Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:25
Lượt xem: 60
Nhưng trẻ con thông minh đã đoán được sơ sơ rồi cười rộ lên, la hét ầm ĩ: “Bổn Bổn, Bổn Bổn, cha với mẹ ngươi đang đánh nhau kìa, như yêu tinh vậy, quấn lấy nhau đánh đấm!”
Cơ thể Bổn Bổn nhỏ bé, cũng không trèo lên nổi, nghe nói vậy thì vô cùng sốt ruột, giọng điệu trẻ con làu bàu, nhíu mày nhảy lên muốn nhìn xem bên trong, vừa khóc vừa la ngoài cửa: “Các ngươi mau xuống dưới để ta xem.”
Các bạn cười bé, không cho bé xem.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bổn Bổn tức quá, chạy vào bếp tìm chiếc ná cao su mà mình giấu đi. Chiếc ná đó là vị ca ca ở Miêu Cương tặng cho, bé đã dùng vài lần, b.ắ.n rất đau, Phó Nhiêu không cho bé dùng, Bổn Bổn đành giấu đi. Bây giờ đám trẻ con kia bắt nạt mình, sao chịu được đây, bé vốn có tính cách giống Phó Nhiêu, không chịu thiệt thòi, tìm thấy chiếc ná trong hốc tường bên đống củi, lấy ra ngắm thẳng vào đám trẻ đang xếp chồng lên nhau rồi b.ắ.n loạn xạ.
Đám trẻ đau đớn kêu la thảm thiết, ầm ầm tách nhau ra như bầy chim muông.
Ghế nghiêng đổ xuống, Bổn Bổn căn bản không thể trèo lên, mơ hồ nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng khóc.
Phó Nhiêu đau lòng không chịu được, muốn đẩy chàng ra, chàng không chịu, ngược lại còn như bị kích thích, không chịu nhượng bộ, nổi giận, không cho Phó Nhiêu chút không gian để thở.
Bổn Bổn khóc lóc chạy về nhà Lưu thẩm: “Thẩm thẩm ơi, cha đánh mẹ...'” Cô nhóc mếu máo, nước mắt giàn giụa, lấy tay áo lau hết lần này đến lần khác nhưng lại chọc cười các thẩm thẩm.
Tiếng cười đầy ẩn ý vang vọng khắp sơn cốc.
Lưu thẩm thấy bé khóc càng lớn nên ôm bé vào lòng: “Tâm can của ta, cha con bắt nạt mẹ con là đúng, đó không phải là đánh nhau mà là trêu đùa, vài ngày nữa cha con đi rồi, mẹ con sẽ buồn đó, con cứ ở nhà bà bà trước, đợi cha con trêu mẹ chán thì về...”
Lời còn chưa dứt, mấy thẩm thẩm lập tức cười ầm, đang cầm khung thêu cũng nghiêng trái ngả phải.
“Một thời gian nữa con sẽ có đệ đệ…”
Bổn Bổn không vui vẻ gì, mím chặt đôi môi hồng hào: “Con không cần đệ đệ, mẹ chỉ cần một mình con thôi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-97.html.]
Mọi người chỉ coi đó là lời nói vu vơ của trẻ con, chẳng buồn để tâm. Lưu thẩm bế Bổn Bổn, đút cơm cho bé ăn, không cho bé về nhà.
Bổn Bổn ăn bữa cơm mà không yên, đợi Lưu thẩm đi dọn bát đũa, bé tìm cách lẻn về nhà. Bé không yên tâm về mẫu thân, lỡ cha thật sự bắt nạt mẹ thì sao.
Bé cố gắng chạy về nhà, không thấy bóng người trong nhà chính, đi vào phòng ngủ, nhưng thấy cha đã thay TSm màu trắng, ngồi trên giường bên cửa sổ đọc sách.
Dáng vẻ kia tuấn tú nhã nhặn, nhìn chẳng giống kiểu bắt nạt người.
Bổn Bổn bán tín bán nghi, chạy ào tới: “Cha ơi…” Dễ thương nũng nịu.
Hoàng đế kéo bé lên, ôm vào lòng, cha con hai người nô đùa trên giường, người này nhéo người kia, người kia nhéo lại, từng tràng cười vang lên.
Trước đây ở trong hoàng cung cùng chung sống với những người con khác, ít nhiều đều có sự phân biệt giữa quân thần, cho dù là Công chúa hay Hoàng tử, trong lòng vẫn sợ hãi chàng, chỉ có Bổn Bổn là ngây thơ trong sáng, coi chàng như một người cha bình thường, loại niềm vui gia đình này khiến chàng đắm chìm trong đó, không nỡ thoát ra.
“Bổn Bổn, cha sẽ không bao giờ rời xa con nữa...”
Trước đây khi nói điều này, Bổn Bổn vẫn thường mạnh bạo thơm chàng một cái.
Nhưng lần này, nằm ngoài dự đoán của Hoàng đế, bé nghiêm chỉnh ngồi đối diện chàng, ưỡn thẳng lưng, ra vẻ nghiêm túc nói.
“Cha, người không muốn rời đi cũng được, nhưng người phải hứa với Bổn Bổn một yêu cầu.”
Hoàng đế có chút bối rối, cười khẽ một tiếng, chậm rãi chỉnh lại áo bào, bình tĩnh đáp: “Yêu cầu gì?”
Bổn Bổn hất cằm lên: “Về sau không được bắt nạt mẹ, không được đánh nhau như yêu tinh.”
Hoàng đế: “...”