Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:30
Lượt xem: 118

Từ khi nhận được công báo khẩn cấp của Đàm Châu đêm hôm qua cho tới tận trưa hôm nay, Hoàng đế chỉ được nghỉ ngơi một canh giờ.

Triệu tập quần thần thương nghị tình hình dịch bệnh Đàm Châu suốt đêm, lập tức phái Hoắc Sơn có kinh nghiệm xử lý phong phú đến Đàm Châu.

Đàm Châu và kinh thành cách xa hơn ngàn dặm, quan liêu địa phương ngồi không hưởng bổng lộc, lại không làm tròn chức trách, người nhiều hơn việc, đến nỗi giấu giếm chuyện suốt hơn một tháng, hiện tại không khống chế nổi, tử vong quá nhiều, lây nhiễm diện rộng, bấy giờ mới bẩm báo triều đình.

Hộ bộ, Binh bộ và các Nha Thự Thái Y viện dốc toàn lực liên hệ vận động, hoặc là chuẩn bị vật tư, hoặc là điều động nhân thủ cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ.

Hoàng đế bố trí thỏa đáng, bận rộn đến rạng sáng mới chợp mắt.

Không bao lâu sau, Tôn Chiêu bẩm báo Thái Hoàng Thái Hậu đi đến chùa Đại Báo Ân với lý do cầu phúc. Hoàng đế lập tức hiểu ý đồ của bà ta.

Chàng cũng không ngăn cản, đổ bất như sơ(*), dứt khoát trừng trị Thẩm gia và quân tướng đời trước ỷ vào công lao của mình.

(*)Đổ bất như sơ: Chỉ việc trị thuỷ, thay vì chặn dòng thì nên khai thông hợp lý, nghĩa mở rộng là tuỳ vào hoàn cảnh mà có cách xử lý khác nhau để đưa việc đó vào quỹ đạo, tránh xảy ra tình huống không mong muốn.

Vì vậy, chàng dặn dò Tôn Chiêu phái người lặng lẽ hành động.

Buổi sáng, triều thần tranh luận không ngớt vì chuyện lập hậu và tình hình dịch bệnh ở Đàm Châu, chàng gần như mắc kẹt trong triều mà không sao thoát thân được, tới buổi trưa mới biết cách của Tôn Chiêu đã thành công, Thẩm gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cùng lúc đó cũng biết chuyện Phó Nhiêu và mẫu thân đi chùa Đại Báo Ân dâng hương, lúc ấy trong tim chàng lỡ nhịp, cảm giác bất an mấy ngày liền bỗng nhiên có chút manh mối.

Chàng lập tức dặn dò ám vệ đi bảo vệ nàng chu toàn.

Sau đó, một đợt công báo mới của Đàm Châu đã đến, con số lây nhiễm sợ là vượt xa con số báo cáo, y quan các nơi liên tục gấp rút tiếp viện Đàm Châu, thương vong nhiều vô số kể, lòng chàng như phủ sương mù.

Chu Hành Xuân tuổi đã cao, vì đêm đó ở Trân Châu Các lão bị cảm nên đã nghỉ ngơi mấy ngày liền ở phủ, Hạ Du và Đường Húc biến thành con quay, dịch bệnh Gia Châu lần trước khiến Thái Y Viện tổn thất không ít y sĩ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bổ sung chỗ trống, nhân thủ ít ỏi đến đáng thương.

Từ đêm qua đến trưa hôm nay, không rõ triều thần dâng thư biết bao lần trước mặt chàng phái Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu đi Đàm Châu. Cũng có dân chúng gõ trống thỉnh lệnh, nhao nhao khẩn cầu phái Phó thái y đi tới khu dịch bệnh.

Những tấu chương này ập đến khiến chàng đau cả đầu, về công về tư, Phó Nhiêu cũng không thể đi, bây giờ nàng đang mang thai, sao có thể đến Đàm Châu được?

Y như rằng, đang giờ Ngọ, có ám vệ cấp báo Phó Nhiêu gặp nạn.

Chàng thầm nghĩ, nhất định là Thái Hoàng Thái Hậu biết được chuyện Phó Nhiêu và chàng có tình cảm từ chỗ Hoàng hậu, thầm hận đêm đó mình không một đao giải quyết phế hậu, vừa dặn dò Tôn Chiêu đích thân đi lãnh cung xử lý việc này, vừa đi thẳng đến chùa Đại Báo Ân.

Dân chúng đều đang xin lệnh cho Phó Nhiêu đi tới Đàm Châu.

Chỉ cần Thẩm gia đưa Phó Nhiêu rời khỏi chùa Đại Báo Ân, chàng lập tức rơi vào thế khó xử.

Nếu để chàng thừa nhận Phó Nhiêu có thai trước mặt mọi người, sợ là thanh danh nàng vất vả tích lũy từng tí một sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Theo hiểu biết của chàng về Phó Nhiêu, cho dù nàng mang thai, chắc chắn cũng sẽ dũng cảm đi đến Đàm Châu.

Chàng không muốn, lại càng không nỡ để nàng đưa con theo mạo hiểm.

Tiếng vó ngựa xé toạc gió bắc, chạy về hướng chùa Đại Báo Ân như tên bắn.

Mỗi lúc một gần, bất an trong lòng chàng lại sâu thêm một phần.

Chàng hận bản thân, hận bản thân vì hết lần này đến lần khác khiến nàng lâm vào hiểm cảnh, hận bản thân vì không thể bảo vệ mẹ con nàng chu toàn.

Đồng thời, chàng cũng nhìn vị hoàng tổ mẫu xuất thân tướng môn với cặp mắt khác xưa, bà có thể đưa ra lựa chọn sắc bén trong thời gian ngắn như vậy, đúng là đã chiếu tướng chàng.

Nếu như đưa Phó Nhiêu ra ngoài thành công, có thể cứu vãn thanh danh Thẩm gia.

Cho dù là không thể, thì cũng có thể lấy đủ các lý do bắt trộm lừa thiên hạ để động võ với Phó Nhiêu tại chùa Đại Báo Ân.

Binh hành hiểm trứ(*), không hổ là nữ tử tướng môn.

(*)Binh hành hiểm trứ: Đi nước cờ hiểm.

Đại môn chùa Đại Báo Ân lúc này bị bách tính vây kín, quảng trường mênh m.ô.n.g toàn là đầu người, những bách tính không biết chuyện này, một nửa là tới cầu phúc hoặc xem tướng, bị chặn không thoát ra được, một nửa là bị kinh động bởi tin Thái Hoàng Thái Hậu thất đức, trời cao cảnh báo, đến quảng trường chùa Đại Báo Ân quỳ lạy.

Vũ Lâm vệ được Hoàng đến dẫn đến bao vây toàn bộ chùa Đại Báo Ân trước, sau đó chàng đích thân lĩnh binh mở lối vào chùa từ cửa hông.

Ban đầu các tự tăng đứng xem, thấy Hoàng đế đích thân tới, lập tức xoay mũi nhọn nhắm ngay ám vệ Thẩm gia, chẳng mấy chốc, binh lực Thẩm gia không cầm cự nổi.

Trần Chương đích thân bắt Đàm Tín, Lưu Đồng khống chế đám người Thái Hoàng Thái Hậu, lại cử người thu xếp cho Trịnh thị và Phó Khôn.

Mà Hoàng đế thì mặc thường phục đế vương đen tuyền, bước đi như gió, đi thẳng đến Quan Âm Đường.

Băng qua t.h.i t.h.ể nằm đầy đất, chàng nhìn thấy hai gã ám vệ còn lại chống đỡ canh giữ bên ngoài một gian sương phòng.

Thiết Giáp vệ nối đuôi nhau xông vào, các hắc y nhân còn lại của Thẩm gia đều bị khống chế, mà Thẩm Dữu kia cũng được thị nữ đỡ, đứng lung lay chực ngã dưới hành lang nhìn qua.

“Bệ hạ...” Nàng ta ngã phịch quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đan xen.

Đáy mắt Hoàng đế toát ra ánh sáng lạnh lẽo, bây giờ chàng không có thời gian chú ý tới nàng ta, mà dời tầm mắt sang gian sương phòng bên kia.

Ám vệ dời t.h.i t.h.ể Thu Hương đi, lấy móc dây xích khóa cửa ra.

Đáp lại là tiếng cánh cửa mở ra.

Ánh mắt của Hoàng đế dán chặt tại ngưỡng cửa đẫm m.á.u tươi, một đôi giày thêu bước qua vũng m.á.u đậm đặc, chậm rãi bước ra, bước chân nàng lảo đảo... nhưng vẫn cố gắng bước đi.

Mỗi một bước là một dấu máu, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cây cột hành lang.

Trong chốc lát, một giọt m.á.u lặng lẽ nhỏ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-84.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Đỏ tươi, chói mắt.

Ánh mắt Hoàng đế sững sờ, tim như muốn vọt lên cổ họng, tốc độ giọt m.á.u rơi càng lúc càng nhanh, con ngươi chàng bỗng nhiên mở to... hô hấp cũng ngừng lại.

Bóng dáng cao lớn của vị đế vương không gì cản nổi này lại run rẩy hiếm thấy, chàng vươn tay theo bản năng, muốn túm lấy thứ gì, song lại hoảng hốt nhận ra có gì đó lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay chàng, cuối cùng không nắm được nữa.

Thời gian dường như ngưng đọng, chỉ có giọt m.á.u kia là không ngừng trượt xuống.

Trong chốc lát, bên chân nàng đã tụ một vũng máu, chói mắt kinh hoàng.

Cuối cùng hình như có thứ gì đó rơi xuống từ thân dưới của nàng, đập vào vết m.á.u kia, thậm chí còn đập lên tim chàng.

“Nhiêu Nhiêu!”

Chàng hoa mắt, cổ họng chợt dâng lên chút m.á.u tanh, chàng dồn hết sức lực, cắn răng mở to mắt cất bước về phía trước.

Cùng lúc đó, Thẩm Dữu cũng kinh ngạc nhìn vũng m.á.u kia, một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy nàng ta, nàng ta lao đến chỗ Phó Nhiêu theo bản năng.

“Không được!”

Tiếng gào sợ hãi xé toạc, người ngã nhào xuống đất như lá khô, bò từng bước về phía nàng.

Sao có thể như vậy chứ...

Sao nàng lại có thai chứ...

Nếu Phó Nhiêu chỉ là Phó Nhiêu, Thẩm gia có thể tự bảo vệ mình trước những chuyện xảy ra trong hôm nay.

Nhưng nếu Phó Nhiêu mang thai hoàng tự, mà hoàng tự này lại sinh non vì nàng ta...

Thẩm gia phạm tội đồng mưu làm phản...

Thẩm Dữu đã không dám nghĩ, mẫu thân của nàng ta, đệ đệ của nàng ta, thân nhân Thẩm gia, từng khuôn mặt quen thuộc lướt qua trước mắt nàng ta, ngay khoảnh khắc này, nàng ta hối hận vì sao đêm qua phải đến lãnh cung, vì sao lòng nàng ta có tham niệm...

Tất cả cảm xúc tụ lại nơi cổ họng, một bàn tay thô ráp đột nhiên thò tới, bóp cổ nàng ta.

Sắc mặt Hoàng đế dữ tợn nhấc Thẩm Dữu lên, cổ tay dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cổ Thẩm Dữu nghiêng đi, người trượt xuống đất, trong đôi mắt kia vẫn là vẻ kinh hãi.

Còn Thái Hoàng Thái Hậu bị bắt cóc đến đây đã nhìn thấy cảnh này.

Tiểu cô nương nằm sấp trên đầu gối bà nói mớ “a á” thuở bé, cứ thế bị người bẻ gãy cổ, một chiêu mất mạng, hệt như chiếc khăn lau bị vứt bỏ.

Ngực Thái Hoàng Thái Hậu chợt dâng lên ngụm m.á.u tanh, mạch m.á.u trong não như vỡ tung, ngất lịm đi.

Nhưng Hoàng đế vẫn không nguôi giận.

Đó là đứa con chàng mong chờ đã lâu, là cốt nhục chàng đặt kỳ vọng rất lớn, chàng hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t từng người Thẩm gia.

Thấy sắc mặt Hoàng đế đầy u ám, tựa như cơn gió lốc thổi về phía Thái Hoàng Thái Hậu, Lưu Đồng và Trần Chương đều giật mình, nhanh chóng nhào về trước, một trái một phải ôm lấy chân chàng: “Bệ hạ bớt giận, đó là tổ mẫu ruột rà của ngài, ngài muốn sử sách viết về mình như thế nào?”

Hoàng đế đã hoàn toàn đánh mất lý trí vì vũng m.á.u kia.

Chỉ thấy cằm chàng bạnh ra, trán nổi gân xanh, ống tay áo vung lên, gào khản cả giọng: “Buông trẫm ra, kẻ mạnh làm vua sẽ lưu danh sử sách, trẫm còn sợ sử sách viết bậy ư?”

Trần Chương ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Hoàng đế, kiên trì không buông, rưng rưng khuyên nhủ: “Bệ hạ, đứa bé đã không còn... Ngài hãy đi xem Phó cô nương đi, chuyện còn lại giao cho thần và Lưu Đồng xử trí, bách tính đang tụ tập bên ngoài, trên người Phó cô nương bị thương, lúc này không thể ra khỏi thành, ngài nên đưa nàng ấy rời đi trước mới phải...”

Hoàng đế nghe vậy, n.g.ự.c đau âm ỉ, dường như sức lực trên người cũng cạn kiệt, chàng loạng choạng lui ra, đúng là trong mắt chảy ra một tia huyết lệ, nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu vô đức, đưa bà ta về cung Từ An.”

“Thần tuân chỉ!” Trần Chương buông tay đứng dậy, ngước mắt nhìn vị đế vương này.

Gió mạnh cuốn tung góc áo đen tuyền của chàng, thân ảnh cao ngất kiên cường đứng đó, vẻ mặt suy sụp, khổ sở, nước mắt giàn giụa.

Trần Chương thật sự không đành lòng, nhưng lại không nói được gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Đồng, ý bảo hắn chăm nom Hoàng đế cho tốt, quay đầu áp giải Thái Hoàng Thái Hậu rời đi.

Sau đó Hoàng đế trầm giọng nói: “Lưu Đồng, Thẩm gia mưu hại hoàng tự, án này giao cho ngươi toàn quyền xử trí, không cần phải qua Tam pháp ty, nên g.i.ế.c thì giết, nên đồ(*) thì đồ, không cần tới hỏi trẫm.”

(*)Đồ (徒): Bị đày đi làm khổ sai.

“Thần tuân chỉ!”

Lưu Đồng vỡ lẽ, Hoàng đế định dùng vụ án của Thẩm gia để trấn áp các quý tộc có công lâu đời.

Hoàng đế lại dặn dò Tôn Chiêu đi theo sau: “An táng trọng thể cho Thu Hương, an ủi thân nhân.”

“Vâng...”

Gió lạnh thổi qua, nhưng không thể quét sạch m.á.u tanh và vết bẩn đầy đất, chỉ có vài chiếc lá khô rụng lả tả, bay theo chiều gió, chẳng hề hay biết đau khổ của chốn nhân gian.

Hoàng đế khó khăn buộc mình quay người lại, nhìn bóng người gầy yếu kia, chỉ thấy Phó Nhiêu ngồi dựa vào cột hành lang, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, màu môi nhợt nhạt, vẻ mặt trống rỗng.

Chàng đau lòng khôn xiết, kìm nén đau đớn nơi hốc mắt, bước từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống, muốn mở miệng trấn an nàng vài câu, nhưng cổ họng giống như bị thít lại, không thể thốt nổi lời nào, chỉ đành cẩn thận vươn tay, thử ôm lấy nàng, lại siết chặt hơn, ôm nàng vào lòng rồi từ từ đứng dậy.

Nàng không khóc, thậm chí khóe mắt sạch sẽ đến mức hơi lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt như lưu ly.

Nàng như thế này, khiến chàng cảm thấy quá đỗi xa lạ.

Chàng nuốt nước bọt, xoay người, ôm nàng đi ra ngoài.

Đã có xe ngựa dừng ở cửa Quan Âm Đường, có lẽ Lưu Đồng đã sắp xếp người hộ tống bọn họ đi ra từ cửa sau.

Loading...