Tu lúc chỉ c/hết cho xong, nữ nhân hiểu “thích” của Điện hạ là loại thích gì, nhưng theo Điện hạ mười mấy năm như hiểu? Hắn đối với nữ nhân , nửa điểm hảo cảm cũng ! Sáng nay, bọn họ nhận tin báo nữ nhân đến tìm Điện hạ, còn mang theo một cái bánh trung thu, đó… đúng, khoan , lẽ nào là…
“Điện hạ!” Khuôn mặt vốn đẫm m/áu của Tu, lúc trở nên giống như một bà già mất con, mếu máo tiếp:
“Nếu thích ăn bánh trung thu, thuộc hạ sẽ cho mang đến mỗi ngày!”
Người thể vô dụng như , vì một cái bánh trung thu mà tự b/án chứ!
Nghe lời , Bách Lý Kinh Hồng bỗng cảm thấy chút buồn . Cái bánh trung thu đó, đối với chỉ đơn thuần là một cái bánh, mà còn là sự ấm áp khó cầu hơn cả việc than hồng trong tuyết:
“Các ngươi đến đây, chuyện gì?”
Giọng vẫn nhàn nhạt, nhưng khiến khó để tâm trạng lúc đang .
Cũng chính là tâm trạng rõ rệt , khiến Tu cảm thấy tâm trạng của sắp sai đến cực điểm !
Nữ nhân gì chứ, xét về sắc , xét về tài trí lẽ cũng kém gì Mộ Dung cô nương, nhưng một thứ Mộ Dung cô nương mà nữ nhân dù cưỡi ngựa cũng đuổi kịp ! Đó chính là huyết thống cao quý, và thế lực nhà ngoại hùng mạnh!
Phong ho khan một tiếng, khép cái cằm phong hóa của , : “Điện hạ, Mộ Dung cô nương đến !”
Mộ Dung Song và Điện hạ hôn ước, lẽ bọn họ nên gọi là “Vị hoàng tử phi tương lai”, nhưng khi xem màn kịch hôm nay, e rằng vị trí Tam hoàng tử và vị trí chủ mẫu của Dạ Mạc Sơn Trang còn là ai , cho nên vẫn là nên gọi một cách võ đoán như thì hơn.
“Mộ Dung cô nương?” Giọng nhàn nhạt thanh lãnh như ánh trăng, nhưng cũng mang theo sự nghi hoặc rõ rệt, ý quen .
Khóe miệng Phong giật giật vài cái, cố gắng chịu đựng cảm giác rối loạn trong gió mà :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-54-4.html.]
“Điện hạ, là vị hôn thê của , đích nữ của Trấn Quốc Công phủ Mộ Dung Song!”
“Ồ, quên mất.” Ngón tay thon dài của vươn , tự rót cho một chén .
Phong và Tu đồng thời đầu , , mặt đối phương đều thấy hai dòng nước mắt chảy dài. Đây là chuyện gì , Điện hạ quên mất vị hôn thê của , hơn nữa khi hai chữ , tự nhiên đến thế! Cứ như “quên mất”, là một chuyện nên, bình thường !
“Điện hạ, tò mò Mộ Dung cô nương đến gì ?” Phong chút cạn lời hỏi.
Hắn cảm thấy mặc dù đàn ông tam thê tứ là chuyện bình thường, nhưng Điện hạ đường đường chính chính vứt vị hôn thê của đầu, nhiều cùng nữ tử khác hẹn hò trăng. Thậm chí vị hôn thê đến, cũng thèm nhấc mí mắt lên, cũng tò mò đến gì. Điện hạ phản ứng như , chẳng lẽ một chút cũng cảm thấy ngượng ? Bọn họ còn cảm thấy chút đỏ mặt Điện hạ!
Hắn đặt chén trong tay xuống, nhàn nhạt đáp một câu: “Liên quan gì đến ?”
Nữ tử , từng gặp mặt, hơn nữa còn là vị phụ hoàng bụng của ban hôn. Nàng đến đến, liên quan gì đến ?
Lời khiến vẻ mặt vốn chuẩn ôm đầu của Tu và Phong trở nên lạnh nhạt. Xem Điện hạ một chút cũng coi vị hôn thê của gì. chuyện cần bẩm báo thì bọn họ vẫn bẩm báo:
“Điện hạ, là quân chủ Bắc Minh đưa nàng đến, danh nghĩa là Hoàng đế Bắc Minh nhất thời hứng thú, đến tham gia yến tiệc Trung thu của Đông Lăng, tiện thể đưa vị hôn thê của Điện hạ đến, ngày và trăng đoàn viên gặp Điện hạ.”
Nghe lời của Phong, khuôn mặt lạnh nhạt của vẫn biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp một chữ: “Ồ.”
Bảo bệnh là .
Tâm tư của , đương nhiên thể thoát khỏi ánh mắt của hai . Phong khổ một tiếng, tiếp:
“Điện hạ, hôm nay và cô nương đó khỏi cung, hình như nàng thấy. Lần cung, thể là để tìm Tô Cẩm Bình gây sự.”
Hi vọng lời thể lay động Điện hạ.