Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:23
Lượt xem: 68
Rầm rầm, tiếng đồ đạc rơi vỡ phát ra từ cánh cửa sổ chạm trổ.
Phó Nhiêu hiểu bên cạnh là nhà của Hồ thẩm, cách nhau quá gần, cái gì cũng nghe rõ, nàng thẹn thùng không chịu nổi, đẩy chàng ra.
“Bệ hạ, không được đâu, Bổn Bổn sắp về đến nơi rồi...”
Hài tử đúng là giống như cơn lốc, ầm ầm chạy ra ngoài rồi lại vèo vèo chạy về.
Không phải không muốn mà là lo bị nhìn thấy.
Khóe môi Hoàng đế khẽ cong lên, không màng đến những thứ khác, chàng trực tiếp bế nàng lên.
Phó Nhiêu giật mình, nằm rạp trên vai chàng muốn đ.ấ.m chàng nhưng không dám, những ngón tay nóng bỏng kéo lấy cổ áo sau của chàng, mồ hôi thấm vào áo chàng, ướt sũng.
Nàng giống như một con mồi bị chàng đóng đinh, không thể thoát khỏi.
Bổn Bổn đã quen thuộc phòng chính, nếu trở về chắc chắn sẽ nhìn thấy, nên chàng bế nàng đến hậu viện.
Hoàng đế dùng một chân đá mở cửa kho ở hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-96.html.]
Nhà kho tối đen như mực, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ ở phía đầu giáp sân, lúc này trời đã tối, chỉ lờ mờ thấy được năm ngón tay.
Hôm qua Hoàng đế nhìn thấy bên trong có một chiếc giường Hán, dựa vào ký ức tìm đến vị trí, gót chân đụng vào ván giường, lập tức đặt người lên.
Hoàng đế không hề thương xót nàng, những việc nàng làm đều là trọng tội tru di cửu tộc, Hoàng đế phải trừng phạt nàng một chút.
Chàng không thể đánh, không thể mắng, cũng không nỡ, chỉ có thể dùng cách này để trút giận trong lòng.
Chàng định bắt nạt nàng, từng chút một, muốn hòa nàng vào xương tủy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chàng vẫn luôn ấp ủ một ngọn lửa trong lòng, ròng rã ba năm rưỡi, chàng phải đòi lại cho bằng được.
Phó Nhiêu đã nhiều năm không trải qua chuyện này, lúc trước có hai lần đều là do trúng thuốc nên không tỉnh táo, đây là lần đầu tiên thật sự thân mật với chàng. Khi nhìn thấy động tác của Hoàng thượng thì nàng biết là không thể tránh khỏi, cũng không biết phải phối hợp với chàng như thế nào, chỉ có thể dùng hai tay chống trước n.g.ự.c chàng, thể hiện sự xấu hổ và yêu kiều đến cực điểm.
Trong mắt Hoàng đế toàn là tơ m.á.u đỏ, trông thật đáng sợ, khí thế áp đảo đập vào mặt Phó Nhiêu, nàng trốn tránh ánh mắt mạnh mẽ của chàng, xương cụt run rẩy, lông mày cong cong, lộ ra vẻ phong tình.
Hoàng đế vô cùng yêu nàng, trong lòng đã không còn giận từ lâu, ngày đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, lòng chàng đã không còn giận dữ, cũng không biết tại sao, kiếp này lại rơi vào tay nàng, một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng đều khiến trái tim chàng rung động, nàng sinh cho chàng một nữ nhi đáng yêu như vậy, sao còn có thể giận nàng chứ, chỉ nghĩ đến những năm tháng nàng ở bên ngoài không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, một mình nuôi nấng con cái, không biết đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Nam nhân chính là như vậy, thà mình phải chịu trăm cay ngàn đắng, cũng không muốn để nữ nhân của mình chịu một chút ấm ức nào, trong lòng thì thương nàng, cũng định chiều chuộng nàng, nhưng bề ngoài lại không cho nàng sắc mặt tốt, nếu như không để ý đến mà chiều hư nàng, không biết lần sau nàng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa, trong lòng nghĩ như vậy, động tác của chàng càng lúc càng nhanh và dữ dội, mang theo lực mạnh mẽ, chiếc giường Hán vốn không được chắc chắn, chịu không nổi, ngược lại tăng thêm mấy phần thú vị và kích thích.
Ngoài cửa sổ bất chợt vọng vào tiếng cười đùa của bọn trẻ con, như thể có một nhóm trẻ đang nô đùa trong sân. Không biết ai đó khởi xướng ý định, chúng tìm đâu ra đống ghế, xếp chồng lên nhau như tháp rồi trèo lên tận cửa sổ nhà ngang để nhòm vào bên trong, nhìn không rõ, nhưng lờ mờ trông thấy.