Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:21
Lượt xem: 501

"Công chúa ở Phối Điện, còn khóa trái cửa, không cho nô tài vào!"

Phối Điện? Nàng đến đó làm gì?

Phó Toại Chi nheo mắt.

Ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo tiếng hô hoán "cháy", đúng là từ phía Phối Điện truyền đến.

Tim Phó Toại Chi trầm xuống, đột ngột đứng dậy.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên từ xa, người qua lại trên cung đạo không kịp hành lễ với thiên tử, xách thùng nước chạy về phía Phối Điện.

Phó Tri Ngu bị sặc đến chảy nước mắt, không khí xung quanh nóng bỏng.

Lúc đi ngang qua Phối Điện, nàng nói giày tất bị ướt rất khó chịu, Phối Điện không có người ở cũng không chuẩn bị y phục để thay, nàng ở lại đây đợi, bảo cung nhân quay về lấy y phục của nàng đến.

Đợi người đi rồi, nàng liền theo trí nhớ tìm kiếm xung quanh dựa theo bản đồ Triệu Như Chương đưa, tìm được lối vào mật đạo.

Phối Điện bị lửa thiêu đốt, tùy thời có thể sụp đổ, đáng lẽ nàng phải lập tức vào mật đạo mới đúng.

Nhưng mà, khi Phó Tri Ngu nghe thấy tiếng can ngăn bên ngoài, bước chân do dự dừng lại.

Các cung nhân ngăn cản thiên tử không cho hắn đi vào, Phó Toại Chi tức giận rút ra thanh kiếm của thị vệ. Hắn đang nổi nóng, mọi người sợ thiên tử sẽ thực sự c.h.é.m người, do dự nhường ra một con đường.

Cách làn khói mờ mịt, Phó Tri Ngu không nhìn rõ biểu cảm của Phó Toại Chi, chỉ có thể từ ngữ khí nghiêm nghị đoán được tâm trạng của hắn.

"Nàng đang làm gì?" Phó Toại Chi không giữ được bình tĩnh, bóng dáng mảnh mai ở ngay sau ngọn lửa, "Nàng điên rồi sao?"

Đôi mắt hạnh trong trẻo nhìn hắn, trong mắt là cảm xúc hắn không đọc hiểu được, Phó Tri Ngu chậm rãi mở miệng: "Không, ta biết mình đang làm gì."

Ánh mắt rơi vào thanh kiếm trong tay hắn, Phó Tri Ngu nở nụ cười giễu cợt. Phó Toại Chi đã nhìn thấy rất nhiều nụ cười của nàng, bất luận là thật lòng hay qua loa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác giải thoát.

"Nàng đứng ở đó, đừng động." Phó Toại Chi chú ý thấy xà nhà trên đỉnh đầu có chút không chống đỡ nổi, nàng chỉ cần lùi lại, rất có thể sẽ bị đè lên.

Phó Tri Ngu làm như không nghe thấy.

Phó Toại Chi dịu giọng, cố gắng khuyên nhủ: "A Ngu có chỗ nào không vui, đợi ra ngoài nói cho ta nghe."

"Nói ra huynh sẽ đồng ý sao?"

"Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-101.html.]

"Ta không muốn làm công chúa, cũng không muốn dính dáng đến huynh nữa, muội muội của huynh đã c.h.ế.t từ mười lăm năm trước rồi." Giọng nói của Phó Tri Ngu từng chữ đ.â.m vào tai hắn, "Nếu lúc đó huynh trực tiếp trị ta tội khi quân, xử tử ta, thì sẽ không có nhiều chuyện hoang đường như vậy nữa."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Bắt ta trên danh nghĩa làm muội muội của huynh, sau lưng lại…" Lời phía sau không thể lọt vào tai, Phó Tri Ngu không nói ra được, "Sau này thú thê sinh con, ta còn phải bị giấu trong Thái Cực Điện không thể lộ diện sao? Trong mắt huynh, ta và những cung nữ thái giám bị dùng để uy h.i.ế.p ta có gì khác nhau?"

Mỗi một câu nói ra, sắc mặt Phó Toại Chi lại trầm thêm một phần: "Không phải như vậy, ta chỉ muốn tốt cho nàng."

"Nếu bệ hạ thật sự nghĩ cho ta, thì đừng vì ta mà nổi giận với người khác nữa, coi như đây là lần cuối cùng ta cầu xin người."

Nàng đặt tay lên tấm bình phong bên cạnh, Phó Toại Chi nhìn ra ý đồ của nàng, nhấc chân muốn xông vào ngăn cản.

Chân bị níu lại, Phương Thụy ôm lấy chân thiên tử: "Bệ hạ, không thể vào, nếu long thể bị tổn hại triều đình sẽ đại loạn!" Phương Thụy bị một cước đá trúng, n.g.ự.c đau nhói, cũng ôm chặt không chịu buông tay.

Bên ngoài nói gì Phó Tri Ngu đã nghe không rõ, oxy cháy hết, trước mắt nàng từng đợt choáng váng, dùng hết sức lực toàn thân đẩy đổ bình phong - "Rầm" một tiếng, bình phong đổ xuống, lưỡi lửa bùng lên, ngăn trở tầm mắt của Phó Toại Chi.

Phó Tri Ngu che miệng mũi, xoay người đi vào mật đạo.

Ngực đau như bị xé rách, Phó Toại Chi trơ mắt nhìn bóng dáng cô nương bị ngọn lửa nhấn chìm hoàn toàn, bên tai ù ù, thanh kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất, bị cung nhân nhanh tay nhặt đi.

Hành cung hỗn loạn, các cung nhân vẫn đang xách từng thùng nước hắt vào. May mà Phối Điện này không nối liền với các kiến trúc khác, không cần lo lắng sẽ lan sang xung quanh.

Phương Thụy từ từ buông tay, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một vệt máu.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy thiên tử che miệng, m.á.u từ từ rỉ ra từ kẽ tay.

Sắc mặt Phó Toại Chi trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cung điện trong biển lửa.

"Bệ… Bệ hạ?" Phương Thụy run giọng gọi hắn.

Không nhận được hồi đáp, thân hình Phó Toại Chi loạng choạng, trước mắt tối sầm ngất đi.

Trong mật đạo rất tối, Phó Tri Ngu lần đầu tiên đi vào, cái gì cũng không biết, chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước.

Tim vẫn còn đập thình thịch, sợ hãi vì sự táo bạo vừa rồi của mình.

Nàng không dám nghĩ Phó Toại Chi đang có tâm trạng gì, nếu phát hiện nàng chạy trốn từ mật đạo… Phó Tri Ngu lắc đầu, cầu nguyện Phối Điện có thể cháy sạch sẽ, bịt kín cả lối vào mật đạo, đừng để hắn phát hiện.

Mật đạo rất dài, Phó Tri Ngu dừng lại nghỉ ngơi hai lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng ở phía xa.

Nàng cẩn thận, không lập tức chạy ra ngoài, mà rón rén đi về phía trước.

Lối ra vậy mà ở ngoài cung, cửa có hai người, giống như đang chờ ai đó, ăn mặc giản dị.

Loading...