Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:16
Lượt xem: 162
Hoàng đế ngây ra trong giây lát, giơ tay kéo Phó Nhiêu từ đầu gối mình lên, bóp cằm nàng ép nàng nhìn thẳng, tâm tình không ổn định hỏi: “Nàng nói gì?”
Phó Nhiêu như đóa hoa nhỏ bị nước mưa làm ướt nhẹp, hai vai khẽ run, nức nở trả lời: “Con là của ngài, năm đó Thu Hương c.h.ế.t thảm trước mắt ta, ta hận Thẩm gia ép ta, lại không muốn đi vào chốn hoàng gia tranh đấu nên mới dùng m.á.u của Thu Hương lừa bệ hạ. Thứ nhất là để bệ hạ có cớ xử lí Thẩm gia, thứ hai, ta cũng có thể thoát thân đến Đàm Châu. Bệ hạ, cuối cùng vẫn là ta có lỗi với ngài, ta không còn lời nào để nói…”
Nàng mím môi khóc không thành tiếng, nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của chàng.
Hoàng đế ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, chóp lông mày như nhói lên, nỗi đau khiến trái tim chàng thắt lại. Chàng run rẩy, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, cố gắng phân biệt sự hối hận với khuôn mặt của nàng, nhưng tất cả những gì chàng thấy chỉ là sự bình tĩnh…
Chàng tức giận đến mức sinh ra nụ cười lạnh từ tận đáy lòng, từ từ buông nàng ra, Phó Nhiêu ngã xuống đất, quỳ dưới gót chân chàng với vẻ giật mình lo lắng.
Hoàng đế đi từng bước một đến bên cửa sổ rồi quay lại, cơn giận sôi sục và niềm vui đến đột ngột đan xen kịch liệt trong lồng ngực, một hồi lâu sau chàng cũng không thể bình tĩnh lại.
Chàng lao tới trước mặt nàng, dùng cánh tay rắn chắc của mình bóp chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nói với đôi mắt ảm đạm: “Nàng thực sự để cốt nhục của trẫm lưu lạc dân gian sao?”
Lông mi Phó Nhiêu đẫm lệ, chàng nhắm mắt lại không nói gì, cơ thể yếu ớt đến mức chỉ còn một hơi thở để chống đỡ.
Đôi mắt chàng đầy tơ máu, chàng chăm chú nhìn tiểu nữ nhân nhỏ bé trước mặt, cơ thể yêu kiều của nàng trắng muốt mềm mại đến mức tưởng chừng như chàng có thể cắt đứt nàng chỉ bằng một chút sức lực.
Rõ ràng là chàng nên tức giận, nên mắng nàng, nhưng vì lý do nào đó, chàng không làm điều đó được.
Đối mặt với khuôn mặt mình luôn nhung nhớ, chàng không đành lòng đánh, không đành lòng mắng, cũng không đành lòng tức giận với nó.
Cổ họng của hoàng đế cảm thấy khô ngứa, chàng ho dữ dội.
“Bệ hạ, bệ hạ, người bớt giận…”
Phó Nhiêu nghe được tiếng động, vội vàng di chuyển đầu gối về phía trước, giúp chàng xoa mấy huyệt đạo trên n.g.ự.c và lưng, nhẹ giọng thỉnh tội: “Hoàng thượng, người có thể đánh ta mắng ta, ta không có gì phàn nàn, người đừng tức giận mà hại sức khỏe…”
Hoàng đế cau mày, nắm lấy tay ngọc mảnh khảnh của nàng, ôm nàng vào lòng, “Đương nhiên trẫm sẽ trị tội nàng, nhưng hiện tại, trẫm lệnh cho nàng lập tức, ngay lập tức mang con trẫm đến đây!"
Phó Nhiêu sửng sốt một chút, lau nước mắt, liên tục gật đầu: “Bệ hạ chờ một chút, ta sẽ mang Bổn Bổn tới kiến giá(*).”
(*)Kiến giá: gặp vua
Nói xong bèn nhanh chóng lui ra.
Khi nàng rời đi, cảm xúc của hoàng đế dường như bị kéo đi theo, trong lòng cảm thấy trống rỗng, nhưng theo sau đó lại là một chuỗi vui vẻ kinh ngạc.
Bổn Bổn là con của chàng…
Rất tốt…
Không được, chàng không thể chờ Phó Nhiêu dẫn đứa nhỏ đến, chàng phải tự mình đi đón đứa bé.
Chàng chạy ra cửa, nắm n.g.ự.c áo của Tiểu Kim Tử, “Mau chuẩn bị bữa trưa, chọn đồ chơi cho trẻ con, trẫm… muốn đích thân đi gặp Bổn Bổn…”
Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn, đám Tiểu Kim Tử đang bận rộn chất hộp thức ăn lên, Hắc Long Vệ mua rất nhiều đồ chơi trẻ con từ các cửa hàng gần đó rồi đặt vào xe ngựa.
Tiểu Kim Tử tự mình dẫn ngựa đi theo sau Hoàng đế đến Phó gia.
Bước chân của Hoàng đế nhanh và vững vàng, mang theo vài phần vội vã, bất an và phấn khích khó tả.
Sau khi đi qua miếu thờ, đi lên con dốc nhỏ, rẽ về phía đông, băng qua nhiều con hẻm lát đá xanh và đến trước một dãy nhà.
Trước cửa có hai con sư tử đá nhỏ nằm rạp trên đất, phía tây của sư tử đá có hàng rào bao quanh tạo thành khoảnh vườn đang trồng rau xanh theo mùa, cửa gỗ rộng ba thước mở lớn. Nhìn lên, bên trong ngưỡng cửa hình như có một cái giếng, xa hơn nữa là đình viện sâu hút.
Một lúc sau, một tiếng cười như chuông bạc từ sâu trong sân truyền vào.
“Đuổi theo ta, đuổi theo ta đi…”
Một cô bé khoảng ba tuổi, búi tóc đôi có hai dải ruy băng màu đỏ, khiến khuôn mặt trông rất xinh xắn đáng yêu.
Cô bé hì hục chạy bằng đôi chân ngắn ngủn, thỉnh thoảng lại nhìn lũ trẻ đang đuổi theo phía sau. Khi gần đến ngưỡng cửa, cô bé loạng choạng, thân hình nhỏ nhắn nhào về phía trước, rơi vào một lồng n.g.ự.c dày rộng.
Cô nhóc giật mình, nắm lấy cánh tay của người kia, đôi mắt lúng liếng đen láy nhìn chằm chằm vào người đó.
Bùi Tấn bế đứa trẻ trước mặt lên, ôm cô bé vào lòng, quan sát nó dưới ánh nắng chói chang.
Cô bé có khuôn mặt như tranh vẽ, lại rất hoạt bát, không hề quấy khóc khi được người lạ bế lên mà chỉ mở đôi mắt to nhìn chàng, đôi bàn tay hồng hào vuốt ve cằm của Bùi Tấn, như thể đang tìm chút râu cằm, nó cau mày, bộ dạng cau mày đó thật sự rất thú vị.
Rồi cô bé lại cười khúc khích không ngừng, nhếch môi ngây thơ hỏi: “Bá bá, người là ai vậy?”
Một tiếng “bá bá” gần như khiến trái tim Bùi Tấn tan nát, trong mắt chàng tràn đầy sự kích động, trầm giọng hỏi: “Con tên gì?”
Bổn Bổn giơ tay lên, vẻ mặt bay bổng nói: “Ai trong mười dặm tám vịnh mà không biết tên con là Bổn Bổn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-92.html.]
Vô cùng ngang ngược.
Quả nhiên là nữ nhi của chàng.
Bùi Tấn đè nén cảm xúc trong lòng, nuốt nước bọt, “Bổn Bổn ngoan, Bổn Bổn là một cái tên rất hay..."
Hoàn toàn quên mất trước đây mình ghét bỏ cái tên này đến mức nào.
Ba cậu bé trong nhà đã chạy ra ngoài, có vài đứa đứng trước cửa vịn đầu gối, thở hổn hển nheo mắt nhìn hai cha con.
"Bổn Bổn, người này là ai? Ngươi lại nói chuyện với người lạ, không sợ mẹ quay lại đánh ngươi à!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Bổn Bổn mím lại, làm loạn muốn thoát khỏi vòng tay của Bùi Tấn, Bùi Tấn sợ làm rớt con bé nên nhanh chóng đặt nó xuống, nhưng vẫn ôm bé trong lòng, ánh mắt nóng rực, chàng dỗ dành nó: “Bổn Bổn, con nhận ra ta là ai không?”
Bổn Bổn chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn chàng, dường như không hiểu chàng có ý gì.
Nhưng một đứa bé trai cao lớn bên cạnh nhìn Bùi Tấn mấy cái, sau đó lại nhìn Bổn Bổn, vẻ mặt đột nhiên sáng lên: "Bổn Bổn, đó là cha ngươi, cha ngươi đã về rồi!"
Khuôn mặt của Bổn Bổn lập tức trở nên sống động, nhướng mày hỏi Bùi Tấn: "Ông thực sự là cha ta sao?"
Không đợi Bùi Tấn trả lời, cô bé vui vẻ nhảy lên, túm lấy vài cậu bé, chỉ vào Bùi Tấn hét lên vui vẻ: “Cha ta đã về rồi, cha ta đã về rồi!"
“Ông ấy là cha của ta!”
“Tới xem đi, cha ta đã trở lại!”
Cô bé đi vòng quanh sân, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp thung lũng trước nhà, thu hút hàng xóm xa gần.
Đôi mắt của Bùi Tấn bất giác trở nên mờ ảo,
Bổn Bổn nhảy cẫng lên như con chim hoàng oanh, hào hứng hát lên, vô cùng kiêu ngạo túm lấy mấy cậu bé.
“Sau này các ngươi không được phép bắt nạt ta… cha ta sẽ làm chỗ dựa cho ta.”
“Ngươi, trả lại con mèo mướp nhỏ đó cho ta nhanh lên…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi, sửa lại chiếc bình sứ vỡ cho ta đi!”
“Ngươi…”
Mấy đứa bé trai bị khí chất lạnh lùng của Bùi Tấn dọa cho sợ hãi, nhao nhao giật tay Bổn Bổn ra, chạy đi như đang trốn.
Nhìn thấy bọn chúng bỏ chạy, Bổn Bổn hai mắt sáng ngời, hết sức vui vẻ mà chống hông.
Bùi Tấn đưa mắt đuổi theo cô bé, nhất thời không nỡ dời đi chỗ khác.
Khuôn mặt của nữ nhi đều có bóng dáng chàng.
Nói đến, tuy trong cung chàng có ba nữ nhi, nhưng không có đứa nào giống chàng, nếu tìm được một hai chỗ giống chàng thì đúng là đáng để khoe khoang. Công chúa Bình Khang xinh đẹp nhưng giống hệt Lý Tần, Công chúa Thuần Khang cũng giống Ngu Phi, hiền lành ngoan ngoãn, Công chúa Linh Khang lại không giống ai, mỗi khi nhìn thấy chàng thì luôn lẩn đi xa như chuột gặp phải mèo.
Chỉ có Bổn Bổn trước mặt là như được tạc cùng một khuôn giống hệt chàng, nói đây không phải là nữ nhi ruột của chàng thì ai tin?
Bùi Tấn kiêu hãnh bế Bổn Bổn lên xe ngựa đậu bên đường.
Trong xe ngựa lớn có một bàn ăn, chất đầy các loại đồ ăn.
Bổn Bổn đang ở tuổi háu ăn, bé nhìn thấy một bàn đầy hộp thức ăn thì không thể rời mắt.
Bùi Tấn ôm bé ngồi xuống, chỉ vào mấy chục hộp đồ ăn nói: “Đây là đồ ăn nhẹ cha chuẩn bị cho con, ăn nhanh đi.”
Bổn Bổn ngồi lên người chàng, giơ tay muốn lấy chút đồ ăn vặt lại nhớ tới mình còn chưa rửa tay. Bổn Bổn giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại lên, Bùi Tấn thích thú nhìn bộ dạng của con bé, tự mình lau chùi cho bé, ấm áp nói. “Được rồi, Bổn Bổn có thể ăn rồi.”
"Cảm ơn cha!" Bổn Bổn cười tươi đến mức thấy răng không thấy mắt, nhìn đống đồ ăn muôn màu, đầu tiên bé nhét một chiếc bánh ngọt giống như lòng đỏ trứng vào miệng, phồng má, ăn một cách thích thú.
"Quá ngon..."
Bùi Tấn lặng lẽ nhìn bé, mặc dù cô bé lưu lạc bên ngoài nhưng được Phó Nhiêu nuôi dưỡng rất tốt, như tạc từ ngọc, không hề kém những đứa trẻ trong cung, thực ra cô bé còn hoạt bát hơn một chút.
Bổn Bổn ăn mấy món lại muốn ăn nhiều hơn, nghĩ đến những lời giải thích thường ngày của Phó Nhiêu, cô bé bĩu môi buồn bã nhìn Bùi Tấn: “Cha, Bổn Bổn không được ăn...”
Bùi Tấn đau lòng vô cùng, chàng ôm chặt con bé hơn, dùng đầu ngón tay thô ráp cẩn thận gỡ vụn bánh ra khỏi khóe miệng bé: “Tại sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bổn Bổn sầm xuống, mất mát nói: "Mẹ nói, con không được ăn nhiều..."
Bùi Tấn cũng biết mình không thể chiều hư trẻ con, nhưng lúc này chàng cũng không đành lòng đối xử tệ với con bé, chàng kiên quyết nói: "Con có thể ăn, cứ ăn, con có cha chống lưng!"