Lời thốt , sắc mặt Mộ Dung Song lập tức lúc đỏ lúc trắng. Phổ độ chúng sinh là ý gì? Chẳng là khuyên nàng tu ? Nàng khi nào lấy từ bi gốc ? Tiện tỳ đang bậy bạ gì !
Nàng đường đường là một quận chúa Bắc Minh, là đích nữ của Trấn Quốc Công phủ Nam Nhạc, lớn chừng , từng chịu sự châm chọc như ? Ngay lập tức nàng tức đến đỏ mắt, hung hăng trừng mắt Tô Cẩm Bình, ánh mắt như lửa nhảy nhót, rực cháy!
Quân Lâm Uyên , cũng chút dở dở ! Vị biểu của , chút ngang ngược, nhưng cũng thật sự thông minh, từng thấy nàng chịu thiệt bao giờ. Hôm nay cùng một nữ tử cho nghẹn họng hai . Xem lời đồn trong dân gian quả sai!
Trên đời song mỹ, Đông Lăng Mộc Nguyệt Kỳ, Nam Nhạc Mộ Dung Song. cũng xuất hiện một kì nữ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, là thứ nữ của Phủ Thừa Tướng, khiến Dạ Vương cầu hôn, Dật Vương bái sư, danh tiếng vượt qua cả hai nàng.
Chỉ là những điều , vị biểu cao ngạo của hề , cũng vì tính cách kiêu ngạo của nàng , ai dám cho nàng .
Mộc Nguyệt Kỳ vốn dĩ vì giúp thành, ngược còn khiến cục diện càng thêm căng thẳng, hàng lông mày liễu khẽ nhíu .
khi lời của Tô Cẩm Bình, nàng suýt nữa thì bật thành tiếng. H/èn gì! H/èn gì thể Tướng gia nhận khác, một nữ tử thú vị như , nếu nàng là nam tử, cũng h/ận thể rước về vợ. Tuy chút hợp với thế tục, nhưng là một điều thú vị hiếm . Nghĩ , nàng thêm vài phần hảo cảm với Tô Cẩm Bình.
“Gan lớn thật, bổn quận chúa lúc nào đến lượt một cung nữ nhỏ bé như ngươi châm chọc? Xem hôm nay cho ngươi một bài học, ngươi thật sự là ngoan !”
Miệng cứ luôn xưng là quận chúa và cung nữ, mục đích là để hiểu rằng phận của Mộ Dung Song và nữ tử khác một trời một vực. Nàng cũng tin, Đông Lăng tuyệt đối sẽ vì một cung nữ nhỏ bé, mà đắc tội với Mộ Dung Song nàng !
Tô Cẩm Bình ngay lập tức vẻ sợ hãi tột cùng: “Quận chúa gì ! Nô tỳ dù mượn gan trời cũng dám giáo huấn già như ngài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-55-3.html.]
“Phụt!” Quân Lâm Uyên mà nhịn bật thành tiếng, nốt ruồi son giữa trán càng thêm kiều diễm rực rỡ.
Nữ tử , quả thật thú vị. Mộ Dung Song chỉ mới mười tám tuổi, đang độ tuổi xuân thì, mà nàng thành “ già”! Nhìn vẻ là kính trọng, nhưng tinh ý là ngay là châm chọc. Lời thốt , thật là khiến giận cũng khó!
Quả nhiên, Mộ Dung Song vốn hổ vì giận dữ, thấy tiếng của biểu ca , càng cảm thấy vô cùng mất mặt! Khóe mắt còn liếc thấy vẻ mặt như của Mộc Nguyệt Kỳ, lúc nàng chỉ x/é x/ác Tô Cẩm Bình ! Ngay lập tức nàng giận dữ quát:
“Ti/ện tỳ nhà ngươi! Chủ tử chuyện, phần cho một nô tỳ như ngươi nhiều? Chủ tử dù sai, ngươi cũng chịu đựng. Kêu trời gọi đất kêu oan, thật sự coi ngươi là đại tiểu thư Phủ Thừa Tướng ?”
“Quận chúa đúng, chủ tử giáo huấn, nô tỳ nên chịu đựng. Chỉ là, quận chúa là chủ tử của nô tỳ ?” Lời , chính là châm biếm nàng tự dát vàng lên mặt .
Một quận chúa của nước láng giềng, tư cách gì chạy đến hoàng cung của nước khác mà tự xưng là chủ tử? Thật là hoang đường đến cực điểm!
Thế nhưng lời , khiến Quân Lâm Uyên biến sắc. Bởi vì Tô Cẩm Bình lời còn đơn thuần là Mộ Dung Song nữa, mà là đang tát mặt Bắc Minh ! Lời quả thật thể bắt bẻ gì, nhưng từng câu từng chữ đều đang chỉ trích Bắc Minh bọn họ xen chuyện của khác, tự lượng sức !
Tô Cẩm Bình tâm trí quản vị Hoàng đế Bắc Minh nghĩ gì. Mặc dù dường như thích vị biểu của cho lắm, nhưng dù thích đến , cũng thể giúp một ngoài như nàng. Cho nên đắc tội thì đắc tội , đằng nào cũng chỉ một con đường c/hết. c/hết, nàng cũng kéo bọn họ theo ch/ôn cùng! S/át th/ủ sống một cuộc sống liều mạng, cái ch/ết đối với nàng mà , cũng chẳng là chuyện gì to tát.
Không khí liền trở nên căng thẳng, Mộc Nguyệt Kỳ lập tức :
“Quận chúa bớt giận, hôm nay là tết Trung thu, ngày lành thế mà tức giận, tổn hại thể thì thật đáng! Chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé mà thôi, nếu quận chúa cảm thấy trong lòng khó chịu, cứ giao nàng cho Hoàng thượng xử lí. Tin rằng Hoàng thượng sẽ cho quận chúa một câu trả lời thỏa đáng!”