Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:48
Lượt xem: 469

Tiểu cô nương xưa nay đều muốn ngủ nướng không chịu dậy, đang ngồi trước bàn trang điểm.

Trong gương thấp thoáng một bóng người, Phó Tri Ngu liền bị ôm vào lòng, lực ôm mạnh mẽ như thể muốn hòa tan nàng vào trong xương tủy.

Chỉ hoảng sợ trong khoảnh khắc, Phó Tri Ngu nhìn chính mình trong gương, từ từ cong khóe môi: "Hoàng huynh?"

Xác nhận người trong lòng là thật, thân thể ấm áp, hơi thở đều đặn, Phó Toại Chi mới hơi thả lỏng, nhưng vẫn không nỡ buông tay.

"Hoàng huynh không khỏe, chi bằng gọi Vương thái y đến xem thử?" Phó Tri Ngu nắm ngược lại tay hắn, ánh mắt lưu chuyển.

"Không sao." Phó Toại Chi chú ý hôm nay nàng trang điểm nhẹ, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, "Sao lại nghĩ đến việc trang điểm thế?"

"Ta dậy sớm, lúc ấy huynh vẫn còn đang ngủ, nên ta mới nghĩ tìm chút việc để làm." Phó Tri Ngu mày mắt ngây thơ, ngẩng mặt hỏi hắn, "Hoàng huynh không thích sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tóc nàng búi rất tùy ý, hơi cử động một chút, vài lọn tóc liền trượt xuống bên má, tôn lên khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn.

"Sao lại không thích, A Ngu thế nào ta cũng thích." Phó Toại Chi cúi đầu, đặt lên vai nàng, khép hờ đôi mắt, "Hiếm khi thấy A Ngu trang điểm, có chút không quen mà thôi."

Hắn có đôi mày ánh mắt đoan chính, lúc im lặng dựa vào người nàng, ngược lại có vài phần nho nhã.

Đến giờ gặp mặt các quan viên thường ngày, Phương Thụy đợi nửa ngày vẫn không thấy bệ hạ đi ra, mà bệ hạ xưa nay luôn đúng giờ, không khỏi lo lắng bên trong có chuyện gì.

Phương Thụy cả gan nhìn vào bên trong, sau tấm bình phong lờ mờ bóng dáng hai người, tựa vào nhau, đẹp như đôi bích nhân.

Phó Tri Ngu quay đầu lại, Phương Thụy vội vàng rụt đầu: "Bệ hạ, các đại nhân đang đợi ở thư phòng."

Phó Toại Chi không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở mắt, khôi phục lại dáng vẻ thiên tử quyết đoán. Thấy Phó Tri Ngu vẫn ngồi trước bàn trang điểm, không có ý giúp hắn thay y phục, khẽ cười hai tiếng, ý bảo Phương Thụy mang tất cả đồ đạc ra ngoài.

Một màn vừa rồi thật sự khiến Phương Thụy kinh ngạc, vừa giúp thiên tử thay y phục, vừa nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, công chúa đây là… hồi tâm chuyển ý rồi sao?"

Động tác của Phó Toại Chi khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên mặt Phương Thụy.

Phương Thụy lập tức đổi giọng: "Công chúa vốn dĩ rất thân thiết với ngài, trước kia cũng chỉ là chưa quen với việc thay đổi thân phận nên mới làm loạn với ngài, giờ nghĩ thông rồi là tốt, tâm ý của bệ hạ sớm muộn gì công chúa cũng sẽ hiểu thôi."

Phó Toại Chi hờ hững thúc giục: "Sai người đến Thẩm phủ hỏi thăm, xem chân Thẩm Di đã đỡ hơn chưa, không có gì đáng ngại thì vào cung một chuyến. Còn nữa, bảo Thượng Y cục nhanh tay lên, Địch Y làm lâu như vậy còn chưa xong sao?"

Phương Thụy nghe được nửa câu sau có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhất nhất đáp ứng.

Thiên tử hiếm khi đến muộn, thay đổi y phục màu đen thường mặc, đổi sang màu xanh trúc, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày nhạt đi không ít, nhìn qua tâm trạng rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-100.html.]

Mấy vị đại thần nội tâm kinh ngạc trước sự thay đổi của thiên tử hôm nay, ngoài mặt không dám biểu hiện ra, thầm suy đoán có lẽ là sắp có chuyện vui.

Phương Thụy ban đầu chỉ sai một tiểu thái giám đi truyền lời, nhưng lát sau vẫn không yên tâm, thừa dịp Bệ hạ đang nghị sự, đích thân chạy đến Thượng Y cục.

Địch Y là trực tiếp báo số đo đến, các tú nương ngay cả mặt của chủ nhân bộ Địch Y này cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết thiên tử có ý lập hậu, bảo các nàng chuẩn bị trước y phục.

Phương Thụy vừa xuất hiện, người của Thượng Y cục lập tức đứng dậy nghênh đón.

Hắn xua tay tránh đi màn chào hỏi rườm rà, đi thẳng đến chỗ để Địch Y: "Mấy ngày nay sợ là phải làm phiền các vị vất vả rồi, đang cần gấp."

Tú nương có chút khó xử: "Địch Y không giống y phục bình thường, từng đường kim mũi chỉ đều không thể qua loa, nô tỳ biết nương nương sốt ruột, nhưng mà…"

"Không phải nương nương, ài, còn chưa có nương nương đâu." Phương Thụy ngắt lời nàng ta, "Là Bệ hạ cần gấp, không đợi được!"

Mọi người im lặng một lúc, ý thức được bản thân dường như đã biết được chuyện gì đó không nên biết - Bệ hạ gấp rút muốn Địch Y hoàn thành, vậy chẳng phải là…

"Nếu là ý của Bệ hạ, nô tỳ nhất định sẽ dốc toàn lực." Tú nương thở dài. May mà hoa văn trên y phục đã thêu được một nửa, nếu các nàng ngày đêm làm việc, mấy ngày nữa cũng có thể hoàn thành.

Mấy ngày sau, Phương Thụy đi theo sau Phó Toại Chi, không ngừng nhìn xung quanh, nhìn cung nhân lấy từng món y phục trên khay ra, treo lên giá áo.

Phương Thụy nhịn không được tặc lưỡi, bộ Địch Y này hoàn toàn được làm theo quy cách của trung cung. Váy dài màu đỏ thẫm chấm đất, chỉ vàng chỉ bạc cùng sợi lông chim khổng tước đan xen thêu thùa, dưới ánh nắng lấp lánh ánh sáng.

Phó Toại Chi cũng hơi xuất thần, trong đầu đã hiện lên dáng vẻ Phó Tri Ngu mặc vào.

Y phục tầng tầng lớp lớp có chút dày, nàng ấy mảnh mai như vậy, cần phải bồi bổ thêm mới có thể mặc được bộ lễ phục này.

Chỉ là Phó Toại Chi không muốn đợi nữa, bất luận thế nào, hắn phải tận mắt nhìn thấy Phó Tri Ngu mặc vào.

Hắn dời mắt, phân phó: "Bảo công chúa đến đây một chuyến."

Cung nhân đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hắn bưng chén trà ngồi sang một bên, chút kiên nhẫn ít ỏi đều dùng để chờ Phó Tri Ngu đến.

Đợi trà nguội lạnh, tiểu thái giám mới hớt hải chạy tới, thở hổn hển.

"Không có quy củ, xảy ra chuyện gì?" Phương Thụy trách mắng trước, "Công chúa đâu?"

Phó Toại Chi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, tiểu thái giám chạy đến mặt đỏ bừng, nhưng sau lưng lại trống không, không có bóng dáng hắn mong chờ.

"Công chúa ngài ấy…" Tiểu thái giám trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Loading...