Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:21
Lượt xem: 122

Phó Nhiêu tránh cũng không thể tránh, cánh tay mềm mại lặng lẽ ôm cổ Hoàng đế, vùi đầu vào lòng chàng, tránh né câu hỏi ẩn ý của chàng.

“Cũng không phải không nhớ bệ hạ, là sợ bệ hạ bắt nạt ta…”

Hai chữ “bắt nạt” lại gợi lên sức hấp dẫn khó giải thích.

Hoàng đế nhớ tới nàng đêm đó, chậm rãi bật cười, nhéo cằm nàng ép nàng nhìn mình.

“Đêm nay trẫm muốn đưa cho Nhiêu Nhiêu một phần đại lễ, Nhiêu Nhiêu có muốn ở lại với trẫm một đêm không?”

Phó Nhiêu nghi hoặc nhưng lại quyết đoán từ chối: “Không cần.”

Hoàng đế bật cười, lực tay trên người nàng đột ngột mạnh thêm: “Trẫm khổ tâm mưu tính cho nàng mà nàng lại chẳng hề cảm kích chút nào.”

Những người khác vì vị trí đó mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, gia tộc suy tàn, còn chàng thì dâng tận tay nàng nhưng nàng lại chẳng thèm để mắt.

Cô gái nhỏ này thật là hư.

Phó Nhiêu thấy mình đã chọc giận chàng, không hiểu sao vơi đi chút tức giận, cằm cọ cọ vào lòng bàn tay chàng rồi từ từ lùi ra, trong mắt lộ ra vẻ yêu kiều hiếm thấy: “Bệ hạ tha cho ta đi mà…”

Không biết sao lại đốt lửa Hoàng đế, Hoàng đế ôm má nàng, hôn lên.

Mặc dù Công chúa Bắc Yến đã bị từ hôn nhưng sứ đoàn vẫn nhận được lời hứa từ Hoàng đế về việc mở chợ biên giới, cho phép hai nước giao thương, cũng coi như tất cả đều vui.

Rượu đã uống say, sứ thần Yến quốc cùng các vũ nữ hát ca nhảy múa, thật là một cảnh tượng say mê lòng người.

Một lúc lâu sau, tiệc tan, các quan viên hai bộ Lễ bộ và Hộ bộ tự tiễn đoàn sứ thần ra khỏi cung.

Hoàng hậu dẫn theo các phi tần hồi cung, Hoàng đế giữ các quan nội các lại để bàn về việc mở biên giới, nghị sự được một nửa, một tiểu hoàng môn vội vã đi tới Ngự thư phòng, quỳ phịch xuống.

“Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh ngài tới Trân Châu các.”

Mấy vị đại thần nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.

Trân Châu các là nơi ở của Trân phi đã qua đời, hơn mười năm qua bị đóng cửa phong tỏa, không cho bất cứ ai vào.

Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên gọi Hoàng hậu đến Trân Châu các, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?

Hoàng đế nhìn lướt qua những vị đại thần còn ở lại, Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền, Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm, Lại bộ Thị lang Lý Duy Trung, Tả đô Ngự sử Trình Khang, Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập, chỉ thiếu Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh.

Chàng vờ tỏ ra ngạc nhiên, từ từ đỡ án thư đứng dậy, liếc nhìn qua chúng thần, nói: “Các khanh theo trẫm đi xem.”

Bóng đêm tĩnh lặng, núi non trùng điệp uốn lượn khuất trong lớp cây xanh um tùm như những con thú đang rình mò, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Hai tiểu hoàng môn dẫn đầu cầm hai ngọn đèn gió, dẫn Hoàng đế và đại thần đi đến trước một cung điện hẻo lánh.

Trân Châu các nhỏ mà tinh xảo, trước có trúc xanh, sau có hòn non bộ, trước điện còn có bức bình phong, thực sự có phong vị của khu vườn Giang Nam.

Có vài dây leo khô quấn quanh bức tường phủ bóng trước nhà, ao nhỏ bên dưới đã khô cạn, chỉ còn lại một vài viên đá cuội nhẵn bóng trong đó, thầm lặng chống chọi với bụi bặm phủ lên từng ngày.

Phó Nhiêu đeo theo túi thuốc, ngẩn ngơ nhìn bức tường phủ bóng cô độc, tưởng tượng có lẽ năm xưa Hoàng đế vô cùng sủng ái Trân phi, nếu không thì sao lại cho xây một lâm viên Giang Nam trong hoàng cung sâu thẳm này chứ?

Cách đây một lát, nàng với Chu Hành Xuân phụng mệnh Thái Hoàng Thái Hậu đến Trân Châu các.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vị thái y tóc hoa râm này, đột nhiên được triệu tập đến đây, khuôn mặt không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày, mà hiếm khi lộ ra vẻ cô đơn và bất lực, ông thấy Phó Nhiêu nhìn vào bức bình phong bất động, thở dài nói: “Đi thôi, vào đi, bệ hạ sắp đến rồi...”

Mới vừa nói xong, đã thấy từ hướng bên kia có một đoàn người đi tới, người đi đầu bước đi uy nghiêm vững chãi, ánh mắt thâm sâu, chính là Hoàng đế Bùi Tấn.

Phó Nhiêu vừa mới chạm mắt với hắn, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cụp mắt, cúi đầu thỉnh an.

Ánh mắt Hoàng đế lướt qua nàng, nhanh chân bước vào trong.

Tuy cổng của Trân Châu các cũ kỹ, nhưng chính điện bên trong lại rộng rãi và sạch sẽ.

So với sự hoang phế trước đây, lúc này nơi đây đông đúc hẳn lên.

Thái Hoàng Thái Hậu đeo khăn thêu hình chữ Phúc trên trán, lông mày đen nhánh, dáng vẻ tĩnh lặng, ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Bên trái bà là một phụ nhân mặc trang phục hoàng cung màu đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp, nhưng gầy gò, hốc mắt hơi hõm, đó chính là đương kim Hoàng hậu, Kiều thị.

Các cung phi còn lại như Ngu phi đều hầu ở bên cạnh, ai cũng cúi đầu im lặng, không dám nói lời nào.

Muôn hồng ngàn tía, dường như là để tô điểm thêm cho đại điện vốn buồn tẻ trong hơn mười năm.

Nổi bật nhất không phải những chủ tử của hậu cung này, mà là một cung nữ đang quỳ giữa điện, mặc trên người chiếc váy xanh lục của cung nữ cấp thấp, quỳ rạp xuống đất, run rẩy.

Hoàng đế dẫn các đại thần bước vào điện, các phi tần vội vàng hành lễ, Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, hỏi.

“Hoàng tổ mẫu, đêm khuya gọi tôn nhi tới đây, đã xảy ra chuyện gì?”

Thái Hoàng Thái Hậu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm, chỉ tay vào cung nữ đang quỳ trước mặt: “Ai gia được báo có kẻ vào ban đêm tìm kiếm ở Trân Châu các, đúng lúc bị nội giám tuần tra bắt gặp. Sau khi thẩm vấn, biết được kẻ này phụng mệnh của Hoàng hậu đến Trân Châu các tìm một món đồ, ta nghi ngờ nên đã gọi Hoàng hậu đến đối chất, đáng tiếc là Hoàng hậu không thừa nhận, vì vậy, đành phải mời bệ hạ đến để lấy lại công lý.”

Hoàng hậu nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, đáp lại một cách lạnh lùng: “Thật đúng là vu khống thì sợ gì không có cớ, bản cung chưa từng thấy cung nhân này, làm sao có chuyện sai bảo cơ chứ?”

Thái Hoàng Thái Hậu ngán ngẩm không muốn đôi co với nàng ấy nữa nên ra hiệu cho Hoàng đế thẩm án.

Hoàng đế sầm mặt lại, hai tay tì lên gối, lạnh giọng hỏi cung nữ kia:

“Kẻ nào sai ngươi tới đây, mục đích là gì?”

Cung nữ kia như thể vừa gặp đại nạn, rơi lệ đầy mặt, lắp bắp hồi bẩm: “Nô tì là cung nữ quét dọn của cung Khôn Ninh, Hoàng hậu nương nương nói nô tì thường ngày chẳng mấy khi lộ mặt trước người khác, vừa khéo sai nô tì làm một việc, nô tì hỏi rằng việc gì, nương nương bèn nói đêm qua nàng mơ thấy Trân phi nương nương, muốn nô tì đến ao phóng sinh ở sân sau của Trân Châu các, thắp một nén hương cho Trân Phi, còn nói Trân Phi nương nương lúc sinh thời thích nhất là tấm bình phong gấm Tô Châu ở trong tẩm cung nên sai nô tì đốt giúp Trân phi để bày tỏ lòng thương tiếc với Trân phi nương nương...”

Hoàng hậu nghe vậy thì lộ vẻ hung dữ, đột nhiên cắt ngang lời nàng ta, “Vớ vẩn, bản cung căn bản không sai ngươi, ngươi nói bậy! Năm xưa bản cung với Trân phi không hề hoà thuận, sao biết nàng ta thích bức bình phong kia? Rõ ràng là ngươi bị kẻ gian giật dây, vu oan cho bản cung!"

Một bà lão khoảng năm mươi tuổi, bước đi khó khăn bước ra từ gian phòng bên cạnh, chậm rãi nói.

“Sao nương nương lại không biết Trân phi nương nương thích tấm bình phong đó chứ? Độc Ô Lan Thanh của nương nương năm xưa được giấu trong chính chiếc bình phong này mà...”

Sắc mặt Hoàng hậu đột ngột biến đổi, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, chậm rãi cười thành tiếng: “Thật thú vị, năm xưa bệ hạ đã lật tung cả Trân Châu các mà tìm, nếu như bình phong có độc thì sao lại không phát hiện ra?”

Ngay khi Hoàng hậu vừa dứt lời, hai nội thị liền khiêng bức bình phong chưa kịp đốt cháy đến giữa chính điện,

Hoàng đế ra hiệu, Chu Hành Xuân lập tức cầm kim bạc tiến lên, Phó Nhiêu định đi theo, Lãnh Hoài An đứng sau kéo nàng lại, lắc đầu với nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-79.html.]

Phó Nhiêu nhớ ra mình đang mang thai, nếu bức bình phong thật sự có độc, e rằng sẽ hại đến thai nhi, vì vậy nàng lùi lại mấy bước.

Một nội giam cầm đèn cung đình bước tới, Chu Hành Xuân nhíu mày tỉ mỉ kiểm tra hoa văn thêu trên bức bình phong.

Đây là một bức bình phong thêu cảnh sông núi Giang Nam hai mặt, tay nghề thêu rất tinh xảo, đây là món quà phủ Nội vụ cung kính dâng lên nhân sinh nhật mười tám tuổi của Trân phi, lúc bấy giờ Trân phi mang thai chưa được bao lâu, Hoàng đế rất vui, lệnh Nội vụ phủ thêu theo sở thích của nàng.

Nếu không có bà lão thoát c.h.ế.t này thì làm sao Hoàng đế và Thái Hoàng Thái Hậu biết được chất độc ẩn giấu trong bức bình phong này.

Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi kỳ lạ, đôi tay trong tay áo cũng run run, nàng ta nhìn chằm chằm vào bà lão: “Là ngươi? Năm đó chính ngươi thêu bức bình phong này?”

Bà lão nhẹ nhàng mỉm cười, hành lễ với Hoàng hậu: “Không ngờ rằng nương nương vẫn còn nhớ đến lão nô, năm xưa phụng mệnh nương nương và Thái Hoàng Thái Hậu hậu thêu bức bình phong này, thêu cỏ Ô Thanh vào trong hoa văn. Việc này, ngoài lão nô ra, chỉ có nương nương là biết. Năm đó, bệ hạ có lật tung cả Trân Châu các tìm kiếm, đáng tiếc là cỏ Ô Thanh chỉ như một sợi chỉ nằm ẩn trong bình phong, thần không biết quỷ không hay. Dù những thái y kia có lật tìm như thế nào đi chăng nữa thì làm sao ngờ tới độc dược lại giấu trong bình phong chứ? Nương nương của ta, tâm tư của người ngay cả thái hậu cũng không sánh được!”

Hoàng hậu run rẩy người, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì cả, nàng ấy vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.

“Ngươi là người do Thái Hoàng Thái Hậu tìm đến, đương nhiên phải nghe theo chỉ thị của lão nhân gia bà ấy, tùy tiện vu cáo bản cung, theo lời ngươi nói, cũng có thể là Ngu phi hoặc Lý tần chỉ thị ngươi, tại sao nhất định là bản cung được? Cho dù thực sự là bản cung thì chắc chắn đã hủy bỏ chiếc bình phong này từ lâu, còn giữ lại nó để làm gì?”

“Chính bởi vì người biết tấm bình phong này là vật mà Trân phi yêu thích nhất khi còn sống, dù bệ hạ không cho ai bước vào nhưng vẫn cho phép Đại Hoàng tử tới đây tế bái, đồng thời căn dặn cung nữ thân cận quét dọn, người sợ lộ ra sơ hở nên mới giữ lại tới bây giờ.”

Hoàng hậu cảm thấy lòng mình trống rỗng, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.

Trong điện hoang vắng đột nhiên có tới chục ngọn đèn cung đình sáng choang, như bất chợt chưa kịp thích nghi, vài sợi tơ nhện bám vào các thanh đỡ mái cao, bị gió thổi, rơi xuống, để lộ ra mái vòm rực rỡ phức tạp bên dưới, cho dù đã mười mấy năm trôi qua, mái vòm vẫn còn hiện rõ vẻ uy phong ngày trước.

Tất cả mọi người trong điện đều ngạc nhiên nhìn bà lão, vẻ mặt căng thẳng.

Bà lão mỉm cười thản nhiên, mang theo quyết tâm và bình thản sẵn sàng chịu chết, đối mặt với khuôn mặt cứng đờ của Hoàng hậu, bà bật cười nói.

“Lần này lão nô vào kinh không phải vì Trân phi nương nương năm đó, mà là vì Hoàng hậu nương nương...”

Hoàng hậu nhíu mày, nhìn chằm chằm bà lão một hồi lâu, rồi cười lạnh: “Vì ta ư? Ta với ngươi không quen biết, sao ngươi lại vì ta mà đến?”

Bà lão gật đầu: “Năm đó vì lão nô nhất thời bất cẩn, đã thêu sai một đường chỉ của hoa văn vuốt rồng, suýt nữa thì bị tiên đế đánh chết, nhờ hoàng thái hậu thương tình cho rằng lão nô còn chút tài nghệ nên đã bảo vệ tính mạng cho lão nô, lão nô nhớ kỹ ân tình này, lão nô đã phụ giúp nương nương phạm phải lỗi lớn, khiến Trân phi băng huyết qua đời, còn khiến điện hạ phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật suốt mười năm trời.”

Bà lão nói đến đây như đã dùng hết sức lực, thở hổn hển: “Đáng lẽ lão nô đã phải c.h.ế.t từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn có một nỗi lòng chưa thể hoàn thành.”

Bà lão bước tới gần Hoàng hậu, cẩn thận quan sát gương mặt trắng bệch của Hoàng hậu, thì thầm hỏi: “Nương nương có biết tại sao bấy lâu nay người không mang thai không?”

Sắc mặt Hoàng hậu đột ngột thay đổi, ngón tay bấu chặt vào tay áo, môi tím tái, nàng ta lẩm bẩm: “Năm đó... năm đó không may sảy thai… ảnh hưởng cơ thể...”

Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, nàng ta bất chợt xúc động, ôm chặt ngực, thân thể run rẩy, không thể nói nên lời.

Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh phụng chiếu chạy tới thì thấy dáng vẻ của Hoàng hậu lúc này, lập tức vội vã tiến lên đón, vội la lên.

“Hoàng hậu nương nương…”

Bỗng dưng ông lại dừng bước, dời mắt nhìn về phía Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng, quỳ xuống bái lạy: “Bệ hạ...”

Ông đang định cất lời thì bị Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm kéo lại, ra hiệu cho ông im lặng.

Tưởng Nam Sinh đau lòng nhìn Hoàng hậu, đau đớn nhắm mắt lại.

Chốc lát sau, Hoàng hậu mới từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên tia m.á.u đáng sợ: “Ta vốn nên có đích tử… ta vốn nên có…”

Bà lão im lặng một lúc, gật đầu và nghẹn ngào nói, “Đúng vậy, lẽ ra người sẽ có hài tử, nhưng cho dù bệ hạ sủng ái người, người cũng sẽ không bao giờ có hài tử...”

“Tại sao?” Hoàng hậu đột ngột lớn giọng hỏi.

Bà lão ngước nhìn đôi mắt u ám của nàng ta: “Bởi vì, trước khi Trân phi nương nương sinh đã đoán được người sẽ hạ độc nàng ấy, vào ngày sinh, người ở trong phòng sinh, để trả thù, nàng ấy cố tình kéo người lại nói chuyện, giả vờ hứa sẽ đưa đứa bé cho người nuôi dưỡng, thừa dịp người không để ý, nàng ấy đã nhét một ít nghệ tây vào túi thơm mà người thường mang theo mình, cái túi thơm đó là hoàng thái hậu năm ấy ban tặng, người rất quý trọng nó, cho tới bây giờ vẫn giữ lại...”

Hoàng hậu vừa nghe xong thì mắt đột nhiên trừng lớn, lập tức tháo chiếc túi thơm ở eo mình xuống, đây là một chiếc túi thơm đinh hương, tay nghề không được tinh xảo, nhưng lại là do hoàng thái hậu tự tay làm, chỉ vì hoàng thái hậu từng cầu phúc ở chùa Đại Báo Ân, bỏ vào bên trong một tượng Quan Âm ban con cái, nói là phù hộ nàng ta sinh được đích tử.

Hoàng hậu vì chấp niệm đích tử mà làm tất cả, thế nên trong nhiều năm như vậy, nàng ta luôn đeo bên mình, ngày đêm không rời, ngay cả khi Hoàng đế không sủng ái mình, nàng ta vẫn kiên quyết mang theo chiếc túi thơm này bên mình, như thể tìm kiếm một nơi nào đó an ủi cho tâm hồn phiêu bạt của mình.

Hoàng hậu vội vàng gỡ chiếc túi thơm đó ra, thì thấy bà lão mệt mỏi khuyên nhủ.

“Nương nương không cần gỡ nữa đâu, bấy nhiêu năm nay thân thể nương nương vẫn không tốt hơn, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”

Lời bà lão nói chẳng khác nào cắt đứt sợi dây cứu mạng cuối cùng của Hoàng hậu, khiến tinh thần nàng ta sụp đổ, nàng ta trượt khỏi ghế, ôm mặt khóc lớn.

“Hài tử của ta… hài tử của ta…”

Năm đó nam thai kia đã thành hình, là ma niệm trú ngụ sâu trong tim nàng ta, hơn mười năm rồi, nàng ta chưa từng phút nào quên.

“Bệ hạ...” Nàng ta bò lên phía trước níu lấy vạt áo Hoàng đế, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt thương tâm.

“Bệ hạ, đúng là ta đã hại Trân phi, nhưng ả cũng đã hại ta, bấy lâu nay thân thể thần thiếp ốm yếu triền miên, lẽ ra nếu không phải vì ả thì cơ thể thần thiếp đã bình phục từ lâu rồi, bệ hạ cũng sẽ không nỡ lòng xa lánh thần thiếp như vậy...”

“Là ả Trân phi kia, ả hại bệ hạ ngồi trên ngai vàng hơn mười năm mà không có đích tử, đều là lỗi của tiện nhân kia…”

Nàng ta đau khổ ôm chặt lấy góc áo của Hoàng đế mà khóc lóc kể lể, song lại thấy nam nhân cao lớn vĩ đại lạnh lùng giật mạnh góc áo ra, liếc mắt cười lạnh:

“Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi cũng chịu thừa nhận chính ngươi đã hại Trân phi!”

Hoàng hậu vừa nghe xong bỗng chốc ngừng khóc, thân thể cứng đờ, kinh hãi đột nhiên tụ lại trong mắt, rồi lại dần dần vơi đi như nước thủy triều rút xuống, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và suy sụp.

Bỗng nhiên, nàng ta mở chiếc túi thơm ra, nào có thấy nghệ tây, chỉ thấy tượng Quan Âm nhỏ mà năm xưa cô cô tặng nàng ta.

“Các ngươi... các ngươi gạt ta?” Nàng ta ôm chiếc túi thơm, hét khàn giọng.

Hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt bình thản của Hoàng đế và bà lão mới bừng tỉnh, những lời vừa rồi của bà lão chính là để dẫn dụ nàng ta tự thú.

Không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời buộc tội của một người, lý do phế hậu vẫn chưa đủ, trừ khi nàng ta thừa nhận mình là kẻ g.i.ế.c người, là thủ phạm gây ra thảm họa cung đình đó...

Cát trong đồng hồ cát ở góc tường vô tư chảy xuống.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn sắc trời tối đen như mực ngoài điện, từ từ thở dài một hơi.

Vở kịch này, bà dàn dựng nửa đầu, chưa nắm chắc phần thắng, không ngờ lại để Hoàng đế tiếp quản nửa sau, dễ dàng ép Hoàng hậu nhận tội.

Trái tim của đế vương này, ngay cả lão tổ mẫu là bà cũng không thể nhìn thấu.

Chàng đã mua chuộc bà lão kia từ khi nào? Trước khi vào cung hay là sau khi vào cung?

Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, đêm nay phế hậu là chuyện đã định, vậy thì làm sao bà có thể ngồi dưới trướng của chàng để kiếm cho Thẩm gia ngôi vị Hoàng hậu chứ?

Loading...