chi không đợi hắn, đi thẳng về phía trước, Triệu Như Chương nhịn đau ở chân, bước nhanh theo sau.
Cung nhân đã liệm tốt thi thể, thiên tử đột nhiên giá lâm khiến bọn họ sợ hãi không thôi.
Trong phòng tràn ngập mùi huân hương nồng đậm, dùng để che lấp mùi lạ.
Triệu Như Chương nhìn bóng lưng thiên tử, không ai rõ hơn hắn cỗ t.h.i t.h.ể nằm trong quan tài kia từ đâu tới. Để tìm được một cỗ nữ thi có thân hình tương tự, hắn đã tốn không ít công sức, thân hình giống bảy tám phần, có vải trắng che khuất, nhìn không ra chi tiết.
Vào khoảnh khắc thiên tử vươn tay định vén vải trắng lên, Triệu Như Chương lên tiếng ngắt lời hắn: "Bệ hạ nén bi thương."
Tay Phó Toại Chi dừng giữa không trung.
Hắn có thể đoán được bên dưới chắc chắn là cảnh tượng thảm không nỡ nhìn, Phó Tri Ngu vừa đỏng đảnh vừa sợ đau, ngay cả dáng vẻ tóc rối bù cũng không thích người khác nhìn thấy.
Hắn chìm trong hồi ức, thân hình loạng choạng, Phương Thụy và Triệu Như Chương đồng thời tiến lên đỡ hắn.
Nhân cơ hội này, Triệu Như Chương nhanh chóng liếc nhìn quan tài, t.h.i t.h.ể không nguyên vẹn, rất khó nhận ra có phải công chúa hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-103.html.]
Huống chi thiên tử tận mắt nhìn thấy công chúa ở trong biển lửa, giờ phút này trong lòng đau buồn, càng không có tâm trí dư thừa để phân biệt.
Triệu Như Chương chưa từng nghĩ tới bản thân cũng có một ngày lừa trên gạt dưới.
Nhờ những ngày tháng ở Ngự Sử Đài, theo đồng liêu bôn ba khắp nơi, mới biết được trong kinh thành có nhiều mánh khóe như vậy, không có chuyện gì là cố định, cho dù hắn mới vào chốn quan trường, túng quẫn, chỉ vì hắn làm việc ở Ngự Sử Đài, đã khiến nhiều người chủ động giúp đỡ hắn.
Khi đó hắn không biết tận dụng, mãi đến khi nảy sinh ý định giúp đỡ công chúa, mới nhìn thẳng vào những con đường này.
Phó Tri Ngu không thể vào Hoàng Lăng, nàng không phải huyết mạch của tiên đế, người ngoài cũng sớm cho rằng nàng đã c.h.ế.t trong lần xuất cung ngoài ý muốn kia. Nhất thời, quan tài của công chúa đi đâu cũng trở thành vấn đề.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi giống như cố tình bỏ qua nó, mỗi ngày đều đến đây, đứng một mạch hai ba canh giờ.
Phương Thụy không dám cũng không tiện khuyên, hắn biết rõ hơn ai hết vị trí của công chúa trong lòng thiên tử.
Trong tẩm điện mọi thứ vẫn như cũ, trang sức trên bàn trang điểm vẫn giữ nguyên dấu vết Phó Tri Ngu từng động vào, chỉ có cành mai trong bình hoa ở góc phòng, đã tàn lụi, nhưng không ai đi thay cành hoa mới.
Phó Toại Chi vô thức vuốt ve những chiếc thoa vòng này, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông.
Hắn cúi đầu nhìn, là chiếc chuông trước đây buộc ở cổ chân Phó Tri Ngu.
Chỉ cần Phó Tri Ngu cử động sẽ phát ra tiếng chuông lanh lảnh cực kỳ dễ nghe, cũng vì chiếc chuông này, khiến nàng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc đầu Phó Toại Chi rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, giờ nghĩ lại, chỉ là một cách phản kháng thầm lặng của Phó Tri Ngu.
Nghe thấy thiên tử gọi, Phương Thụy ngẩn ra.
Phó Toại Chi nắm chặt chuỗi chuông kia, chậm rãi nói: "Lấy giấy bút đến đây."
Phó Tri Ngu hy vọng hắn không trút giận lên người khác, ý tứ chính là những cung nhân hầu hạ kia, nàng biết dưới cơn thịnh nộ, Phó Toại Chi có thể sẽ trực tiếp xử tử bọn họ.
Hắn có thể như Phó Tri Ngu mong muốn, giữ lại mạng sống cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ ở lại hành cung. Nếu không phải bọn họ trông coi không nghiêm, sao Phó Tri Ngu có thể tìm được cơ hội.
Quan tài đưa đến đạo quán nơi công chúa lớn lên, chôn cạnh mộ Thẩm Tu Nghi, tất cả cung nhân đều bị đày đi trông mộ cho công chúa… Phương Thụy mài mực, nhìn hắn viết từng đạo mật chỉ.
Thỏ vẫn được cung nhân nuôi dưỡng như thường, Phó Toại Chi đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ Phó Tri Ngu đùa giỡn với thỏ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vuốt ve lông thỏ, mượt mà mềm mại.
Đầu ngón tay ấn lên cổ thỏ, thỏ dường như cảm nhận được nguy hiểm, bất an vặn vẹo, muốn thoát khỏi tay hắn.
Chỉ cần dùng sức vặn một cái, nó có thể đi theo Phó Tri Ngu.