Khóe miệng giật, nàng đây là đang trăng trối ? Nếu một đêm nào đó đến tức là ch/ết ? Câu , ý là nếu còn sống thì mỗi ngày đều đến ?
Bỗng nhiên, nàng vô cùng kích động nắm lấy tay :
"Ta ở nơi chỉ là bạn thôi, cho nhé, còn chín mươi bảy lượng bạc giấu gốc cây phong đằng Cảnh Nhân cung, còn dùng ít lá khô che . Nếu tên hoàng đế ch/ó ch/ết ch/ém, hãy lấy gia sản của , mua thêm thật nhiều vàng mã, đến thắp hương mộ nhé?"
Khóe mắt giật, nữ nhân ... rốt cuộc đang gì ?
Hắn khó khăn rút tay : "Cô nương, xin tự trọng."
"Ta nặng !" Nàng theo phản xạ , h/ận thể tự vả mặt ! Nàng đang trả lời cái gì thế ? editor: bemeobosua. Quả nhiên xong, nàng thấy khóe mắt giật giật.
Nàng lúng túng buông tay , cảm thấy hôm nay quá ủy mị . Nàng dậy, phủi bụi mô/ng: "Ta đưa về."
"Không cần, ..."
"Lắm lời!" Nàng lạnh lùng ngắt lời, kéo .
Tiếp đó, là sự tĩnh lặng. Hắn chầm chậm bước , nàng cũng bên cạnh . Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ, nàng nhíu mày đầu :
"Huynh xem, chúng như thế tính là v/ụng tr/ộm ?"
Lời thốt , bước chân của rõ ràng lảo đảo mấy cái, hàng lông mày đẽ nhíu , chút tin mà nghiêng đầu.
"Ơ..." Tô Cẩm Bình lúc cũng h/ận thể tự tát hai cái, nàng ho khan mấy tiếng đầy ngượng ngùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-41-2.html.]
"Khụ khụ, sai , là chúng như thế tính là gặp gỡ riêng tư , ... hẹn hò ?" Gặp gỡ riêng tư hình như cũng ý .
Hắn cố gắng kiềm chế h/am m/uốn giật giật khóe miệng, thản nhiên lên tiếng: "Không nên tính là ."
Nàng gãi gãi đầu, cũng hiểu : "Ồ, đúng , hẹn hò là chỉ những cặp đôi, chúng còn !"
Trong lòng nước mắt tuôn rơi, rốt cuộc nàng hỏi những chuyện gì ? Người khác những lời chắc chắn sẽ nghĩ nàng ý với ! Ôi chúa ơi!
Nàng liếc khuôn mặt bình thản của , thấy gì khác thường, nàng mới bình tĩnh một chút, bỗng nhiên nhớ một chuyện:
"Mặt của , lành cũng nhanh thật đấy nhỉ." Mấy ngày bận rộn tập luyện, đến thăm , hôm qua cùng nướng thịt, cũng để ý.
Lần , nàng thấy trả lời.
Đến cửa nhà , Tô Cẩm Bình vẫn ý định về, chỉ lẳng lặng bên cạnh . Bỗng nhiên nàng nhớ một chuyện, Thiển Ức c/hiếm giường của nàng, nàng thích ngủ chung với khác, trong phòng cũng thêm chăn nệm để trải chiếu, tối nay nàng ngủ ở đây?
Bàn tay thon dài trắng trẻo của đưa , nhẹ nhàng đẩy cửa. Chưa mấy bước, bỗng nhiên thấy giọng của nàng từ phía vọng :
"Hay là, tối nay ở đây ngủ nhờ nhé?"
"Rầm!" Chân lỡ vấp cái ghế dài, bước chân lảo đảo mấy cái. Trên trán xuất hiện một vệt đen bóng loáng, nàng rốt cuộc đang gì ?