Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:27
Lượt xem: 139

Người Phó Nhiêu mềm nhũn, mệt mỏi dựa vào thùng tắm, đôi mắt thẹn thùng tựa như giọt sương đã được nước mưa giội rửa, vừa thanh thuần vừa quyến rũ.

Trên người nàng vẫn đang phủ một tấm lụa mỏng manh, ướt đẫm dán sát dáng người lung linh của nàng. Nàng thật sự đã kiệt sức, lười cởi ra nên không buồn suy nghĩ, dứt khoát ngồi vào thùng tắm, để mặc cho tấm lụa quấn lấy thân nàng, như thể che đi chút thẹn thùng cuối cùng.

Nàng khép hờ mắt, hơi thở mang hương lan, đầu óc vẫn ong ong, mũi chân cứ có cảm giác muốn nhũn ra, cả người như bị chuột rút, không còn tí sức lực nào.

Xem như nàng đã cảm nhận rõ ràng kiểu dây dưa kín mít không kẽ hở ấy.

Bữa tiệc(*) này như thể đã gột rửa triệt để và rửa tội cho nàng.

(*)Nguyên văn là 燕好 (yến hảo): có nhiều nghĩa mở rộng, có thể là chỉ tình cảm mặn nồng giữa vợ chồng, cũng có thể chỉ nam nữ ân ái.

Giội sạch hết thảy những do dự và băn khoăn.

Nàng tự lập từ nhỏ, đã quen một mình gồng gánh cả gia đình. Thế nhưng, đối với nàng mà nói hoàng cung quá đỗi xa xôi, thế giới đó quá rộng lớn, rối ren phức tạp, vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng. Phó Nhiêu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phó thác an nguy của mình cho người khác, cho dù người ấy là Hoàng đế cũng không được, nàng không chắc có thể bảo vệ tốt cho mình và con. Vậy nên, ngày đó ở chùa Đại Báo Ân, lúc cơ hội xuất hiện ngay trước mắt, nàng quyết đoán bắt lấy, rời khỏi kinh thành.

Ba năm lắng đọng, đứa bé khôn lớn, cũng khiến nàng mở lòng hơn xưa. Khi nàng và Hoàng đế gặp lại nhau lần nữa, tấm chân tâm nặng trĩu ấy nâng lên trước mắt nàng, nàng không hề do dự. Phó Nhiêu đã biết đại khái về chuyện Hoàng đế giải tán hậu cung từ chỗ nội giám, chỉ còn lại một vài phi tử không có chốn nương tựa ở lại, chàng đã làm đến nước này vì nàng, nàng còn lý do gì để lùi bước đây.

Thay vì nói, đánh cược một lần vì con, chi bằng hãy nói rằng nàng không muốn để lỡ chàng lần nữa, trở về bên chàng, đón nhận hết thảy của chàng, đồng hội đồng thuyền cùng chàng.

Hoàng đế bước vào phòng tắm, nhìn thấy mỹ nhân ướt sũng nước tựa vào thùng tắm chợp mắt, cánh tay ngọc ngà trắng nõn, mềm mịn trượt khỏi thùng tắm, lười biếng khoác lên mép thùng, làn tóc ướt mỏng manh dán lên trán, che đi vẻ quyến rũ và màu đỏ lựng trên gương mặt nàng.

Nghe thấy tiếng động, nàng cố gắng mở to mắt, đôi mắt hạnh long lanh chứa chan tình cảm thắm thiết.

Nét mặt chàng dịu dàng, khí chất ung dung và cao quý, như một người khác hoàn toàn với nam nhân hung hăng và tràn trề sức sống mới vừa rồi.

“Trẫm đã dỗ Bổn Bổn ngủ rồi, nàng vẫn ổn chứ?” Đôi mắt ấy nhìn nàng chăm chú.

Phó Nhiêu da mặt mỏng, vẫn thẹn thùng như cũ, mệt mỏi lắc đầu: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ ổn ngay thôi...”

Nàng tốn sức cởi chiếc áo mỏng ra, lấy khăn lau người cho mình.

Đến khi ra khỏi thùng tắm quấn chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn, chưa kịp thắt đai lưng thì người nọ bước ra từ sau bình phong, bế bổng nàng lên.

La sam(*) của nàng cởi một nửa, làn da đỏ ửng, hai tay ôm lấy cổ Hoàng đế, hơi thở phả bên vành tai chàng, luồng khí ngứa ngáy trượt vào cổ áo khiến chàng rùng mình.

(*)La sam: Áo làm bằng loại vải lụa nhẹ như sương, mỏng như cánh ve sầu.

Không biết là vì đã ăn canh tẩm bổ, hay là đã khát hơn ba năm, nhưng chàng không nỡ buông Phó Nhiêu xuống, hơi thở vuốt ve sống mũi nàng, lưu luyến vờn quanh, chàng cũng chẳng nói năng gì, ánh mắt sâu lắng, hơi thở kéo dài.

Phó Nhiêu biết chàng muốn làm gì, nàng kê cằm lên vai gáy chàng, vùi khuôn mặt xinh đẹp của mình sang một bên, thỏ thẻ: “Đừng, ta mệt rồi...”

Hoàng đế bật cười, ôm nàng không động đậy, như thể nếu nàng không đồng ý thì sẽ không thả nàng lên giường.

Phó Nhiêu giận dỗi, nũng nịu nói: “Không phải ngài giận ta sao?”

Một câu liền dập tắt sóng nhiệt trong lòng Hoàng đế.

Chàng sầm mặt, hừ một tiếng: “Nàng tính thử xem, nàng rời khỏi trẫm bao lâu rồi, một đêm một lần, nàng thiếu nợ trẫm bao nhiêu lần?”

Phó Nhiêu bối rối vì lời này, hoàn toàn quên mất cả người mình mềm mại dán lên người chàng: “Ngài muốn chơi xấu?”

“Chơi xấu?” Hoàng đế làm bộ muốn thả nàng lên trường án trong phòng tắm.

Trên trường án đặt xiêm y ướt nhẹp của hai người, ánh sáng yếu ớt của phòng ngủ chiếu vào từ cửa, sương khói mênh m.ô.n.g mịt mù tỏa khắp phòng tắm, âm u tối tăm, hạt bụi lượn lờ, không hiểu sao trông có chút kiều diễm.

Phó Nhiêu thấy thế, hai tay hai chân vội vàng ôm chặt lấy chàng để tránh bị ngã, sốt ruột đến độ hốc mắt ửng đỏ: “Bệ hạ, cơ thể ta chịu không nổi... còn nhiều thời gian...” Nàng run giọng cầu xin tha thứ.

Hoàng đế nâng nàng lên không trung, thấp giọng buồn bực cười: “Ồ, Phó thái y của trẫm lòng mang thiên hạ, hoàng cung nhỏ bé của trẫm đâu ngáng chân nàng nổi, cũng đừng vấy bẩn tài hoa của nàng, cảnh xuân tươi đẹp, tranh thủ thì giờ...”

Y sam trượt xuống từ bờ vai non mịn của nàng, lộ ra đường cong thon thả và đầy đặn.

Phó Nhiêu giận dỗi, nhỏ giọng nũng nịu cầu xin thật lâu. Sau khi chiếm được kha khá lợi ích, Hoàng đế mới chịu thôi.

Nán lại trong thôn hai ngày, vụ án thuyền rồng đã có manh mối, tấu chương ập tới dồn dập, Phó Nhiêu cũng biết chàng ở lại đây không lâu nữa.

Tiểu Kim Tử và Lưu Đồng đích thân tới đón chàng, chừng mười chiếc xe ngựa dừng tại giao lộ chật hẹp trước nhà Phó gia.

Để cảm tạ hàng xóm chăm sóc mẹ con Phó Nhiêu, Tiểu Kim Tử lại tặng quà cáp cho từng nhà lần nữa. Bấy giờ mọi người mới biết Phó Nhiêu và Bổn Bổn sắp được đón về, ai nấy đều rơm rớm nước mắt, cực kỳ không nỡ.

Phó Nhiêu dẫn theo Bổn Bổn dập đầu với sư mẫu Tào thị, trước đó không lâu Trần Nhất Sơn đã đi vào núi sâu phía Đông Bắc, trong nhà chỉ còn một mình sư mẫu, Phó Nhiêu lưu luyến không thôi, Tào thị ôm Bổn Bổn cũng ướt khoé mi. Tính bà nội liễm xưa giờ, nhưng lại dịu dàng và kiên nhẫn với Bổn Bổn hơn chút, bà ôm con bé dặn đi dặn lại rất lâu, đến khi Phó Nhiêu hứa chắc chắn sẽ quay lại thăm nhà, Tào thị mới buông tay.

Sau giờ Ngọ, Hoàng đế đích thân ôm Bổn Bổn bước ra khỏi Phó gia với phong thái hiên ngang: “Bổn Bổn, cha đưa con về nhà.”

Bổn Bổn ôm cổ chàng, chỉ vào Phó Nhiêu nói: “Vậy mẫu thân thì sao?”

Hoàng đế ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, cong khóe môi: “Phó thái y còn sống, nàng là ngự y có tên trong sổ của Thái y viện, lần này trẫm đi tuần, bên cạnh không có ngự y, vừa hay để Phó thái y đi cùng.”

Phó Nhiêu nào có sợ chàng, chẳng qua ngoài mặt làm vẻ hờn dỗi chàng thôi, chứ cũng không để ý, nàng vẫn cải trang làm thái y theo chàng về hành cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-98.html.]

Văn võ Thông Châu, ngự sử tuần tra thành và tất cả quan viên kinh thành được phái tới xử lý chuyện thuyền rồng đều quỳ gối ở bình địa trước hành cung nghênh giá.

Ba ngày đầu Hoàng đế lần lượt tiếp kiến đại thần văn võ, hỏi thăm chính sự, không hề đề cập tới vụ án thuyền rồng, mãi cho đến sau giờ Ngọ ngày thứ tư mới tuyên Tạ Tương vào điện.

“Tạ Tương, chuyện điều tra thế nào rồi?”

Tạ Tương mặc áo bào đỏ thắm quỳ trên đất hồi bẩm: “Hồi bệ hạ, tra ra là Lang trung Hộ bộ Thẩm Huy lén lút nhận hối lộ, để cho thương nhân buôn gỗ lấy hàng thứ phẩm làm hàng tốt. Có điều, theo ý kiến của thần, e là Thẩm Huy không có gan này...” Y nhìn Hoàng đế với vẻ mặt nghiêm nghị.

Hoàng đế nheo mắt, chàng cười khẩy, di chuyển đồ chặn giấy trên ngự án, trong lòng đã tỏ tường ý của Tạ Tương, Thẩm Huy là người của Hộ bộ Thượng thư Lý Duy Trung. Trong ba năm này, Lý Duy Trung quả thật rất tháo vát, lương bổng ba năm của biên quan không khất nợ dù chỉ một ngày, áo bông và các loại vũ khí cũng đều đưa tới đúng hạn.

Lý Duy Trung đúng là nhân tài hiếm có, nhưng Cẩm Y vệ điều tra mấy năm nay, biết được Lý Duy Trung âm thầm bồi dưỡng nhiều nhân thủ kiểm soát thủy vận(*). Thân là đế vương, chàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

(*)Thuỷ vận: Các quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu.

Hoàng đế hờ hững nhấp một ngụm trà, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Trừ lần đó ra, ngươi không tra ra điều gì khác ư?”

Tạ Tương bật cười, quỳ rạp trên đất đáp: “Quả nhiên không giấu được bệ hạ, thần còn tra ra thủy vận có vấn đề, không ít thương gia đi thuyền, bí mật mang theo muối riêng, trong tay thần đã nắm một vài chứng cớ, hôm qua thần hạ lệnh cho Thương Châu giữ và tịch biên mấy chiếc thuyền chở hàng, định dụ rắn ra khỏi hang!”

Tạ Tương trả lời xong câu này, lòng thầm suy xét một hồi.

Trong gần ba năm rưỡi, Hoàng đế đột nhiên giải tán hậu cung, chúng thần liền biết vị đế vương này đoạn tuyệt nữ sắc, nên e là hậu cung khó có thêm Hoàng tử khác ra đời, sức khoẻ của Đại Hoàng tử dần dần hồi phục, đầu năm thay mặt Hoàng đế tế tự thái miếu, phong thái thanh cao đáng quý, khiến quần thần tán thưởng. Các lão thần căn cứ vào nguyên tắc vô đích lập trưởng(*), ủng hộ Đại Hoàng tử.

(*)Vô đích lập trưởng: “Đích” trong “đích tử” là con trai do vợ cả sinh ra, câu này có nghĩa là không có đích tử thì lập trưởng tử.

Thế lực bên nhà ngoại của Tam Hoàng tử lớn mạnh, tới nay vẫn là ứng cử viên mặc định cho ngôi vị Thái tử. Hiện nay Lý Duy Trung giữ chức vị cao trong nội các thứ phụ, không ít quan lại đã kết bè với hắn.

Do đó, ba năm nay trong triều đã dần hình thành hai phe, tuy không rõ ràng, nhưng đã xuất hiện manh mối các đảng phái âm thầm tranh đấu.

Ngoại trừ số ít thần tử am hiểu sâu sắc tâm tư Hoàng đế như y, đa số quần thần đều vội vã đứng về phe này phe kia, sợ đến lúc mọi chuyện đã định thì mình không có đất cắm dùi.

Nhưng Tạ Tương biết rất rõ, điều mà vị đế vương nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay trước mặt y muốn không phải là quyền thần, mà là thuần thần(*), ai tham gia vào tranh đấu giữa các đảng phái chàng sẽ c.h.é.m tay chân của kẻ đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

(*)Thuần thần: chỉ những đại thần trung thành và tận tụy phục vụ quân chủ.

Ba năm trước Hoàng đế ở biên quan xa xôi, mắt nhắm mắt mở, giờ chàng đã quay lại triều đình, tất phải xử lý những yêu ma quỷ quái của hai phe đó .

Thân là Thiêm đô Ngự sử, bản thân y không thể khoanh tay đứng nhìn, Tạ Tương thầm nghĩ, mặc dù y đã sẵn lòng làm thanh kiếm trong tay Hoàng đế, nhưng về sau thì sao. Trong triều chỉ có hai vị Hoàng tử, không phải ngươi c.h.ế.t thì là ta sống, y phải làm thế nào để có thể giúp Tạ gia giành được một phương trời trong khe hở này?

Người kiêu ngạo như y mà cũng không có cách nào trong vòng xoáy sắp ập đến này, chỉ có thể lo thân mình.

Trong lúc Tạ Tương thầm suy xét, Hoàng đế đã hạ chỉ: “Tạ Tương, trẫm phái ngươi âm thầm điều tra với danh nghĩa d.a.o tế(*) thuyền rồng, nhất định phải nắm được chứng cứ xác thực.”

(*)Dao tế: cúng tế từ xa.

“Thần tuân chỉ!”

Tạ Tương đang định rời đi, bỗng nhiên thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, hoạt bát băng qua thư phòng. Cô bé liếc Tạ Tương, cười toe toét với y, rồi lập tức nhào thẳng vào lòng Hoàng đế.

“Cha ơi!”

Hoàng đế thay đổi vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt đầy tình thương dịu dàng, chàng ôm đứa bé vào lòng: “Chao ôi, tiểu Công chúa của trẫm ăn gì đấy, khóe miệng còn dính vụn này...” Hoàng đế cưng chiều, lau khóe môi cho Bổn Bổn.

Bổn Bổn cười khanh khách, không cho Hoàng đế chạm vào mình, đẩy tay chàng ra, tự vung tay áo lau khoé môi, chọc Hoàng đế cười vang.

Hai cha con cười rộ lên, quả thực giống nhau như đúc.

Tạ Tương nhìn thấy cảnh này, y dừng bước, mắt hơi lóe sáng: “Bệ hạ, đây là Công chúa của người ạ?”

Hoàng đế ôm Bổn Bổn, chỉ vào Tạ Tương giới thiệu: “Bổn Bổn, đây là ca ca ở Tạ gia.”

Tạ Tương nghe vậy, lập tức giũ tay áo, quỳ xuống đất: “Thần thỉnh an Công chúa.”

Bổn Bổn ngây thơ, không hiểu được lễ nghi quân thần, chỉ cười hì hì nói: “Ca ca...”

Giọng nói non nớt mang theo hương sữa, ngọt đến tận tâm can Tạ Tương, y ngước mắt đánh giá Bổn Bổn, cảm thấy mặt mũi cô bé trông quen quen, trong lòng có điều nghi hoặc.

“Thần chúc mừng bệ hạ có được minh châu.”

Hoàng đế bật cười, bẹo đôi má của Bổn Bổn: “Tạ Tương này, trẫm không ngại nói cho ngươi biết, con bé là Công chúa Càn Trinh của trẫm, là báu vật trong lòng trẫm.”

Hai chữ “Càn Trinh” nói rõ tâm tư của đế vương.

Tạ Tương mỉm cười lui ra, bước ra khỏi chính điện, dọc theo hành lang uốn khúc đi đến hành lang vòng quanh, đang định bước xuống bậc thềm đến cung Nghi Xuân nơi làm việc tạm thời của viện giám sát, khóe mắt y liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước tới hành lang hậu điện.

Tạ Tương dừng bước, bỗng đưa mắt nhìn về phía nàng, thấy người đến mặc quan phục lục phẩm thái y, đầu đội mũ đen, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng như ngọc, mặt mày rạng rỡ, không biết tiểu hoàng môn kia nói gì mà nàng cúi đầu mỉm cười, siết chặt túi thuốc trên người, ngước mắt nhìn phía trước.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Tương khiếp sợ tại chỗ.

Loading...