Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:28
Lượt xem: 139
Ngay lúc đại sư Phổ Đà đang cầm một xăm Phượng có hình dáng đặc biệt, định đưa cho Thẩm Dữu, con ngươi của tượng Phật phía trên đột nhiên trượt khỏi hốc mắt, phát ra một tiếng “ầm” thật lớn, rơi trúng đại sư Phổ Đà, trong nháy mắt m.á.u tươi và não b.ắ.n khắp nơi, nghiền ông thành mảnh thịt vụn.
Trong điện la gào hỗn loạn, tiếng sợ hãi nối tiếp không ngừng.
Đó còn chưa phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng hơn là khi mắt Phật đập xuống, vừa hay lại rơi xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, lập tức dấy lên lời đồn rằng Thái Hoàng Thái Hậu vô đức, xúc phạm Phật Tổ, trời cao cảnh báo, thậm chí còn kéo dịch bệnh ở Đàm Châu lên người Thái Hoàng Thái Hậu, sự hoảng loạn lúc ban đầu bởi dịch bệnh Đàm Châu đã tức khắc bị chuyển sang người Thẩm gia và Thái Hoàng Thái Hậu.
Thẩm gia nhất thời bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Tuỳ hành hôm nay của Thái Hoàng Thái Hậu không dùng Cấm vệ quân hoàng gia, mà là do Phó chỉ huy sứ Đàm Tín của Võ Đô Vệ hộ giá.
Đàm Tín này không phải ai khác, hắn là ngoại sinh(*) của Thẩm gia.
(*)Ngoại sinh: cháu ngoại trai.
Sau khi xảy ra sự việc vừa rồi, Đàm Tín lập tức hộ tống Thái Hoàng Thái Hậu và Thẩm Dữu trở về sương phòng ở hậu điện nghỉ ngơi.
Thái Hoàng Thái Hậu bị dọa cho hồn vía lên mây, nằm trên sạp tức đến mức cả người run bần bật, đờm trong miệng liên tục chảy xuống.
“Là hắn, nhất định là hắn đã âm thầm động tay động chân, biết ta đến chùa Đại Báo Ân lập danh cho con, hắn lặng lẽ chiếu tướng ta, giờ thì hay rồi, kế hoạch của chúng ta không những thất bại, mà đến cả thanh danh Thẩm gia cũng thua hết, sợ là ngay cả Đàm Tín cũng bị vấn tội, một mũi tên trúng ba đích, quả nhiên là thủ đoạn của hắn!”
Cảnh đại sư Phổ Đà bị nghiền thành thịt vụn vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu bà, răng Thái Hoàng Thái Hậu va cầm cập, run như cầy sấy.
Thẩm Dữu sợ khiếp vía, thân hình mảnh mai run rẩy, sợ sệt và không cam lòng đan xen trong đầu nàng ta, nàng ta cắn môi bật máu: “Cô tổ mẫu, chúng ta làm sao bây giờ?”
Đầu óc Thái Hoàng Thái Hậu như bị nàng ta niệm khẩn cô nhi chú(*), vang lên tiếng tùng tùng, bà hít sâu vài lần, cố gắng đè nén sóng giận trong lòng.
(*)Khẩn cô nhi chú: bài chú mà Đường Tăng dùng để niệm chú vòng kim cô trừng phạt Tôn Ngộ Không.
Dù sao bà ta cũng từng là một võ tướng giương cung săn bắn, Thái Hoàng Thái Hậu vịn vào mép sạp, đáy mắt xám xịt lộ ra một tia tàn nhẫn.
“Bao đời Thẩm gia ta đóng quân ở biên cương, đã đổ không biết bao nhiêu xương m.á.u vì mảnh giang sơn này, mấy năm này biên cảnh yên bình, hắn đã muốn ăn cháo đá bát, nằm mơ! Dữu Nhi, chúng ta vẫn chưa thua, ta đã sắp xếp cho phụ thân con đi thăm phủ đệ các lão tướng, ngày mai sẽ có người dâng thư lập con làm Hậu, chuyện con được phê mệnh Phượng Hoàng rõ như ban ngày, hắn muốn xóa nó đi, nhưng ta không cho phép điều đó.”
“Trước kia ta chỉ mắt nhắm mắt mở, hôm nay nhìn lại, sợ là hắn thật sự muốn lập Phó thị làm hậu, nếu đã như vậy, chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Phó thị vào cung được.”
Thẩm Dữu cả kinh đứng phắt dậy, cả người nóng bừng, run giọng hỏi: “Cô tổ mẫu muốn làm gì?”
“Nàng ta đang ở đâu?”
“Nghỉ trưa ở Quan Âm Đường.”
“Bây giờ dùng Võ Đô vệ và thế lực ám vệ của Thẩm gia chúng ta để đưa nàng ta ra kinh thành, đồng thời gióng trống khua chiêng đưa vị danh y này đến Đàm Châu dưới danh nghĩa của Thẩm gia!”
“Không phải hắn muốn giội nước bẩn dịch bệnh lên người Thẩm gia sao, ta liền dựng cờ cho Thẩm gia!”
Thái Hoàng Thái Hậu ra lệnh, ám vệ Thẩm gia nhanh chóng bao vây Quan Âm Đường, mà lúc này ám vệ Hoàng đế phái tới bảo vệ Phó Nhiêu vừa báo tin, vừa lách mình đi ra, lập tức giao chiến tại chỗ với ám vệ Thẩm gia.
Ban đầu Hoàng đế đã bố trí nhân thủ ở chùa Đại Báo Ân nên cũng không để cho Thẩm gia chiếm được thượng phong, song Thẩm gia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, hắc y nhân từng đợt ùa vào hết tốp này đến tốp khác, ám vệ có phần không chống đỡ nổi.
Người Phó Nhiêu không khỏe nên chợp mắt một lúc ở Quan Âm Đường, Trịnh thị và Phó Khôn ở bên kia vẫn chưa trở về.
Nàng bị đánh thức bởi tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài, đang đỡ trán ngồi dậy thì thấy Thẩm Dữu được hai thị nữ đỡ ở cửa, Thu Hương thấy thế, bước về phía trước một bước, bảo vệ trước mặt Phó Nhiêu.
“Thẩm cô nương muốn làm gì?”
Thẩm Dữu không nhìn Thu Hương, ánh mắt lướt qua bả vai nàng ấy dừng lại trên người Phó Nhiêu.
“Phó Nhiêu, ta biết bệ hạ muốn cho ngươi vào cung, nhưng ngươi cũng biết, ta ái mộ bệ hạ đã nhiều năm, Thẩm gia ta dòng dõi quý tộc, càng có tư cách làm hậu hơn ngươi, hôm nay ta đến đây là muốn thỉnh ngươi nhường một bước, ngươi thấy sao?”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn thị vệ bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt, sắc mặt có chút thay đổi: “Ngươi có ý gì?”
“Bây giờ ta đưa ngươi ra khỏi kinh, ngươi đến Đàm Châu chống dịch, phụ thân ta là Tế tửu(*) Quốc tử giám, có thể bảo đảm cho đệ đệ ngươi vào triều làm quan, về phần ăn mặc Phó gia của nhà ngươi đều do Thẩm gia ta phụ trách.”
(*)Tế tửu: Chức danh đứng đầu Quốc tử giám (tương đương với Hiệu trưởng ngày nay).
Phó Nhiêu sững sờ thấy rõ.
Giờ nàng có lựa chọn khác sao?
Nàng vỗ vách tường, buồn bã cười cười: “Thẩm cô nương, ta nên nói ngươi ngây thơ, hay là ngươi ấu trĩ đây, nếu ta vào cung làm hậu, còn lo gì đệ đệ ta không có tiền đồ? Những yêu cầu của ngươi đều không khiến ta d.a.o động.”
Mặt Thẩm Dữu lộ vẻ khó xử: “Phó Nhiêu, nếu ngươi không đồng ý, cô tổ mẫu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù sau này ngươi có vào cung làm hậu thì ngươi cũng khó có thể ngồi vững ở vị trí đó.”
Tâm tư Phó Nhiêu hơi xao động.
Nàng nheo mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa, bên ngoài ám vệ của Thẩm gia càng lúc càng nhiều, chắc là Thẩm gia tính được ăn cả ngã về không, muốn lấy nàng làm quân cờ chống lại bệ hạ.
Quả nhiên, dính líu tới hoàng gia thì đâu đâu cũng có tranh đấu, chàng nói sẽ bảo vệ tốt cho nàng, thật sự có thể sao?
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Cảm giác mệt mỏi trong lòng Phó Nhiêu nặng trĩu, vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nói: “Thẩm cô nương, nếu ta không đồng ý, ngươi định làm gì?”
Thẩm Dữu chắp hai tay trước bụng, phong thái ung dung, đáy mắt toát ra vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có.
“Thẩm gia ta đã quyết tâm đưa ngươi ra khỏi kinh thành.”
Phó Nhiêu không giận mà cười: “Các ngươi muốn tạo phản? Chút binh lực của Thẩm gia các ngươi có thể so với Thập Nhị vệ của Thánh thượng ư?”
Thẩm Dữu thản nhiên cười, lắc đầu đáp: “Ngươi sai rồi, chúng ta sao dám đối đầu với Thánh thượng? Chẳng qua chúng ta đỡ vị nữ thái y vang danh khắp thiên hạ lên xe, đưa tới Đàm Châu cứu người thôi mà.”
“Chẳng lẽ Thánh thượng ngăn cản ngươi xuất kinh ngay trước mặt bách tính cả thành ư?”
“Lúc này ngoài chùa Đại Báo Ân người đông chen chúc, chỉ cần ngươi ra khỏi chùa, Thánh thượng sẽ không tóm được lỗi của Thẩm gia ta.”
Phó Nhiêu sầm mặt, Thẩm gia định lợi dụng lòng dân, đưa nàng ra khỏi thành.
“Cho dù các ngươi đưa ta đến Đàm Châu, lẽ nào ta không thể trở về sao? Các ngươi làm như vậy, cũng không dám chắc có thể bước lên vị trí Hoàng hậu.”
Hình như Thẩm Dữu đã sớm đoán được Phó Nhiêu sẽ nói như vậy, nàng ta nhìn thật sâu vào mắt Phó Nhiêu, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo vẻ dụ dỗ: “Phó cô nương, ngươi thật sự muốn vào cung sao? Ngươi sẵn sàng cam lòng vùi dập thân thể và tài hoa của mình trong chốn hậu cung ư? Thật sự cam lòng tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân ư? Hoàng cung sóng gió khắp nơi, ngươi ứng phó nổi không?”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Phó Nhiêu, Thẩm Dữu đáp chắc nịch: “Ngươi không muốn, cũng không thích, nếu ngươi đến Đàm Châu, Thẩm gia chúng ta sẽ giúp ngươi ve sầu thoát xác, sau này trời cao đất rộng, ngươi tự tại tự do, chẳng phải như thế hợp ý ngươi sao?”
Lòng Phó Nhiêu xao động đến mức rất lâu không nói nên lời.
Thẩm Dữu này quả nhiên thốt lời ngọc ngà, nhắm trúng yếu điểm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Phó Nhiêu đã có vẻ do dự, Thẩm Dữu quyết định giáng cho Phó Nhiêu một đòn nặng nề: “Ngươi nghĩ bệ hạ thích ngươi bao nhiêu? Chẳng qua trông ngươi giống với Trân phi thôi...”
Phó Nhiêu nghe vậy, nàng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, đáy mắt rõ ràng chứa vài phần không tin: “Tài ăn nói của Thẩm cô nương tốt thật, kế ly gián đều dùng tất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-83.html.]
Thẩm Dữu khẽ cười: “Ngươi không tin, cứ quay về hỏi Chu thái y là biết.”
Phó Nhiêu không nói lời nào.
Thẩm Dữu nói chậm lại: “Phó cô nương, bình tĩnh mà nói, ta không muốn khiến ngươi tổn thương, ngươi mau theo ta ra khỏi chùa, cũng đỡ phải chịu đau khổ.”
“Ồ, ngươi đừng quên, mẫu thân và đệ đệ ngươi còn ở trong chùa...”
Sắc mặt Phó Nhiêu thay đổi hoàn toàn.
Nếu Thu Hương chỉ là một thị nữ bình thường, có lẽ nàng ấy sẽ tuỳ Phó Nhiêu quyết định.
Nhưng chủ tử thật sự của nàng ấy chính là đương kim Hoàng đế.
Nhân lúc Thẩm Dữu không để ý, dưới tay áo nàng ấy lóe ra một lưỡi d.a.o sắc bén, nghiêng người xông lên với tốc độ cực nhanh, lướt về phía cổ họng Thẩm Dữu.
Nhưng điều nàng ấy không ngờ tới là thị nữ bên cạnh Thẩm Dữu cũng có võ công, một người trong đó kéo Thẩm Dữu về sau, người còn lại nhanh chóng tiến lên, chắn trước người Thẩm Dữu.
Dao găm sắc bén xẹt qua cổ họng thị nữ, m.á.u loãng phun ra.
Thu Hương thấy thời cơ quyết định đã mất, không khỏi thất vọng, nàng ấy một cước đá thân thể thị nữ về phía trước, ép hai người Thẩm Dữu thối lui, nàng ấy lách mình ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, hô vào trong phòng: “Nương nương, người tuyệt đối đừng tin bọn chúng, lời thốt ra từ miệng bọn chúng thì dễ nghe đấy, đến khi dịch bệnh ở Đàm Châu ổn định, nhất định g.i.ế.c người cho hả giận, người cứ an tâm chờ ở đây, bệ hạ nhất định sẽ tới cứu người!”
Bỏ lại lời này, Thu Hương cầm đao chắn trước cửa không chút sợ hãi.
Khi cánh cửa bị đóng sầm lại, Phó Nhiêu cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong lồng ngực.
Trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh kích thích mũi nàng, nàng che miệng, nằm sấp trước bàn nôn nghén dữ dội.
Nỗi bất an mãnh liệt, sự phẫn nộ, còn có cả một chút hoảng loạn xông lên đầu quả tim.
Nàng không biết mẫu thân và đệ đệ có thật sự rơi vào tay Thẩm gia hay không?
Nàng không biết khi nào bệ hạ mới tới được?
Lúc này đây, nàng thật sự hận Thẩm gia khôn cùng.
Kể từ lần suýt xảy ra chuyện ở cung Phỉ Thúy, nàng mang theo túi thuốc tùy thân, hơn nữa đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí phòng thân.
Tuy võ công của nàng chẳng là bao, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đến gần nàng.
Nàng chống người dậy, sải bước qua vết m.á.u kia, nhìn ra ngoài viện xuyên qua khe cửa.
Từng tốp hắc y nhân tràn vào trong viện, tiếng đao kiếm va vào nhau choang choảng chói tai.
Ban đầu Thu Hương còn có thể ung dung ứng phó, ngay sau đó nàng ấy được đằng này hỏng đằng kia, trên người nhuốm máu.
Xa xa bên ngoài Quan Âm Đường hình như có tiếng thiết giáp vang dội.
Chẳng lẽ là chàng đến?
Có lẽ vì mối đe dọa đang tới gần, những hắc y nhân kia tấn công càng nhanh và dữ dội hơn.
Một đao đ.â.m trúng bắp chân Thu Hương, nàng ấy đột nhiên quỳ xuống, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Thu Hương, Thu Hương, ngươi mở cửa, vào đây đi!”
Phó Nhiêu đập mạnh vào chốt cửa, nước mắt bất giác trào ra khỏi hốc mắt, nàng tuyệt vọng khóc thành tiếng: “Thu Hương, ngươi vào đi, chúng ta cùng đánh, ta có thể giúp ngươi...”
Không biết Thu Hương dùng cách gì khiến cửa khóa chặt từ bên ngoài.
“Không…, nương nương, bên ngoài đã có tiếng kim qua thiết mã, bệ hạ đến rồi, người cầm cự một lát nữa, nô tì c.h.ế.t không đáng tiếc, quyết không để cho người rơi vào tay bọn chúng!”
Mặt Thu Hương dính đầy máu, ánh mắt kiên quyết, xông lên đón đao, tiếc thay rốt cuộc nàng ấy vẫn là phận nữ tử gầy yếu, khoảnh khắc bị tên hắc y nhân một cước đá về, thân thể nặng nề đập vào cánh cửa.
Phó Nhiêu ngồi thụp xuống, cố gắng kéo nàng ấy vào qua khe hở.
“Thu Hương, Thu Hương...”
Từng nhát đao đ.â.m liên tiếp vào n.g.ự.c Thu Hương.
Ánh mắt nàng ấy ngay thẳng, cốt khí kiên cường bất khuất, lấy thân làm lưỡi chắn trước cửa.
Chỉ thấy một thanh trường kiếm xuyên qua bụng Thu Hương, cùng với tiếng rít chói tai, cứ thế đ.â.m đến trước mắt Phó Nhiêu qua khe cửa.
Nàng lặng người, nước mắt trên mặt bất giác ngừng rơi.
Máu tươi tuôn ồ ạt từ miệng lưỡi đao kia.
Là m.á.u của Thu Hương...
Cơn phẫn nộ tột độ dâng trào trong lồng n.g.ự.c Phó Nhiêu, cảm giác bất lực này gần như bao trùm ý thức của nàng.
Tiếng thiết giáp càng lúc càng gần, chàng đến rồi...
Là nguy hiểm, mà cũng là cơ hội...
Chỉ với cái c.h.ế.t của một thị nữ, làm sao có thể khiến cả Thẩm gia rung chuyển?
Thẩm gia có thể tìm bừa cái cớ gạt bỏ chuyện hôm nay.
Nàng muốn báo thù cho Thu Hương, cũng muốn thoát khỏi cái lồng này.
Phó Nhiêu rưng rưng, nhìn chằm chặp dòng m.á.u tươi tuôn ồ ạt, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ liều lĩnh.
Cùng với suy nghĩ này, nàng như đặt mình vào một vòng xoáy, cả người nóng hầm hập.
Thẩm gia đoán được nàng và Hoàng đế có tư tình, muốn lấy nàng làm biện pháp, cũng đoán được nàng không muốn vào cung, thử thuyết phục nàng.
Nhưng bọn họ vẫn đoán sai một chuyện.
Nàng thẫn thờ một lúc, sau đó lập tức lấy một cái màng bao tử cừu từ trong túi thuốc, đây là thứ y sĩ dùng để lấy m.á.u dự trữ vào những thời khắc quan trọng.
Nàng rưng rưng nước mắt, tiếp m.á.u của Thu Hương vào màng bao tử cừu từng chút, từng chút một.
Chẳng hay sắc trời đã tối từ lúc nào.
Túi m.á.u nặng trĩu phản chiếu tia sáng rõ ràng trong đáy mắt nàng.
Sau khi tiếp đầy một túi nhỏ, nàng vặn chặt, bình tĩnh nhìn chằm chằm túi m.á.u kia, rồi giấu nó vào bụng với sự quyết tâm nhất từ trước đến nay.