"Tam hoàng tử Nam Nhạc, thất lễ . Hạ thần phụng mệnh Thánh thượng đến tìm bắt kẻ trộ/m phạm tội khi quân, xin điện hạ tạo điều kiện!" Lời khách khí, nhưng trong mắt hề chút tôn kính nào.
Cmn! Kẻ khi quân phạm thượng? Có khoa trương ? Chẳng qua chỉ là đè lên Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút thôi mà? Sao thành khi quân phạm thượng ? Lại còn gọi là "kẻ tr/ộm", nàng còn t/rộm tiền mà! Mặc dù trong lòng một trăm phần phục, nàng cũng dám lên biện hộ cho . Nàng âm thầm nghiến răng trong nước, chờ nàng thoát ngoài, nhất định sẽ dùng "thuật yểm bùa" mỗi ngày đ/âm tiểu nhân Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Người đàn ông nghiêng , hai chữ từ đôi môi mỏng thốt : "Tìm ."
Lời hờ hững, dường như liên quan gì đến . Tuy nhiên, Tô Cẩm Bình cũng nhạy bén cảm nhận , trong lòng đàn ông , chỉ bản nàng liên quan gì đến , mà dường như thứ đời cũng đều liên quan đến . Khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên, e rằng chỉ là vẻ bề ngoài thôi? Hôm đó nàng thấy rõ sự u ám trong đáy mắt , lẽ nào nhầm?
Thống lĩnh cấm vệ quân đảo mắt quanh phòng, chỉ thấy một cái bồn tắm. Tóc đen của đàn ông mặt còn ướt, rõ ràng là tắm xong. Hắn chắp tay :
"Xin thất lễ, hạ thần xin cáo lui!"
Nói xong, dẫn một đám thuộc hạ rời .
Từ xa, vọng tiếng trò chuyện của các thị vệ.
"Tướng quân, thuộc hạ nghĩ Tam hoàng tử Nam Nhạc chắc sẽ chứa chấp kẻ tr/ộm."
"Bổn tướng cũng thích lo chuyện bao đồng, nhưng Hoàng thượng lệnh, bắt Tô Cẩm Bình. Nếu tìm thấy, bổn tướng dâng đầu lên. Giờ tìm khắp hoàng cung mà thấy, bổn tướng cũng đành ... Haiz!"
Nói xong, thở dài đầy phiền muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-12-2.html.]
" chúng lục soát đến đây , nếu truyền ngoài, liệu là Đông Lăng cố ý gây sự, ngay cả một con tin của Nam Nhạc cũng khó. Hơn nữa, là bình thường!" Người rõ ràng kiến thức.
Thống lĩnh cấm vệ quân khẽ chế giễu: "Làm khó thì , gì mà bình thường? Nào là tài ba rung động tứ quốc, nghiêng trời nghiêng đất. Hừ, tám tuổi đầu đ/ộc đến m/ù lòa đưa đến con tin, Nam Nhạc coi gì, chẳng lẽ bổn tướng giải thích cho ngươi ?"
...
Bị đầu đ/ộc đến m/ù lòa? Ánh mắt Tô Cẩm Bình trong bồn tắm khựng . Hắn, thấy ư? Tám tuổi đầu đ/ộc m/ù lòa, là do ai?
"Người , ngươi thể ngoài." Giữa lúc nàng đang ngẩn , giọng của vang lên.
Giọng vẫn hề chứa đựng chút cảm xúc nào, thanh lạnh, cô đ/ộc, như mặt trăng treo chín tầng mây, vướng bụi trần. editor: bemeobosua. Một tiếng nước vang lên, Tô Cẩm Bình nhanh chóng dậy, hít thở khí trong lành một cách th/am la/m. Nàng bám bồn tắm, đầu , đôi mắt say đắm như ánh trăng của , bỗng một cảm giác đau lòng dâng lên từ sâu thẳm trái tim. Một đôi mắt như , nỡ lòng nào đầu đ/ộc cho m/ù lòa?
Bước khỏi bồn tắm, nàng thẳng mặt , bàn tay vô thức đưa lên chạm khuôn mặt . Khi còn cách một tấc, nàng dừng , quả quyết :
"Hãy tin , sẽ một ngày, sẽ chữa khỏi cho !"
Nói xong, nàng loé lên một cái, lách khỏi cửa sổ.
"Hãy tin , sẽ một ngày, sẽ chữa khỏi cho !" Câu đó vang vọng bên tai. Đôi môi mỏng khẽ cong lên, đôi mắt vốn dĩ tiêu cự lóe lên một tia sáng rực rỡ, đến tuyệt vời...
* Lời ngoài lề của tác giả:
Khụ khụ... mắt của m/ù nào mà lóe lên tia sáng chứ? A ha ha ha~