Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:19
Lượt xem: 137

Phó Nhiêu bị Hồ thẩm đẩy lảo đảo, Bùi Tấn lập tức đưa tay ra đỡ nàng.

Thắt lưng mềm mại và trơn nhẵn, giống như một tấm lụa thượng hạng, trơn tuột, cảm giác thoảng qua trong chớp mắt.

Phó Nhiêu vội vàng đứng thẳng người, hất tóc mai bên tai, cười gượng với chàng: “Mời ngài vào trong…”

Trên người chàng tựa như có thứ gì đó khiến nàng thấy nóng bừng, chàng chạm vào là nàng lập tức tránh đi. Không rõ là vì cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ, trong đầu nàng cứ văng vẳng lời hàng xóm nói: “Đẻ cho hắn một tiểu tử bụ bẫm", “Làm lính mà, mấy ngày nữa là hắn đi rồi, ngươi phải tranh thủ nhé...".

Trong đầu Phó Nhiêu rối bời, nàng chậm rãi bước qua cửa.

Ánh mắt Bùi Tấn dõi theo bóng lưng nàng, trong tay trống không, trong lòng cảm thấy cực kỳ trống rỗng.

Nàng phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, một câu xin lỗi đã bỏ qua rồi sao?

Trước đây, cho dù nàng có gây chuyện ồn ào đến đâu, chàng đều sẽ dỗ dành, nhưng lần này, nàng thật sự đã chạm vào điểm yếu chí mạng của chàng, nếu là người khác, chàng đã cho tru di cửu tộc từ lâu, cỏ mọc trên mộ cũng cao ngang đầu người rồi.

Dù sao chàng cũng phải kiềm chế cơn giận, cơn giận dữ này không giống bình thường, chàng chỉ mong nàng có thể hạ mình nịnh nọt chàng đôi chút, như vậy cơn tức giận trong lòng chàng cũng tự nhiên tiêu tan.

Nhưng nàng rất thản nhiên nhận lỗi, còn hối hận sao, không hề.

Không biết hiện tại nàng có muốn cùng chàng về cung không, có muốn làm nữ nhân của chàng hay không.

Bùi Tấn chắp tay, chậm rãi bước qua cửa.

Trước sân có một hồ nước nông, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mặt nước lấp lánh, trong hồ còn có những đám hoa súng, trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu.

Đi qua sân là tiền sảnh, tiền sảnh không quá rộng, chính giữa có một bộ bàn ghế thông thường.

Gió nhẹ thổi qua khiến lòng người khoan khoái.

Bùi Tấn đứng ở hành lang, ngắm nghía căn nhà.

Tường trắng, ngói đen, bờ tường phủ đầy rêu xanh loang lổ, đã nhiều năm không tu sửa, cửa nhà cực nhỏ, bày biện đơn giản mộc mạc, trong góc hành lang để mấy hàng kệ, bên trên phơi một ít dược liệu, xung quanh nhà thoang thoảng mùi thuốc.

Chàng nhìn xuống, bên cạnh một chiếc bàn cao có một quyển sách dày cộm, Bùi Tấn nghi hoặc, thuận tay cầm quyển y thư đó lên, lật mấy trang, bên trên dày đặc những nét chữ nhỏ, đều là nét chữ của Phó Nhiêu.

Sau khi xem đi xem lại, có thể nhận ra những năm qua Phó Nhiêu cực kỳ để tâm, “Dược điển” này đã sắp hoàn thành.

Việc của Thái Y viện trong mắt vị đế vương uy nghiêm này quả thực không phải là chuyện lớn, nhưng chàng cũng hiểu được bộ điển tịch dày này có công lao to lớn đối với cả Đại Tấn và ngàn đời sau.

Cô nương này, bướng thì bướng thật, nhưng tài năng thì chẳng ai sánh bằng.

Cơn tức tối trong lòng không hiểu sao lại tiêu tan.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hoàng đế ngay lập tức đặt sách sang một bên, sắc mặt căng thẳng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích.

Phó Nhiêu bưng khay đồ bước qua ngưỡng cửa, lén liếc nhìn chàng một cái, thấy vẻ mặt chàng lúc ấy buồn rầu, cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống, rồi bưng mấy đĩa đồ ăn nhẹ trên khay ra ngoài.

“Bệ hạ, đây là món cá thái sợi thủy tinh ta tự tay làm, Bổn Bổn rất thích ăn, ngài cũng nếm thử đi…” Rồi đặt một bình bạc xuống, “Đây là rượu rắn hoa cúc (*) ta tự cất, có lẽ đã được hai năm rồi, vẫn là thứ ta chế riêng ở Miêu Cương năm đó, rất có lợi cho sức khỏe của ngài, ngài có thể uống vài chén… Còn có một đĩa đậu phộng dùng làm đồ nhắm, ngài ngồi đợi một lát, ta đi làm cơm. "

(*) Rượu rắn hoa cúc (菊花蛇酒): là một loại rượu thuốc truyền thống của Trung Quốc được sản xuất bằng cách ngâm rắn vào rượu gạo và hoa cúc. Rắn được sử dụng để làm rượu thường là rắn hổ mang hoặc rắn lục, và hoa cúc thường là hoa cúc vàng hoặc trắng. Rượu rắn hoa cúc được cho là có nhiều tác dụng chữa bệnh bao gồm chữa đau lưng, đau khớp, đau thần kinh, và tăng cường sinh lý. Tuy nhiên, rượu rắn hoa cúc cũng có thể gây ra tác dụng phụ nếu không được sử dụng đúng cách.

Người nàng cách chàng rất gần, hương thơm như có như không quanh quẩn ở chóp mũi chàng.

Ánh mắt chàng nhìn thoáng qua phần cổ trắng như tuyết của nàng…

Cổ họng chàng nghẹn lại, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.

Một vài chú chim sẻ líu lo đậu trên mái hiên cửa sổ trời, liếc nhìn những người bên dưới, đập cánh bay vòng quanh ao, tiếng chim hót đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, rồi lao vút lên trời.

Bùi Tấn quay đầu lại thì thấy Phó Nhiêu đã biến mất từ khi nào.

Bữa trưa Bùi Tấn không ăn được bao nhiêu, trong xe ngựa chàng bị Bổn Bổn đút cho vài miếng bánh, dù sao vẫn thấy đói, chàng cho cá thái sợi thủy tinh vào miệng, vừa vào miệng đã tan ngay, mềm mại không ngấy, vô cùng ngon miệng, chàng cong môi, rót mấy chén rượu cúc, thứ rượu mát lạnh rót vào bụng, ban đầu chỉ thấy mát, một lát sau thì có hơi nóng lan tỏa, loại nóng này sẽ không khiến người ta khó chịu, ngược lại còn thấm vào lục phủ ngũ tạng, vô cùng sảng khoái.

Bùi Tấn ngồi một mình thấy chán, liền rẽ vào phía sau, đi qua một hành lang tối đen, rẽ ngoặt là đến hai căn phòng, chàng đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào trong, trong phòng bày một chiếc giường bằng gỗ hoa lê, một bên phía bắc có đặt một chiếc bình phong khảm trai, ngoài hai thứ này ra, những thứ còn lại chỉ là giá chậu rửa, ghế bành, không sang trọng nhưng cũng sạch sẽ thoải mái.

Bên trong buồng nhỏ giống như là buồng chứa rương tủ.

Chàng dời mắt, bước vào hậu viện.

Hậu viện rộng hơn phía trước khá nhiều, trống trải không có cây xanh, có đủ loại giá cao thấp, trên giá để đầy các khay tre, bên trong đựng đủ loại thuốc. Bên phải ngăn cách bởi một bức tường rào hẳn là giáp với nhà Hồ thẩm, ánh mắt nhìn qua bờ tường nhìn thấy trong sân nhà Hồ thẩm trồng một số cây quất và mộc tê, xanh um tươi tốt.

Bên trái còn có một dãy nhà, chắc là kho để đồ các loại.

Bước qua hậu viện vào dãy nhà sau, từ cửa nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phó Nhiêu.

Trước n.g.ự.c thắt tạp dề, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn bị làn hơi nóng hầm hập làm nheo mắt, chỉ thấy nàng thuần thục cho nước nấu ăn, chẳng khác gì một thiếu phụ bình thường.

Bùi Tấn dừng lại, bước vào.

Phó Nhiêu thấy chàng bước tới, sửng sốt: “Ơ, ngài đến chỗ này làm gì, ta sẽ xong ngay, ngài ra ngoài tiền đường ngồi đi…”

Bùi Tấn không để ý tới nàng, ngồi xuống chiếc ghế nhóm lửa trước bếp, giúp nàng ném củi khô vào bếp lò.

Ngọn lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt anh tuấn của chàng, khí chất quý phái trên người chàng dù có thế nào cũng không che giấu được, đối lập rõ ràng với bức tường đen kịt.

Phó Nhiêu khuyên một câu rồi thôi.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng lại ăn ý chuẩn bị một bữa cơm.

Ba món mặn và một món canh được bày ra trên chiếc bàn nhỏ ở gian nhà chính dãy nhà sau, mặt bàn gồ ghề méo mó, tựa như là nhặt được về.

Bùi Tấn vẫn lạnh mặt không nói gì.

Phó Nhiêu cung kính bày thức ăn cho chàng, nhoẻn miệng cười xấu hổ, lén nhìn chàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Để ngài chịu thiệt thòi rồi, ngài tạm dùng chút ít vậy.”

Bùi Tấn tự xắn tay áo lên, rửa tay, thong thả ăn cơm, thấy Phó Nhiêu đứng ở một bên không nhúc nhích, bèn cau mày: "Phó thái y luôn là kẻ to gan lớn mật, tội khi quân đã gánh mấy lần, còn sợ ăn cơm với trẫm sao?”

Phó Nhiêu bị câu nói này làm cho đau lòng, đành kiên nhẫn không đôi co với chàng, ngồi vào ăn cơm.

Bùi Tấn thấy Phó Nhiêu xanh mặt, cười thầm, vui vẻ ăn hết ba bát cơm, ăn no uống đủ, bèn ra hậu viện dạo chơi.

Phó Nhiêu dọn bát đũa xong đi ra thấy chàng mặc TSm xanh nhạt đứng thẳng giữa bóng chiều tà, thật sự có chút phong thái không nhiễm mĩ vị nhân gian.

Đã không còn sớm nữa, chàng không định quay về khách điếm sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-94.html.]

Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Phó Nhiêu phiền muộn, không biết phải xử lý thế nào.

Lời nói của các thẩm thẩm lại văng vẳng trong đầu nàng một lần nữa, Phó Nhiêu cười khổ không thôi, nàng không đoán được chàng đang tính toán điều gì, chắc bây giờ chàng đang hận nàng, nếu nàng mặt dày bám lấy chẳng phải chàng sẽ chê cười sao? Việc như vậy nàng không làm được.

Phó Nhiêu nhẹ nhàng bước tới sau lưng chàng, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Bệ hạ, đã muộn rồi, đêm nay bệ hạ...”

Nàng chưa nói hết câu, Bùi Tấn lắc lắc áo bào, cắt ngang lời nàng: “Trước mặt dân làng thừa nhận trẫm là trượng phu của nàng, quay đầu liền muốn đuổi người? Nào có chuyện tốt như vậy, chuẩn bị nước nóng hầu hạ trẫm tắm rửa. "

Phó Nhiêu đỏ bừng mặt, ánh mắt như có lửa, rực cháy sôi trào.

Sau khi đứng lặng giây lát, nàng đành phải xoay người đi vào bếp nấu nước, đang định đổ nước vào thùng mang đến phòng tắm, lại thấy một nội giam mặc đồ người hầu vội vã chạy đến, cung kính nhận gáo nước trong tay nàng: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi bên trong, nương nương vào buồng trong hầu hạ, nô tỳ sẽ xách thùng nước tới.”

Phó Nhiêu lau tay vào tạp dề trước người, cởi tạp dề ra, đi vào chính viện, lại thấy trong nhà đã bày đầy rương hòm đồ dùng, có lẽ là nội thị mang đồ của Hoàng đế tới.

Thật sự là muốn ở đây, Phó Nhiêu dở khóc dở cười.

Trên chiếc bàn nhỏ đặt một chiếc đèn cung đình ngọc bích, Hoàng đế ngồi dưới ánh đèn lật xem tấu chương. Phó Nhiêu khẽ thở dài rồi bước tới rót cho chàng một chén trà.

Một lúc sau nội giam chuẩn bị xong nước tắm, Hoàng đế vào phòng tắm rửa và thay một bộ trung y màu trắng. Chàng đi thẳng đến bên giường, tựa vào gối kê đầu, nghỉ ngơi.

Phó Nhiêu nhớ lại cảnh chàng đột nhiên ho ra máu, bước tới ngồi xổm ở bên cạnh chân giường: “Bệ hạ, ta giúp ngài bắt mạch…”

Nàng kéo ống tay áo của chàng lên, những ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cổ tay chàng, nghe mạch một lúc rồi ngẩng đầu nhìn chàng, lo lắng nói: “Ngài nằm xuống, ta sẽ châm cứu cho ngài.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặt Hoàng đế không đổi sắc, liếc nhìn nàng nhưng cũng không từ chối, từ từ nằm xuống giường.

Chàng không nói lời nào, Phó Nhiêu cũng không tức giận, biết trong lòng chàng đang tức tối, lấy túi thuốc đến kê bên giá giường nhỏ, ánh mắt nhìn xuống y phục chàng, thuận miệng nói: “Bệ hạ, xin hãy cởi xiêm y ra."

Hoàng đế nghe vậy thì tức giận không chịu được, lập tức ngồi dậy, liếc nhìn nàng lạnh lùng nói: “Không phải là không màng danh tiết sao, thế nào, những nam nhân khác trong mắt nàng là người bệnh, còn trẫm trong mắt nàng là nam nhân, đã coi trẫm là nam nhân của nàng rồi, còn gì ngại ngùng nữa, chỗ nào của trẫm mà nàng chưa nhìn thấy...”

Phó Nhiêu không nghĩ rằng một câu buột miệng nói ra của mình lại khiến cho chàng lải nhải nhiều như vậy, chứng tỏ là chàng rất căm hận nàng.

Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, cắn môi, kéo dây buộc của chàng ra, lộ ra lồng n.g.ự.c cường tráng.

Sau khi tích đủ can đảm (*), nàng đ.â.m mấy mũi châm vào chỗ n.g.ự.c trái và phải của chàng.

(*) Gốc là 一鼓作气 (Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm): ý nói nhân lúc hăng hái thì làm xong mọi việc.

Phó Nhiêu không nương tay, Hoàng đế đau đến nỗi đổ mồ hôi trán, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Phó Nhiêu trút được cơn tức trong lòng, thư thái thong dong quay ra ngoài uống trà, thấy tiểu nội giam hầu hạ ở cửa phòng chính, bèn hỏi.

“Bệ hạ bắt đầu ho ra m.á.u từ khi nào vậy? Sao không sai Chu thái y chữa trị cho ngài?”

Nội giám hành lễ, cười khổ mà nói: “Nương nương có điều không biết, từ lúc nghe tin nương nương qua đời, bệ hạ phun ra một ngụm m.á.u tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh, kể từ đó, suốt ba năm, mỗi khi gặp thời tiết mưa phùn gió lạnh sẽ dễ dàng ho ra máu, Chu thái y từng xem mạch, chỉ nói tâm bệnh phải dùng tâm dược trị, nô tài to gan, vẫn mong nương nương thương xót bệ hạ nhiều hơn…”

Phó Nhiêu nghe vậy, cơ thể đờ ra, ánh mắt ngây dại và mơ màng, một lúc sau vừa xấu hổ vừa tức giận, uống bừa một ngụm trà rồi lập tức quay lại phòng trong, ngẩng đầu lên, thấy chàng vẫn còn tức giận, quay khuôn mặt tuấn tú vào trong.

Phó Nhiêu chua xót trong lòng, ngồi xổm trước mặt chàng, oán trách nhìn chàng: “Bệ hạ...” Nàng dịu dàng gọi tên chàng, như trách chàng không nên làm khổ thân thể mình như vậy.

Nàng cố gắng với lấy ngón tay chàng, nhưng chàng lại hất ra, nhắm mắt, không thèm để ý.

Trong lòng chàng rất khó chịu.

Một lát sau, nàng thu châm lại, đầu châm toàn m.á.u đen, Phó Nhiêu nhìn thấy thì xót xa trong lòng.

Khi đã xử lý xong xuôi, trên người nàng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, nàng vào trong tắm rửa, sau đó mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm bước ra, chiếc váy dài ôm sát lấy thân hình yêu kiều của nàng, Hoàng đế chỉ cần nhìn một cái là bụng đã thắt lại, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn.

Phó Nhiêu đứng ở trước giá giường, rụt rè liếc nhìn chàng, đôi mắt đen láy, giống như thiếu nữ mới biết yêu, do dự một chút, nàng khẽ nhích người ngồi xuống mép giường, mái tóc dài đen nhánh vắt trước ngực, lộ ra tấm lưng mềm mại, màu sắc tươi tắn chói lọi đột nhiên gợi lên nét kiều diễm.

Chiếc váy dài bó sát ở phần eo thon, từ trên xuống dưới tạo thành đường cong gợi cảm.

Hoàng đế cảm thấy cổ họng khô khốc, đôi bàn tay ấm áp sắp đưa lên, một bóng người nhỏ bé như cơn lốc lao vào.

"Cha, mẹ, con về rồi!"

Bổn Bổn mang theo sự phấn khích, nhanh nhẹn trèo lên giường, đắc ý liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, ngã vào vòng tay của Hoàng đế.

“Cha ơi, Bổn Bổn giả vờ ngủ, lừa được Tào bà bà, nhân lúc bà ấy đi tắm, con đã lẻn về, cha ơi, cha xem Bổn Bổn thông minh không?”

Hoàng đế ôm nữ nhi vào lòng, cười gượng, ấn trán con bé, nói lời trái với lòng, “Bổn Bổn... quả thật là thông minh.”

Phó Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt xiêm y trước ngực, cười nói: “Bệ hạ, ngài đã vất vả cả một ngày, hãy nghỉ ngơi đi.”

Sau đó tắt đèn, buông rèm, bên trong phòng lập tức tối om, nàng nghiêng người nằm vào giường, chỉ thấy Bổn Bổn nằm trong lòng Hoàng đế, vui đùa cùng chàng, nàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy thoải mái.

Đêm đó, Bổn Bổn bé nhỏ gần như nằm trên n.g.ự.c cha bé, ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau thức dậy, Hoàng đế mở mắt ra, không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.

Chàng buông đứa trẻ trong vòng tay xuống, mặc y phục chỉnh tề ra ngoài, Phó Nhiêu đã chuẩn bị bữa sáng ở hậu viện.

Một nhà ba người dùng xong bữa sáng, Tiểu Kim Tử lại dẫn người đem đến một chồng tấu sớ dày, lại đi từng nhà từng hộ tặng không ít lễ vật, cả làng đều biết trượng phu của Phó Nhiêu đã trở về, còn tặng mọi người quà hậu hĩnh, rất hài lòng.

Một vài thẩm thẩm tụ tập ở hậu viện nhà Lưu thẩm bận rộn thêu thùa, sau khi đuổi Lưu Vân đi, Lưu thẩm hỏi Hồ thẩm: “Sao rồi, đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Hồ thẩm nghe xong liền cau có, liên tục xua tay: “Ta tựa vào tường nghe ngóng rất lâu rồi, nào có một chút tiếng động nào, mới vừa về đã yên ắng như tờ, không phải chuyện tốt.”

“Không thể nào, nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, không giống là không được, hay là bị thương trên chiến trường?”

“Còn trẻ như vậy thì không được đâu, ông nhà ta sáu mươi tuổi rồi mà vẫn như trai mới lớn, đêm nào cũng ôm ta không rời, đây là xa nhau lâu ngày gặp lại, không có lý do gì mà không đụng vào Nhiêu Nhiêu cả...”

“Đúng vậy.”

“Cũng có thể là do ngại...”

“Không thể nhìn Nhiêu Nhiêu ở vậy được, chúng ta phải nghĩ cách…”

Đến trưa, hàng xóm láng giềng lần lượt mang đồ tới trả lễ.

Trong nhà chính bày đầy sọt.

Cật heo, thịt chó, thịt lừa, rau hẹ… Tất cả đều là đồ ăn bổ thận.

Hồ thẩm đặc biệt thẳng thắn, bà trực tiếp mang một nồi canh đến, chỉ tay vào Bùi Tấn đang ngồi ở sau án duyệt tấu sớ, thì thầm với Phó Nhiêu: “Ta đã cho một vài vị thuốc vào nồi canh này, nói cho ngươi biết, đây là bài thuốc gia truyền của ta, uống vào, thuốc đến bệnh lui, đảm bảo ngươi hài lòng!"

Loading...