Hoàng Hậu Trọng Sinh , Từ Cung Nữ Trở Thành Mẫu Nghi Thiên Hạ - Chương 193:
Cập nhật lúc: 2025-08-08 15:36:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Công chúa, nhưng thật lòng thật ?
Trong Từ Ninh Cung.
Bình Nghi và Lạc Nhã đều cung thỉnh an Triệu Thái hậu.
Khí sắc của Mẫu hậu dạo thật .
Quả nhiên là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái mà.
Hai từng câu từng chữ, dỗ cho Triệu Thái hậu càng tươi hơn.
Bà ôm những bộ y phục nhỏ, cũng cảm thán một câu: Cặp long phượng thai ai cũng mang , Hoàng hậu quả thực là phúc khí lớn.
Lạc Nhã khẽ, ánh mắt bên ngoài, nàng còn tâm trí họ chuyện nữa.
Mãi cho đến khi Bình Nghi gọi nàng mấy tiếng mới hồn.
Lạc Nhã chút khó hiểu sang.
Ánh mắt của Bình Nghi và Triệu Thái hậu đều lộ rõ vẻ dò xét.
Gần đây chút đúng, trúng nhà nào ? Bình Nghi .
Chuyện thiếu nữ hoài xuân, nàng hiểu rõ nhất.
Trước đây Lạc Nhã từng thề son sắt kén phò mã, mà gần đây hỏi những vấn đề về tình cảm.
Đặc biệt là thường xuyên chạy cung.
Lạc Nhã thấy họ , liền ha ha lấp l.i.ế.m vài câu, tiện thể chuyển sang chuyện khác.
Đợi vài ngày nữa, chúng sẽ thăm Hoàng hậu nương nương. Lạc Nhã .
Hoàng hậu vẫn đang tĩnh dưỡng, Hoàng cho phép họ đến quấy rầy.
Bình Nghi thấy nàng lảng tránh trả lời, trong lòng càng hiểu rõ hơn, nhưng cũng bắt đầu lo lắng.
Một lúc , Lạc Nhã tìm cớ xin cáo lui .
Triệu Thái hậu theo hướng nàng rời , liếc mắt Bình Nghi: Nhận chứ?
Bình Nghi gật đầu: Con bé đó giấu chuyện gì, nó cung là thăm , nhưng nào chẳng đến Mẫn Cần Điện.
Mẫn Cần Điện còn ai ngoài vị phu tử chuyên dạy dỗ các hoàng tử công chúa chứ.
Triệu Thái hậu thở dài, đặt những bộ y phục trẻ con sang một bên. Hai đứa nữ nhi của bà, mắt thật đấy, chọn những nhân tài mà Hoàng thượng coi trọng.
Bình Nghi tâm tư của mẫu hậu: Mẫu hậu, đừng vội, lẽ sẽ khác.
Vị Hứa phu tử , nàng cũng từng gặp qua, trông ôn văn nhã nhặn, tính tình .
Triệu Thái hậu: Nếu Lạc Nhã thật lòng , ai gia sẽ chấp thuận cho nó hạ giá.
Bà thốt lời , ngay lập tức cảm nhận cảm xúc của Bình Nghi.
Bàn tay Triệu Thái hậu kìm siết chặt chiếc khăn tay, chút lúng túng.
Khi xưa, chính bà kiên quyết đồng ý cho công chúa hạ giá, chỉ cho phép kén phò mã.
Nếu , lẽ Bình Nghi…
Triệu Thái hậu nàng, điều gì đó: Thật mẫu hậu thấy con…
Bình Nghi cắt ngang lời bà, nở nụ nhạt: Con ý của , con cũng lặp sai lầm. Mẫu hậu cần tự trách, chuyện đời ‘nếu như’.
Nàng từng oán trách.
Hoàng hậu từng một câu, con đường , ai mà nó trải đầy hoa tươi đầy chông gai.
Kết cục lẽ còn tệ hơn.
Đương nhiên, nghĩ như , nàng sẽ dễ chịu hơn, cuộc sống dù cũng tiếp diễn.
Triệu Thái hậu lòng chút xót xa, là bà phụ lòng các con.
Giờ đây chúng trưởng thành, thể gặp mặt cũng hạn chế, đặc biệt là vị Trường Ninh Vương lang thang bên ngoài chịu về .
Làm bà lo lắng.
Tình hình của An Vương Thái Phi thế nào ạ? Bình Nghi khéo léo chuyển sang chuyện khác.
An Vương Thái Phi và mẫu hậu giao hảo, đối xử với mấy đứa trẻ nhà họ cũng khoan dung.
Triệu Thái hậu lắc đầu: Không lắm, thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng ngắn . An Vương Phi dẫn theo con cái về Thục Châu , chỉ sợ là kịp gặp mặt cháu đích tôn cuối.
Nói đúng , là An Vương đuổi , còn con cái cũng giao cho nhũ mẫu dẫn dắt, bên truyền tin,An Vương phi hồi môn.
Dù đồng tình với cách họ dạy con, nhưng dù đó cũng là cháu đích tôn duy nhất của An Vương Thái Phi, ít nhiều bà cũng cảm thấy tiếc nuối cho nàng .
Triệu Thái hậu: Đời vội vàng, dường như và nàng vẫn còn trẻ, nay …
Trong đầu bà ngừng hiện lên những chuyện qua.
Thật sự là già .
Bình Nghi nắm lấy tay mẫu hậu, an ủi vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-trong-sinh-tu-cung-nu-tro-thanh-mau-nghi-thien-ha/chuong-193.html.]
Mẫn Cần Điện.
Lạc Nhã dò dẫm, ở hàng ghế cuối cùng, dáng giảng.
Nhị hoàng tử Sở Tri Kỳ đối diện nàng vẫn còn ngây thơ, cầm bút còn vững, nhưng vẫn ngoan ngoãn đó.
Năm tuổi còn nhỏ, vốn dĩ cần đến lớp, nhưng Huệ Phi vẫn đến học .
May mà quấy trong giờ học, dù hiểu cũng ảnh hưởng đến khác.
Hắn thấy động tĩnh, liền thấy Công chúa Lạc Nhã, nheo mắt : Cô…
Lạc Nhã khẽ suỵt một tiếng, tiện tay đưa cho một cây kẹo hồ lô nhỏ.
Rất tự nhiên mua chuộc .
Lạc Nhã đang phía , khéo đối mắt với Hứa Chỉ, ánh mắt hai chạm lập tức dời .
Đợi đến khi buổi học kết thúc, đều thể tan học, Lạc Nhã mới đưa mấy xâu kẹo hồ lô cho những đứa trẻ .
Thấy chúng hớn hở vui vẻ, Lạc Nhã kìm bật . Từ nhỏ nàng là đại ca của đám trẻ con, cũng thích ở cùng chúng.
Đợi đến khi thấy chúng rời , Lạc Nhã mới từ từ bên trong, thấy Hứa Chỉ đang dọn dẹp sách vở, nàng lặng lẽ bước đến.
Cứ thế lặng lẽ .
Nhiều ngày như , ai cũng hiểu Lạc Nhã thích ai.
Hứa Chỉ cũng ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ.
Dọn dẹp xong hộp sách, xoay , nữ nhi mặt.
Chưa đợi Hứa Chỉ gì, Lạc Nhã như dâng bảo vật, cho mang tới một cuộn tranh.
Nàng ca ngợi một lượt, những lời khen tài hoa.
Ánh mắt Hứa Chỉ tối , lời đến bên môi, nuốt xuống.
Hắn chắp tay: Công chúa, thần còn việc, xin cáo lui .
Nói xong, Hứa Chỉ liền rời .
Lạc Nhã chút khó hiểu, nàng sưu tầm bao nhiêu thư họa của , ngày nào cũng đeo chiếc trâm do chính tay .
Gà Mái Leo Núi
Chẳng lẽ tâm ý của ?
là đồ đầu gỗ!
Hứa Chỉ, ngươi . Lạc Nhã thật sự nhịn nữa, bước nhanh tới, gọi một tiếng.
Hứa Chỉ ngoan ngoãn .
Đợi Lạc Nhã bước tới gần, nàng , hai tay nắm chặt trong ống tay áo, điều gì đó, chút thốt nên lời.
Nàng là nữ tử, hơn nữa còn là công chúa, giữ ý tứ, thể mất phận.
Hứa Chỉ cúi đầu nàng, ánh mắt rơi cây trâm cài đầu nàng, mới mở lời.
Công chúa, thần hỏi vài câu ?
Lạc Nhã lập tức gật đầu, hiệu cứ hỏi.
Hứa Chỉ: Người là vì vẻ tinh xảo của cây trâm, vì cảnh giới trong thư họa mà cảm thấy sáng tạo chúng thật tuyệt vời, đúng ?
Lạc Nhã thấy cuối cùng cũng điều , rõ ràng là tâm ý của nàng, lập tức gật đầu.
Là thật lòng thật ?
Phải, thích.
Nghe nàng , hai tay Hứa Chỉ buông lỏng hơn một chút, hồi lâu mới : Ta dẫn gặp .
Lạc Nhã sững một lát, ngẩng đầu , chỉ thấy ngoài.
Nàng chút khó hiểu, nhưng nghĩ cho rằng đang ngại ngùng chăng.
Ngoài thì còn ai nữa.
Mỗi bán thư họa đều là .
Cứ như , Lạc Nhã theo cùng khỏi cung, đến tư trạch của , lớn lắm, thấy sạch sẽ.
Cũng nhiều hầu hạ, chỉ hai tiểu tư, một quản gia.
Quản gia thấy gia chủ nhà đưa một nữ tử về, ánh mắt biến đổi khó lường, khóe miệng kìm ý .
Chủ nhân cuối cùng cũng đào hoa vận ?
Không là tiểu thư nhà nào, cách ăn mặc chắc là quý nữ.
Quản gia nghĩ, vội vàng chuẩn và thức ăn ngon.
Lạc Nhã theo một mạch đến hậu viện, sâu hơn trong.
Tiểu Nghệ chút do dự, theo bên cạnh công chúa, khẽ : Công chúa, cẩn thận ý đồ bất chính với .
? Bước chân của Lạc Nhã khựng , tiếp tục bước , qua một rừng trúc.