Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:23
Lượt xem: 349

Chú ý đến nàng ở lối ra, đối phương vẫy tay với nàng, nhìn tướng mạo không giống kẻ hung ác, Phó Tri Ngu rụt rè mở miệng: "Các người là…"

"Cô nương là người mà Triệu công tử bảo chúng ta đến đón phải không?" Bọn họ sảng khoái hỏi.

"Triệu… Triệu công tử?" Phó Tri Ngu kịp phản ứng, "Là Triệu Như Chương sao?"

"Đúng vậy!" Bọn họ đáp lời, thấy tiểu cô nương vẫn cảnh giác nhìn bọn họ, lấy ra một lá thư từ trong n.g.ự.c đưa cho nàng.

Phó Tri Ngu mở tờ giấy ra, đọc lướt qua, là thư Triệu Như Chương viết cho nàng.

Trong thư nói hai huynh đệ họ Thành này là đồng hương của hắn, sẽ đưa nàng đến Nhạc Châu. Câu chữ đều giống lời Triệu Như Chương nói, Phó Tri Ngu thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn đang nói chuyện.

Nàng xem xong, gấp tờ giấy lại, huynh đệ Thành gia nhận lấy, đốt lửa đốt sạch lá thư.

"Cô nương lên xe trước đi." Bọn họ chỉ chỉ ra phía sau.

Phó Tri Ngu cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng sợ Phó Toại Chi sẽ phát hiện ra mật đạo đuổi theo, quyết định nghe theo lời huynh đệ Thành gia lên xe trước.

Hoàn cảnh hiện tại của nàng có xe ngựa để ngồi đã là may mắn lắm rồi, xe ngựa đương nhiên không thể so sánh với xe trong cung, góc cạnh đều hở gió, ghế ngồi chỉ lót vài tấm vải bố, miễn cưỡng có thể ngồi.

Tiểu cô nương ăn mặc sang trọng, trâm cài đầu trang sức vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, Triệu Như Chương không tiết lộ thân phận của cô nương với bọn họ, chỉ nói muốn đưa nàng đến Nhạc Châu. Hai huynh đệ Thành gia thấy nàng cau mày, tưởng nàng muốn nổi giận chê xe ngựa quá cũ nát, không ngờ nàng chỉ dừng lại một lúc, liền ngồi vào trong, nửa câu oán trách cũng không có.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trong xe để một cành liễu, huynh đệ Thành gia giải thích rằng đây là Triệu Như Chương nhờ bọn họ bẻ mang đến cho nàng, Triệu Như Chương không tiện tự mình đưa tiễn, đành phải dùng cành liễu thay lời.

Phó Tri Ngu mỉm cười. Đợi xe ngựa lăn bánh, nàng tháo trang sức trên đầu xuống.

Lúc đi ra hai tay trống không, đáng giá chỉ có bộ y phục và trang sức này, hơn nữa còn là do các thợ thủ công trong cung chế tạo, nàng chắc chắn không thể đeo những món trang sức này nghênh ngang ngoài phố, đó chẳng phải là chờ bị người ta để mắt tới sao.

Giống như Triệu Như Chương đã nói trong thư, hai huynh đệ Thành gia bề ngoài có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra khá chu đáo, nhìn ra Phó Tri Ngu đang trốn tránh ai đó, nói với nàng rằng không có ai đuổi theo bọn họ.

Đi qua một tiệm bán quần áo, Phó Tri Ngu nhờ bọn họ vào trong mua một bộ y phục, thay lớp áo ngoài, tháo búi tóc tinh xảo xuống, tùy ý búi lên, cuối cùng cũng không còn quá bắt mắt, thoạt nhìn chỉ là một cô nương xinh đẹp bình thường.

Rất lâu không có truy binh, ngay cả khi ra khỏi thành cũng rất thuận lợi, thị vệ canh giữ thành không nhận ra Phó Tri Ngu, tùy tiện liếc mắt liền cho người đi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-102.html.]

Tâm trạng Phó Tri Ngu hơi an định lại, bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của Triệu Như Chương.

"Triệu công tử xưa nay là người rất có chủ kiến." Thành Đại Lang nói, "Lúc nhỏ hắn chính là người thông minh nhất ở Từ Ấu Cục chúng ta."

"Từ Ấu Cục?" Phó Tri Ngu có chút tò mò.

Nàng đã từng nghe nói qua Từ Ấu Cục, là một số cơ quan do triều đình thiết lập, nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi mất phụ mẫu từ nhỏ.

Phó Tri Ngu lúc này mới biết, hai huynh đệ Thành gia cũng là trẻ mồ côi được Từ Ấu Cục nhận nuôi, cùng Triệu Như Chương lên kinh, Triệu Như Chương ứng thí bọn họ liền ở kinh thành tìm việc làm, cho đến khi Triệu Như Chương thi đỗ tiến sĩ, đứng vững ở kinh thành, cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều, dành dụm tiền để chuẩn bị của hồi môn cho muội muội còn ở quê nhà.

Nhắc đến tiểu muội ở nhà, Thành Đại Lang gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Phó Tri Ngu vừa trốn thoát khỏi mối quan hệ huynh muội méo mó, không khỏi ngưỡng mộ tình thân của người dân thường.

Cũng không biết Phó Toại Chi bây giờ có đang nổi trận lôi đình hay không, chỉ hy vọng hắn nghe lọt tai câu nói cuối cùng, đừng giận cá c.h.é.m thớt nữa.

Nhìn ra sự lo lắng của nàng, Thành Nhị Lang tốt bụng an ủi nàng.

Ra khỏi thành, trời dần tối, không thể tránh khỏi việc phải giải quyết vấn đề ăn ở.

Phó Tri Ngu đưa hết trâm cài trang sức đã tháo xuống cho bọn họ làm lộ phí, ngược lại bị bọn họ cười mấy câu: "Đâu có ai trực tiếp dùng trâm vàng trâm ngọc, càng dễ bị người ta chú ý."

Phó Tri Ngu ngượng ngùng, cũng vì lời nói của bọn họ mà ý thức được sự chói mắt của mình.

Nơi này cách hoàng thành không xa, nếu Phó Toại Chi kịp phản ứng, muốn phái người đến lùng bắt, cũng chỉ mất nửa ngày là đến nơi.

Nàng vò rối tóc mình, lại bôi thêm chút bụi đất lên mặt.

Phó Toại Chi hôn mê đến đêm thì tỉnh lại, cơn đau như kim châm xộc thẳng vào óc, Phó Toại Chi nhắm mắt, vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt tuyệt vọng của Phó Tri Ngu khi đẩy ngã bình phong.

Vương thái y nói thiên tử là do quá kích động mà sinh bệnh, Phương Thụy không dám kích động hắn, chỉ yên lặng đứng một bên.

"…Nàng đâu?" Người trên giường đột nhiên hỏi.

Phương Thụy chần chừ một lát, miệng lưỡi lanh lợi bỗng mất đi tác dụng, nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Bệ hạ nén bi thương…"

Loading...