Hoàng Thượng Phắn Đi, Bổn Cung Chỉ Cướp Của - Chương 63 (5)

Cập nhật lúc: 2025-08-16 03:48:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu thư, !” Thiển Ức lên tiếng trách.

Nàng đẩy Thiển Ức , dậy với gương mặt lạnh lùng:

 “Ta , nàng ch/ết. Ta chỉ là một hồn ma trú ngụ trong thể nàng, tin tùy ngươi!”

 

Nói xong, nàng thèm để ý đến bọn họ nữa, thẳng về phòng ngủ. Tâm trạng phá hỏng, bây giờ cho nàng uống m/áu của đàn ông , nàng cũng uống !

Chưa mấy bước, cổ tay trắng ngần nắm lấy: “Tiểu Cẩm!”

 Tiếng gọi , còn chứa sự giận dữ, mà mang theo sự dịu dàng, quyến luyến và hối h/ận sâu sắc.

 

Thiển Ức hai họ một cái, khôn ngoan lui ngoài.

“Ta ngươi thôi ? Nổi /ên đủ thì cút cho ! Mối t/hù hôm nay ghi nhớ, sớm muộn gì cũng sẽ đòi gấp trăm ngươi!”

 

 Nàng đầu , khéo léo xoay cổ tay, nhẹ nhàng hóa giải lực tay . Nàng tiếp tục bước về phía phòng ngủ.

Thế nhưng, mấy bước, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía , ôm chặt. 

 

Lồng ng/ực cường tráng áp lưng nàng, bên tai thậm chí còn thể thấy nhịp tim rõ ràng của

“Tiểu Cẩm, đừng giận, là !”

 

 Hắn của bây giờ, khác hẳn với nãy. Sự đổi , thậm chí còn khiến Tô Cẩm Bình chút ghen tị với chủ nhân cũ của cơ thể . Không vì nàng thích kẻ đáng ghét đ/ánh nàng quấn lấy nàng, mà là vì Tô Cẩm Bình ban đầu nhiều yêu mến, nhiều quan tâm như , còn thì chẳng gì, chẳng ai để nương tựa!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-63-5.html.]

“Ta , Tô Cẩm Bình!” Nàng chút bực bội thoát , nhưng tài nào thoát .

“Ta .”

 

 Hắn gục đầu lên vai nàng:

 “Ta nàng quên, nhưng một ngày nào đó nàng sẽ nhớ . Không nhớ cũng , chỉ , nàng mãi mãi là Tiểu Cẩm của !” Giọng mang theo một chút chua chát và nghẹn ngào.

 

Nghe , Tô Cẩm Bình khỏi nhíu mày. Người rốt cuộc là thế nào? Lúc thì tà ác như Tu La m/áu lạnh, lúc thì dịu dàng như một kẻ si tình nhất đời. Nàng đang định mở lời, thì giọng vang lên, giọng điệu đầy đau khổ và kìm nén:

 

 “Nếu sớm Tây Võ một chuyến thành thế , dù ch/ết, cũng sẽ rời xa nàng nửa bước!” 

Ngay cả một kẻ m/áu lạnh như “Yêu Nghiệt”, cũng khỏi động lòng.

 

Nàng thở dài một , bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên tay . Hắn cứng , cảm thấy nàng từ từ gỡ tay , kéo khỏi eo nàng. Hắn chỉ cảm thấy một nỗi đau nhói như x/é tim xuyên tận xư/ơng t/ủy. Chưa kịp phản ứng, nàng :

 

 “Nghe cho rõ đây, sẽ một nữa, cũng là cuối, Tô Cẩm Bình. Cũng mất trí nhớ, càng thể nhớ ngươi. Người ngươi yêu ch/ết !”

 

Hắn dùng sức xoay nàng , để nàng đối diện với . Đôi mắt đen như sơn chằm chằm nàng, từng chữ một:

 “Tiểu Cẩm, nàng cho rõ đây, dù nàng nữa, cả đời nàng cũng thể thoát khỏi ! Từ mười bốn năm , khi nàng cứu , nàng định sẵn thể thoát khỏi ! Mãi mãi thể!”

 

Lời thốt , trong đầu Tô Cẩm Bình nhanh chóng lóe lên một cái gì đó, nhưng thể nắm bắt . Cảm giác giống hệt như Thượng Quan Cẩn Duệ mang cho nàng, một cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể từng xảy chuyện gì đó, nhưng nàng thể nhớ ! Và nàng cũng thể chắc chắn, đó là chuyện xảy với nàng, chứ với chủ nhân cũ của cơ thể .

 

Loading...