Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:36
Lượt xem: 1,384
Trong phòng không đốt hương, nhưng Phó Tri Ngu lại cảm thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Thái tử tràn ngập cả căn phòng, bao trùm lấy nàng ngay khoảnh khắc nàng bước qua ngưỡng cửa.
Hắn nhíu mày, đang định chất vấn Phương Thuỵ tại sao lại tự ý cho người vào, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy người tới, lời nói liền nghẹn lại trên môi.
Phó Tri Ngu nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, không khỏi lùi lại nửa bước: "Ta... Ta có phải không nên vào, quấy rầy hoàng huynh rồi không..."
Phó Toại Chi gọi Phương Thuỵ.
Phương Thuỵ không dám ló đầu ra, giọng nói từ khe cửa truyền đến: "Là ngài nói tiểu công chúa không phải người ngoài, nô tài liền không ngăn nàng."
Phó Toại Chi sững người.
Phó Tri Ngu cũng ngẩn ra, thấy Phó Toại Chi ngầm thừa nhận lời nói này, khóe môi khẽ nhếch lên, gương mặt xinh đẹp như hoa.
Nàng nhẹ nhàng bước vào.
Thái tử đang xử lý công vụ, không rảnh để ý đến nàng.
Phó Tri Ngu cố gắng bình tĩnh lại, vạt áo bị vò nhàu vì căng thẳng, nàng lại lặng lẽ vuốt phẳng chúng.
Vừa rồi ở Trường Sinh điện, nàng nhìn thấy các ngự y vẻ mặt lo lắng, cách một đoạn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra từ hành động của họ là đang tranh luận rất gay gắt.
Nàng theo bản năng cảm thấy, chỉ cần ở bên cạnh Thái tử mới có thể có một chút cảm giác an toàn.
Nhưng khi gặp Thái tử, Phó Tri Ngu lại không thể nói ra những câu hỏi mà nàng muốn hỏi, chỉ có thể ngồi một bên, nhìn những giọt nước nhỏ đọng lại trên thành ngoài của bình đựng nước đá, tích tiểu thành đại, hội tụ thành dòng nước nhỏ chảy xuống.
"Cạch" một tiếng, Thái tử đặt bút xuống, tiếng động làm Phó Tri Ngu đang thả hồn theo mây gió giật mình tỉnh giấc.
Đôi mắt hạnh của tiểu cô nương vẫn còn mang theo vài phần mơ màng, ánh mắt dần dần tập trung.
Phó Tri Ngu nhìn Thái tử vài giây, cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn làm gì.
Nàng mở hộp đựng thức ăn, lấy ra một đĩa điểm tâm, rất tự nhiên gắp một miếng, đưa đến bên miệng hắn.
Phó Toại Chi do dự một chút, tuy nhiên hắn vừa mới đặt bút xuống, còn chưa rửa tay, quả thật không thể trực tiếp chạm vào bánh ngọt, không nỡ phụ lòng tốt của nàng, đành phải miễn cưỡng cắn một miếng từ tay tiểu cô nương.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đôi môi mỏng đỏ mọng chạm vào đầu ngón tay Phó Tri Ngu, sống lưng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tê dại khó tả, lan ra khắp tứ chi.
Tay Phó Tri Ngu khẽ run lên, không kìm được muốn buông tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-10.html.]
Thái tử nhanh tay đỡ lấy, mới tránh được thảm kịch bánh ngọt rơi vãi đầy y phục và bàn sách.
Phó Tri Ngu sững người tại chỗ, đôi mắt dần dần phủ lên một lớp sương mù, nhỏ giọng giải thích: "Hoàng huynh, ta không cố ý làm rơi đâu."
Chỉ là vô tình chạm vào thôi, sao nàng lại căng thẳng như vậy? Hoàng huynh sẽ không vì thế mà thấy nàng vụng về, ghét nàng chứ?
Phó Toại Chi đặt miếng bánh ngọt đã vỡ vụn không thể ăn nữa vào lại, an ủi: "Ta biết, tâm ý của A Ngu ta xin nhận."
Hắn lấy khăn tay sạch sẽ, nắm lấy tay Phó Tri Ngu, từng chút từng chút lau sạch vụn bánh trên ngón tay nàng.
Không sơn móng tay, đầu ngón tay là màu hồng nhạt tự nhiên, nhỏ hơn tay hắn cả một vòng, cổ tay mảnh mai như có thể bẻ gãy.
Lại gần có thể nhìn thấy lớp lông tơ nhạt trên má nàng, những sợi tóc mai lỏng lẻo được nữ quan khéo léo búi gọn gàng vào búi tóc, lộ ra gương mặt xinh xắn như hoa sen.
Tim Phó Tri Ngu đập nhanh, trơ mắt nhìn đôi tay thon dài kia, cuốn khăn tay, lướt qua từng tấc da thịt của nàng. Xung quanh được bao bọc bởi hương thơm tao nhã thuộc về Thái tử, giống như đang trôi nổi trên mây, mềm mại mà không chân thật.
Không khí trong phòng đang ngưng đọng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Phó Tri Ngu hoàn hồn, vội vàng rút tay về.
Phó Toại Chi hơi nheo mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu vì bị cắt ngang, lạnh lùng nói: "Nói."
"Tứ hoàng tử mang theo Giang đại nhân đã trở lại!"
…
Khói trắng lượn lờ từ lò hương Bác Sơn, át đi mùi thuốc nồng nặc trong phòng.
Cửa Trường Sinh điện vây quanh một vòng người, Giang Hoành Viễn được vây quanh ở giữa.
Bây giờ ông đã cáo quan về vườn được vài năm, mở một tiệm thuốc nhỏ trong kinh thành, sáng sớm cửa đã bị gõ đến rung chuyển.
Trong Thái y viện có vài người là học trò của Giang Hoành Viễn, ngày thường hay lấy danh nghĩa thầy trò của Giang thái y ra nói, lấy việc được Giang thái y dạy dỗ làm vinh dự, gặp lại thầy càng thêm nước mắt lưng tròng.
Thực ra bệnh tình của Hoàng đế như thế nào, mỗi người trong lòng đều có suy đoán.
Tứ hoàng tử đích thân đến mời người, Giang Hoành Viễn trên đường đi đã dò la được. Nghe nói là do Thái tử ra lệnh, Giang Hoành Viễn liền hiểu rõ, chẳng qua là làm một cái bè để cho bọn họ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hoàng đế lâm bệnh rồi băng hà, trong cung lại liên tục xảy ra án mạng, truyền ra ngoài thì thanh danh của trữ quân không được hay cho lắm.
Nếu Giang Hoành Viễn có thể chữa khỏi cho Hoàng đế, vàng bạc châu báu và tước vị phong thưởng đều là chuyện thêm vào, đối với các ngự y đang làm việc ở Thái y viện mà nói, bệnh tình của Hoàng đế là một thanh đao treo lơ lửng trên đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến tai họa sát thân. Hiện tại, Giang Hoành Viễn chính là người cứu bọn họ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.