Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:29
Lượt xem: 141

“Phó... Phó cô nương?” Y gần như thất thanh, y và nữ tử trước mặt không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng từng nhận ân huệ của nàng, khi nghe tin nàng qua đời, y thẩn thơ rất lâu.

Phó Nhiêu không hề bất ngờ, khuỵu gối thi lễ với y: “Bái kiến thế tử.”

Mặt Tạ Tương lộ vẻ kích động, đánh giá nàng từ đầu đến chân, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Sau một lúc mới xúc động nói: “Ngươi còn sống, thật sự quá tốt...” Y vốn định hỏi kỹ chuyện Đàm Châu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

Phó Nhiêu bật cười: “Linh Nhi khỏe không?”

Tạ Tương hơi sững sờ, chốc lát sau mới gật đầu: “Rất tốt, năm ngoái nàng sinh một đứa bé... trong lòng nàng ấy vẫn hay nhớ đến người…”

Phó Nhiêu vui mừng: “Khi nào ta hồi kinh sẽ đi thăm nàng ấy, phải rồi, cám ơn ngươi mấy năm nay đã quan tâm đệ đệ ta.”

Tạ Tương hốt hoảng lắc đầu: “Chẳng qua ta tiện tay giúp thôi, người thật sự quan tâm hắn là bệ hạ...”

Tạ Tương đang nói bỗng im bặt, y nhớ lại bệ hạ đối xử khác biệt với Phó Khôn, lại liên tưởng đến chuyện Phó Nhiêu xuất hiện ở đây... còn có tiểu Công chúa xinh xắn, đáng yêu kia... Vị Thiêm đô Ngự sử thông minh này chợt hiểu ra điều gì đấy.

Sắc mặt y trắng bệch, mặt mũi ngơ ngác, đúng là hiếm khi thấy y để lộ vẻ sửng sốt, sau khi bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng qua đi, cuối cùng chỉ còn lại tim đập loạn nhịp.

Thì ra là thế.

Tiểu hoàng môn thấy sắc mặt Tạ Tương là lạ, khẽ hỏi một câu: “Thế tử không khỏe sao?”

Tạ Tương hoàn hồn, lập tức xúc động cúi đầu: “Thần còn có việc, xin cáo lui trước...” Sau đó mỉm cười với Phó Nhiêu, xoay người bước nhanh rời đi.

Đến chỗ rẽ, Tạ Tương đột nhiên tựa lên lan can, nặng nề thở ra.

Gió núi lướt qua y bào đỏ thắm của y, y chợt nhếch môi, khẽ cười khổ thành tiếng.

Đại Hoàng tử ốm yếu, Tam Hoàng tử ngang ngược, đều không phải là người được chọn cho ngôi vị trữ quân trong lòng bệ hạ.

(*)Trữ quân: người thừa kế ngai vàng.

Có lẽ người mà chàng thật sự để mắt tới là Phó Nhiêu, đến khi Phó Nhiêu sinh hạ Hoàng tử, đứa bé đó mới chính là Hoàng Thái tử tương lai.

Người, quý trọng ở chỗ nhận thức được tiên cơ.

Vậy thì, y nhất định phải trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay đế vương, quét sạch chướng ngại thay Hoàng Thái tử tương lai.

Rất nhiều năm về sau, khi Tạ Tương đã đứng vững trong triều đường, giữ chức Tả đô Ngự sử, lúc nhập các làm tướng, y không khỏi cảm khái hồi xưa mình nhìn đã thấu thiên cơ, đưa ra lựa chọn chính xác.

Sau khi Tạ Tương rời đi, Hoàng đế ôm Bổn Bổn ngồi sau án phê chữa tấu chương.

“Bổn Bổn, mẫu thân con có dạy con tập viết chữ không?”

Bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm của nhóc con cầm ngự bút, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương, chữ trên đó rất đẹp, cô bé nhấc bút quẹt tới quẹt lui trên tấu chương, khiến Tiểu Kim Tử hầu hạ bút mực bên cạnh giật mình: “Tiểu Công chúa của ta ơi, người cẩn thận một chút...”

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Hoàng đế liếc mắt, lập tức im lặng.

Hoàng đế đỡ bàn tay nhỏ bé vụng về và mềm mại ấy, viết từng nét bút lên tấu chương: “Bổn Bổn con xem này, trên tấu chương này viết ‘Nhớ năm trước Mịch Giang bị đứt đoạn bởi trận lũ lớn khiến bách tính trôi dạt khắp nơi, lương thực không thu hoạch được, đặc biệt, khẩn cầu Hộ bộ cấp năm ngàn lượng bạc, xây đê cao, đề phòng cho lũ xuân năm sau’, Bổn Bổn, con nói thử phụ thân có nên phê hay không?”

Đôi mày nhỏ nhắn của Bổn Bổn nhíu chặt, chớp chớp đôi mắt nói: “Lương thực không thu hoạch được... nghĩa là không có gì ăn ạ? Vậy cha phải nghĩ cách đi…”

“Đúng, Công chúa Càn Trinh của trẫm thật thông minh!” Hoàng đế rất hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc viết một chữ “được” trên tấu chương.

“Bổn Bổn(*) thông minh thế này, chúng ta đổi tên khác được không?” Hoàng đế cười khanh khách trêu cô bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

(*)Tên của Bổn Bổn (笨笨) trong tiếng Trung có nghĩa là “đần độn, ngốc nghếch” nên Hoàng đế muốn đổi tên khác cho con.

Bổn Bổn hừ một tiếng, không vui đáp: “Không được, tên ca ca đặt, không thể sửa!”

Hoàng đế đã nhiều lần nghe Bổn Bổn nhắc đến ca ca ở Miêu Cương, trong lòng thấy rất khó chịu, chàng cũng biết mình thiếu sót nhiều năm, nhất thời không thay thế được.

Chàng đưa một hộp búp bê sứ vẽ màu đã chuẩn bị từ trước đến trước mắt Bổn Bổn, lấy ra một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đưa cho con.

“Vừa rồi Bổn Bổn thể hiện vô cùng tốt, cha thưởng cho con một con búp bê để chơi.”

Hai mắt Bổn Bổn phát sáng, cô bé cười tít mắt nhận lấy, ôm búp bê nhỏ vào lòng, đưa tay định với tới những con búp bê khác trong hộp, Hoàng đế lại giơ tay lên, tránh bàn tay nhỏ nhắn của Bổn Bổn.

“Bổn Bổn, cha thương lượng với con một chuyện.”

“Cha hãy nói đi...” Bổn Bổn đáp qua loa với Hoàng đế, háo hức nhìn búp bê trong hộp.

Hoàng đế hắng giọng, trịnh trọng thương lượng: “Bổn Bổn đêm nay con ngủ với cô cô được không? Nhường mẫu thân con cho phụ thân một đêm nhé?” Khi giá lâm đến hành cung, Hoàng đế đã lập tức chọn nữ quan và tiểu nội giám hầu hạ Bổn Bổn.

Bổn Bổn nghe vậy lập tức nhướng mày, dáng người nhỏ nhắn ngồi dậy thẳng tắp: “Không được, từ lúc Bổn Bổn ra đời đã ngủ cùng mẹ, không có Bổn Bổn, mẹ không ngủ được...”

Bổn Bổn nói thật, ba năm qua Phó Nhiêu đều ôm con vào lòng ngủ, một ngày không có con bên người, nàng thật sự không nhắm mắt nổi.

Hoàng đế nghe vậy liền cảm thấy nhức đầu, ngoại trừ hôm đầu tiên Bổn Bổn nằm sấp trong lòng chàng ngủ thì hôm sau cảm giác mới mẻ vừa qua đi, đứa bé lại ngủ say sưa sát bên cạnh mẹ theo thói quen, không chỉ thế, chẳng biết thế nào mà nhóc con này cứ quấn chặt lấy Phó Nhiêu, chàng vất vả lắm mới dỗ con đi ra ngoài, tận dụng thời cơ thân mật với Phó Nhiêu một phen, không lâu sau Bổn Bổn lại quay trở về, phá hỏng chuyện tốt của chàng.

Cũng không phải chàng nóng vội, thứ nhất quả thật chàng nhớ nàng đã lâu, thứ hai, sóng ngầm tranh giành ngôi Thái tử giữa hai phái trong triều bắt đầu khởi động, nhưng Hoàng Thái tử của chàng vẫn không thấy bóng dáng đâu, sao chàng không vội cho được? Hồi cung phải sắc lập Hoàng hậu ngay lập tức, chàng hi vọng Phó Nhiêu nhanh chóng mang thai cốt nhục của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-99.html.]

Hoàng đế làm trái lương tâm, lắc chiếc hộp gấm tới lui trước mắt Bổn Bổn: “Bổn Bổn nếu con không ngoan, cha sẽ đưa tượng màu này cho ca ca, tỷ tỷ chơi.”

“Ca ca, tỷ tỷ?”

“Đúng, con còn có ca ca và tỷ tỷ.”

Tiểu Bổn Bổn cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, cô bé dẫu môi tủi thân nhìn tượng màu, như thể đang đấu tranh kịch liệt.

Hoàng đế thấy vậy thì cười thầm trong lòng.

Không hiểu vì sao, mỗi khi Phó Nhiêu nhíu mày, lòng chàng lập tức mềm nhũn, nhưng đối với Bổn Bổn, hình như chàng có thể nhẫn nại thêm chút nữa.

Cuối cùng bé con cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, quyết định lựa chọn một lúc, Bổn Bổn ôm cả hộp gấm vào lòng, nghiêm túc nói: “Cha, vậy Bổn Bổn nhường mẹ cho người một đêm.”

“Không được, con đang cầm mấy cái thì phải nhường chừng ấy đêm, con đếm thử xem, trong lòng con có bao nhiêu tượng màu?”

Bổn Bổn đã học đếm từ nhỏ, đếm xong thấy trong lòng mình có năm tượng màu: “Năm cái!”

“Ngoài cái tượng cha thưởng cho con, con phải nhường mẹ cho cha bốn đêm...”

Bổn Bổn khó xử mím môi, biểu cảm trông như muốn khóc, nhưng nhóc con liếc bảo bối trong lòng, cuối cùng tủi thân ôm hộp gấm đi đến giường La Hán bên cửa sổ chơi đùa.

Hoàng đế vui vẻ ra mặt.

Phó Nhiêu bưng thuốc tiến vào, thấy cảnh hai cha con cò kè mặc cả vì nàng, nàng im lặng cho Hoàng đế một ánh mắt giận dỗi, đặt hộp thức ăn lên bàn: “Bệ hạ, nên uống thuốc thôi...”

Hoàng đế rời mắt khỏi Bổn Bổn, nhìn lướt qua bát thuốc đen xì, nụ cười trên mặt chợt tắt ngấm.

Đây là tâm bệnh của chàng, nhưng giờ đã tìm được Phó Nhiêu, nhân tiện còn thu hoạch thêm một khuê nữ bảo bối, tim chàng đã hết đau từ lâu: “Trẫm rất khỏe mạnh, nàng cũng đã châm cứu ba đợt rồi, không phải nói ổn rồi sao?”

Phó Nhiêu mặt không biến sắc, đẩy chén thuốc về phía trước, giờ nàng đang ở độ tuổi sinh sản tốt nhất, nếu quyết định ở bên chàng, tất nhiên phải sinh cho chàng một nhi tử, vật lộn với vị trí bất khả chiến bại.

“Bệ hạ, đây là thuốc bổ thận kiện thể.”

Mặt Hoàng đế tối sầm.

Ban đêm, tại phủ Lý tướng trong kinh.

Trong thư phòng của Lý Duy Trung vang lên tiếng đồ sứ vỡ, ngay sau đó là một tiếng quát tháo: “Nghịch tử, rốt cuộc con muốn làm gì?”

Lý Duy Trung tát vào mặt Lý Huân, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ.

Lý Huân giơ tay lau đi vết m.á.u bên khóe môi, nhìn cha mình với vẻ mặt lạnh nhạt: “Phụ thân, tâm tính bệ hạ ra sao chẳng lẽ người không biết? Người có chút bản lĩnh, cũng có chút khôn ngoan nhưng những thứ này đã đủ để chống lại bệ hạ ư?”

“Bệ hạ cũng không sủng hạnh cung phi, người chỉ việc chờ đợi, ngôi vị Thái tử sớm muộn cũng thuộc về Tam điện hạ, trước sau gì người cũng có thể đứng ở hàng thủ phụ, bây giờ người làm những việc này có khác nào đang nhổ răng cọp đâu!”

Gân xanh trên trán Lý Duy Trung giật liên hồi, tức giận nhìn đích trưởng tử trước mặt mình, quát khẽ: “Con thì biết cái gì? Mấy lão hồ ly Hàn Huyền, Liễu Khâm, Trình Khang này suốt ngày hô hào vô đích lập trưởng, ẩn ý muốn Đại Hoàng tử kế vị, bệ hạ luôn tín nhiệm mấy vị lão thần này, nếu thật là như thế, chẳng phải mưu đồ mấy năm nay của vi phụ đã tan tành rồi sao?”

“Còn nữa, không biết cô cô con đã đắc tội bệ hạ vì chuyện gì mà đến giờ còn bị giam cầm trong cung Phỉ Thúy, những năm này vi phụ tận tuỵ bán mạng cho hắn nhưng vẫn không thể khiến hắn thả cô cô con ra, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cô cô của con đã hoàn toàn thất sủng. Trước đây Đại Hoàng tử ốm yếu, ngôi vị Thái tử của Lăng Nhi được đảm bảo, nhưng tình thế bây giờ đã thay đổi to lớn. Nếu vi phụ không đấu tranh, Lý gia chỉ còn nước thất bại thảm hại!”

Lý Huân nhíu mày: “Bệ hạ đã ho ra máu, đến cả Chu thái y cũng bó tay hết cách, người gấp cái gì?”

Sắc mặt Lý Duy Trung xao động: “Là vì sức khỏe của ngài ấy mỗi ngày một kém nên ta mới gấp, một khi bệ hạ lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, người đầu tiên bệ hạ trừng trị chính là ta!”

Lý Huân im lặng, buồn bã cười: “Lui một bước mà nói, cho dù bệ hạ thật sự lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, thì với tâm tính Đại Hoàng tử, ngài ấy cũng sẽ không làm gì Tam điện hạ và Lý gia, nếu người bí quá hoá liều, vậy người đã từng nghĩ tới hậu quả khi thất bại chưa? Phụ thân đã không thể thoát khỏi liên can đến vụ án thuyền rồng, bệ hạ đích thân tới Thông Châu là đã có ý định điều tra cặn kẽ, phụ thân muốn bứt ra kiểu gì?”

Lý Duy Trung quay người, lạnh lùng nhếch môi: “Từ xưa đến nay ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, vi phụ sẽ không ngồi yên chờ chết.”

Lý Huân biết không khuyên nổi, hắn nhắm mắt lại, xoay người rời đi, vừa đến cửa, Lý Duy Trung lại quát hắn: “Huân Nhi, con là đích trưởng tử của Lý gia, vi phụ vẫn luôn đặt kỳ vọng lớn lao vào con, nhưng nếu con khư khư cố chấp, vi phụ không ngại đổi thứ đệ kế tự của con.”

Đôi mắt Lý Huân chỉ còn vẻ trầm lặng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tùy người.”

Hắn không màng đến cơn đau rát trên má, nhấc vạt áo lên, sải bước rời đi, trong lòng lại thầm nghĩ, không thể để già trẻ Lý gia tuẫn táng chung với Lý Duy Trung vì sự điên cuồng của phụ thân được, hắn phải nghĩ cách trước khi phụ thân làm chuyện sai lầm, bảo toàn cho Lý gia nhỏ yếu.

Trong đêm, hắn một mình cưỡi ngựa chạy như bay về hướng Thông Châu.

Hành tung của hắn cũng không thể giấu được Lý Duy Trung, ngay lập tức có ám vệ đi tới thư phòng bẩm báo.

Lý Duy Trung cười khổ, khoát tay áo: “Đi theo nó đi, bên Thông Châu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ba năm mài một kiếm, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió đông.”

Lý Duy Trung nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn bên hông, nơi đó điểm xuyết một khối ngọc Hòa Điền Hoàng Thấm nho nhỏ, khối ngọc vàng trơn bóng và óng ánh, chất liệu ngọc Hoàng Thấm thượng hạng, được Hoàng đế ban thưởng cho hắn ta mười bốn năm trước nhằm vinh danh công thần tuỳ tùng và lập công lao lớn cho nhà vua.

Vật đổi sao dời, chưa ai từng nghĩ, hai người sẽ lưu lạc đến mức kẻ lừa người gạt.

Từ xưa đến nay, đoạt đích(*) gian nguy, bất thành công tiện thành nhân(**).

(*)Đoạt đích: Ở thời phong kiến cha truyền con nối, việc con thiếp thất kế vị ngai vàng và phế truất con của đích thê được gọi là “đoạt đích”.

(**)Bất thành công tiện thành nhân: Câu ngạn ngữ trích từ “Luận Ngữ” của Khổng Tử, “thành nhân” ở đây nghĩa là hy sinh vì lý tưởng cao cả hoặc chính nghĩa.

Triều thần đều cho rằng vụ thuyền rồng gãy là “nét bút hỏng” của Lý Duy Trung, nhưng không ai biết rằng đó chỉ là đòn nhử của hắn ta.

Nước cờ thật sự của hắn ta chắc chắn sẽ khiến người đời kinh ngạc.

Loading...