Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:24
Lượt xem: 121
Phó Nhiêu đeo túi thuốc, xuyên qua một lâm viên, chậm rãi bước ra khỏi hậu cung, sắc mặt nàng ngẩn ngơ, hai chân như đổ chì, mỗi bước đi vô cùng khó khăn.
Khi rời khỏi Trân Châu các, dường như Hoàng đế có ý giữ nàng lại, nàng giả vờ ngây ngốc ngó lơ.
Chu Hành Xuân đi trước nàng, quay đầu lại nhìn nàng, trong đầu trăm mối ngổn ngang, âm thầm thở dài.
Thấy Phó Nhiêu dựa vào bức tường hoàng cung thông từ Thái Y viện, thân gầy yếu như cánh ve, lão đau lòng cực độ, đồng thời cũng hơi bực bội, bước tới trước mặt nàng, nhỏ giọng quát.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi lại miên man suy nghĩ chuyện gì?”
Phó Nhiêu kinh ngạc, ngơ ngác nhìn lão, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay đột nhiên lăn ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Chu Thái Y, ngài có thể giúp ta không?"
Nàng còn chưa dứt lời, Chu Hành Xuân vội liếc nhìn xung quanh, nhíu mày quát: “Hồ đồ!”
Lão hít một hơi thật sâu, sắc mặt căng thẳng, từng chữ khuyên nàng: “Bệ hạ đối xử với ngươi đã quá ưu ái rồi, ngươi đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của bậc đế vương. Ta theo bệ hạ nhiều năm, ngài hùng tài đại lược, tuyệt đối không thể để ngươi làm bậy!”
Lão nhìn thấy Phó Nhiêu lộ ra vẻ cay đắng, lại lo lắng an ủi: “Ngươi không phải là Trân phi năm xưa, ngươi sở hữu tuyệt kỹ, không ai có thể hại ngươi, bệ hạ cũng không phải là bệ hạ lúc trước, khi đó ngài mới lên ngôi, loạn trong giặc ngoài, hậu cung bị Hoàng Thái hậu khống chế, ngài không dành ra thời gian được. Bây giờ, người đã ngồi vững trên hoàng vị hơn mười năm, huống chi cả hậu cung đều bị ngài nắm chắc trong tay, dù cho khắp thiên hạ cũng không còn ai dám nảy sinh lòng xấu, ngươi gặp được ngài bây giờ là phúc khí của ngươi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đừng tự hại mình rồi liên lụy đến người nhà.”
Lời cuối cùng của Chu Hành Xuân đã thức tỉnh Phó Nhiêu, mi mắt Phó Nhiêu run lên, nàng lúng túng gật đầu.
Chu Hành Xuân vẫn chưa yên tâm, lại khuyên can: “Bệ hạ hết lòng lo cho ngươi chu toàn, nếu như bây giờ ngươi có lòng khác, ắt sẽ khiến bệ hạ đau lòng, nhưng ngài là thiên tử.” Cuối cùng, lão nói với giọng nặng nề: “Sứ thần Bắc Yến vẫn còn ở kinh thành, chuyện phế hậu e là phải mất vài ngày nữa mới có thể công bố, bệ hạ còn phải bận một thời gian, ta sai người đưa ngươi về phủ, ngươi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày cho khỏe, bên phía bệ hạ thì ta sẽ nói thay ngươi, ngươi dưỡng thân thể cho tốt, bình an hạ sinh hoàng tự mới phải.”
Phó Nhiêu xuất thần nhìn mũi chân mình, lặng lẽ gật đầu.
Ba ngày sau, sứ thần Bắc Yến rời khỏi kinh thành, chỉ để lại Công chúa Mẫn Mẫn đợi gả cho Minh quận vương.
Sau đó, Hoàng đế hạ chiếu phế hậu, văn võ bá quan chấn động, yêu cầu Tam pháp ty trình công văn, mấy vị Đường quan của Tam pháp ty công bố sự thật vụ án Trân Phi cho mọi người biết, quần thần im lặng.
Ngoài Hoàng hậu là tội đồ gây ra sự việc, những kẻ liên quan năm xưa đều đã bị Hoàng Thái hậu diệt cỏ tận gốc. Còn bà lão thì sau đó đã tự vẫn trước lăng mộ Trân phi. Hoàng đế thấy bà có công tố giác nên giữ lại toàn thây, tha cho cả họ tộc.
Triều đình đã nghị luận về việc này trong nhiều ngày nhưng quan tâm hơn đến tương lai của tân Hoàng hậu, nhiều triều thần ngầm ủng hộ Lý tần - mẹ đẻ của tam hoàng tử làm Hoàng hậu, cũng có người đề cử để quý nữ thế gia là Thẩm Dữu làm Hoàng hậu, còn có triều thần lại cho rằng, Hoàng đế nên nhân cơ hội này tuyển chọn để chọn người tài đức vẻ vang, diện mạo xinh đẹp làm Hoàng hậu.
Hoàng đế giải quyết mọi việc không ngơi tay mấy ngày liên tục, đích thân viết chiếu thư lập hậu ở Ngự thư phòng.
Lãnh Hoài An đứng bên cạnh cười mỉm, mài mực cho chàng.
“Bệ hạ, ngài có thể đợi một thời gian không, vừa mới phế hậu đày vào lãnh cung, trong triều bàn luận không ngừng, đợi gió lặng rồi mới hạ chỉ chẳng phải tốt hơn sao?”
Hoàng đế cầm ngự bút, nhìn ra bầu trời xa xăm bên ngoài cửa sổ, thở dài than rằng.
“Ngươi không biết đâu, gần đây trong lòng trẫm hơi bất an, đêm đó, sắc mặt nàng không tốt lắm, trẫm không muốn trì hoãn thêm nữa, huống chi hài nhi của trẫm cũng đợi không được nữa rồi. Theo Khâm thiên giám, ngày tốt nhất gần đây là vào sáng sớm mùng sáu năm mới, trẫm phải hạ chiếu trước, lại còn phải thuyết phục các văn võ bá quan, e rằng phải mất một ít thời gian.”
Lãnh Hoài An suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-81.html.]
Hoàng đế cầm bút, viết một mạch chiếu chỉ lập hậu, cuối cùng trịnh trọng đóng ngọc tỷ vào. Chàng cầm thánh chỉ vàng chói, cẩn thận xem xét lại, thấy không có sai sót, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Qua mồng một và ngày rằm, trẫm sẽ tuyên bố lập nàng làm hậu, với danh vọng của nàng, bá quan nhất định không có dị nghị.”
Sau khi triều nghị được thông qua, thánh chỉ này được chuyển đến Tư lễ giám và nội các để đóng dấu, cuối cùng chuyển đến các bộ, do Thông chính ty trải khắp thiên hạ, nàng sẽ là Hoàng hậu chính thức của chàng.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế lộ ra nụ cười đã lâu rồi mới xuất hiện, như thể vừa trút được nỗi muộn phiền trong lòng, mặt mày sáng bừng.
Năm đó chàng lập được nhiều chiến công, phụ hoàng muốn chàng kế vị, Kiều thị kia biết tin lập tức gả chất nữ cho chàng làm chính phi, phụ hoàng muốn xoa dịu cơn giận của Kiều thị vì không lập cửu hoàng tử nên đã đồng ý mối hôn sự này, lúc đó chàng đang chinh chiến bên ngoài cũng ngơ ngác.
Chàng bị Hoàng Thái hậu chế ngự nhiều năm, sau này giữ lời hứa, cho phép phế hậu sống an ổn mười năm, giờ đây vụ án cũ được minh oan, cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng.
Hoàng đế nghĩ đến Phó Nhiêu, trong mắt chàng không khỏi hiện lên đôi chút dịu dàng.
Phó Nhiêu nên là Hoàng hậu tốt nhất mà ông trời ban cho chàng.
Tính tình lương thiện, quả cảm tháo vát, con nhà danh môn, dung mạo xinh đẹp hiền thục.
Phó gia nổi tiếng khắp thiên hạ, Phó Khôn chính trực ngay thẳng, cũng không có nỗi lo bên ngoài.
Có được thê tử như vậy, còn cầu gì hơn.
Hoàng hậu bị phế truất, trong triều dâng lên sóng gió dữ dội, các thế gia trước kia có ý định đưa nữ nhi vào cung đều rục rịch.
Những ngày này, Thẩm Dữu hầu hạ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, các cung nhân âm thầm khẳng định nàng ta sẽ vào cung làm hậu, nhưng nàng ta lại lo lắng không thôi, thấp thỏm không yên.
Lời nói của Hoàng hậu đêm đó khiến Thẩm Dữu bồn chồn, nàng ta do dự rất lâu, cuối cùng khi màn đêm buông xuống đã cải trang thành cung nữ, tránh khỏi tai mắt của Hoàng đế, lặng lẽ đi đến lãnh cung.
Trải qua nhiều năm sinh sống trong hoàng cung, Thẩm Dữu đã có thêm chút bản lĩnh, đặc biệt là dạo gần đây trong cung đồn rằng nàng ta sắp trở thành tân Hoàng hậu, một số cung nhân còn khách khí với nàng ta. Thẩm Dữu mất khá nhiều thời gian mới có thể tiến vào lãnh cung, gặp được phế hậu Kiều thị.
Kiều thị một bộ y phục màu trắng, cơ thể gầy rộc co ro ở góc tường, đầu tóc rũ rượi, khắp mặt đầy máu, đã không còn chút phong thái như trước nữa.
Nàng ta vốn đã mang bệnh trong người, hiện tại lại gặp đại nạn, không ngừng ho ra máu, chỉ còn là sống tạm bợ mà thôi, Hoàng đế không g.i.ế.c nàng ta, thực ra chỉ là không muốn dính m.á.u mà thôi, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết.
Nhưng mà nàng ta không cam lòng một chút nào, thứ mà nàng ta không có được, thì người khác cũng đừng hòng mơ được.
Nàng ta không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thẩm Dữu, ngược lại khóe môi còn nhếch lên đầy đắc ý.
Không ai biết Hoàng hậu đã nói gì với Thẩm Dữu, khi rời khỏi lãnh cung, khuôn mặt nàng ta như phủ đầy băng, loạng choạng bước đi, gần như không đứng vững được.
Nàng ta chỉ cách vị trí kia một bước ngắn, chỉ còn một bước chân nữa là đến được với nam nhân mình ao ước từ lâu.
Nàng ta không thể bỏ lỡ, cũng không muốn bỏ lỡ.