Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:19
Lượt xem: 129

Ngày mùng sáu tháng Chạp, tuyết tan trời quang đãng, sứ đoàn cầu hòa Bắc Yến đã vào kinh thành.

Nghe nói lần này Bắc Yến mang rất nhiều lễ vật quý giá như da thú, đồ đạc bằng vàng bạc để xin Đại Tấn mở cửa biên giới, thông thương buôn bán với nhau. Mấy ngày trước, Binh bộ Thị lang phụ trách đàm phán đã dâng tấu chương lên triều đình, hiện nay triều đình đang bàn bạc sôi nổi về việc này.

Hoàng đế thiết yến tại điện Quảng Hàn để chiêu đãi sứ đoàn Bắc Yến, các triều thần và ngoại mệnh phụ đều vào cung dự tiệc.

Trùng hợp hôm nay Phó Nhiêu trực, hiện giờ nàng đang mang thai, không muốn tới chỗ đông người bèn giả vờ không biết gì.

Mấy ngày gần đây, Lại bộ và Hộ bộ đã giúp Thái Y viện triệu tập được một nhóm thư lại. Ban ngày nhóm thư lại này làm việc ở các nha môn khác nhau, ban đêm đều tập trung tại Thái Y viện để sao chép y điển, Phó Nhiêu phụ trách việc này. Gần đây số ngày nghỉ lại tại Thái Y viện nhiều hơn, tất nhiên cũng có phần mệt mỏi.

May mắn thay là Hoàng đế đã sớm sai người dọn dẹp một sương phòng sau Điển Dược cục, đồ dùng đầy đủ, Thu Hương cũng đi theo hầu hạ, Phó Nhiêu ăn ở thoải mái.

Buổi tối mệt mỏi, sau giờ Ngọ Phó Nhiêu đã chợp mắt.

Khắc đầu giờ Thân, Lãnh Hoài An đã đích thân đến Thái Y viện, đi đến bàn trực của nàng, nhẹ nhàng lay nàng dậy.

“Huyện chúa, sứ đoàn đã vào cung, tại sao vẫn còn ở đây, mau mau thay y phục vào dự tiệc đi.”

Y không đợi Phó Nhiêu phản ứng, thấp giọng nói: “Là ý của bệ hạ.”

Phó Nhiêu đành phải đi vào thay một bộ đồ của Huyện chúa, đi cùng Lãnh Hoài An đến cung Quảng Hàn. Thu Hương được Lãnh Hoài An cho phép cũng ăn mặc như cung nữ hầu hạ bên cạnh Phó Nhiêu.

Tiệc tối sắp bắt đầu, Phó Nhiêu bị Lãnh Hoài An dẫn vào trắc điện của điện Quảng Hàn, chính điện và trắc điện được ngăn cách bởi một rèm ngọc, có thể mơ hồ thấy người ngồi chật cả chính điện, dường như có quan văn và võ tướng đang trò chuyện với sứ đoàn Bắc Yến.

Một cung nữ dẫn Phó Nhiêu vào chỗ ngồi, vị trí của Phó Nhiêu cực kỳ tốt, ở hàng thứ hai, vị trí đầu tiên, vừa ngẩng đầu đã có thể thấy ngai vàng hình rồng ở ngay phía trên bên trái, nơi đó chính là vị trí của Hoàng đế.

Không cần nói cũng biết chắc chắn là Lãnh Hoài An sắp xếp, để tiện cho Hoàng đế nhìn thấy nàng.

Công chúa Bình Khang đã xuất giá, xếp đầu danh sách mệnh phụ, vừa vặn ngồi phía trước Phó Nhiêu, ả quay đầu nhìn Phó Nhiêu cười.

Phó Nhiêu giả vờ không thấy, cúi đầu uống nước.

Công chúa Bình Khang cũng không giận, ả quay người lại, chống cằm trước bàn Phó Nhiêu, cười khẽ hỏi: “Ngươi có biết tại sao hôm nay bản Công chúa lại có thể đến dự tiệc không?”

Phó Nhiêu cứ đến cuối giờ Thân là bắt đầu thấy đói, nàng lặng lẽ lấy điểm tâm trong túi ra, ăn hết mấy miếng, nàng vẫn coi Công chúa Bình Khang như không khí.

Công chúa Bình Khang tự nói: “Trong sứ đoàn Bắc Yến có một vị Công chúa, nghe nói muốn tới Đại Tấn hòa thân, phụ hoàng ta đã cho ta tới dự.”

Phó Nhiêu nghe vậy hơi khựng lại, đã đoán được ý của Công chúa Bình Khang, ánh mắt hơi ảm đạm hơn một chút.

Công chúa Bình Khang đắc ý nhếch môi, thấp giọng cười: “Không phải ngươi đang ghen chứ?”

Phó Nhiêu nhướng mày, thấp giọng khiển trách một câu: “Công chúa ăn nói cẩn thận!”

Công chúa Bình Khang tức giận, sắp bùng nổ thì nghĩ đến lời dặn của phụ hoàng bảo phải kính trọng Phó Nhiêu, lập tức kìm nén cơn tức, cúi đầu ở trước mặt nàng, hậm hực nói: “Chỉ đùa giỡn với ngươi một câu, ngươi đã cho là thật. Yên tâm đi, phụ hoàng định sẽ chọn trong số các vương phủ và tông thân.”

Ả nói xong rời khỏi chỗ, đi trêu chọc nhị Công chúa và tam Công chúa ngồi đối diện, hai vị Công chúa bên dưới còn nhỏ, nhị Công chúa do Ngu phi sinh ra mới mười tuổi, tam Công chúa do Liễu quý tần sinh mới được bốn tuổi.

Phó Nhiêu cụp mắt xuống, chiếc bánh xốp trong miệng nhai thế nào cũng không ra được vị gì.

Từ khi bị chàng phát hiện mình có thai, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, cũng đã chuẩn bị tinh thần bên cạnh chàng sẽ có đủ loại nữ nhân, nhưng khi tự trải qua, trong lòng vẫn không vui, rõ ràng nàng có thể không cần lội vào vũng nước bùn này, giờ đây lại sa lầy trong đó, không thể thoát ra được, tất nhiên là cảm thấy có chút chán nản.

Phó Nhiêu ngồi một mình xuất thần, ngay cả khi đế hậu cùng ngồi vào chỗ, nàng cũng không hề để ý.

Không bao lâu sau, tiệc rượu bắt đầu, vũ nữ nối đuôi nhau tiến vào, tay áo dài uyển chuyển, ăn uống linh đình.

Nàng dần dần bị bao phủ bởi âm thanh huyên náo.

Trong số các cung phi, chỉ có Lý tần bị cấm túc, còn lại những cung phi từ ngũ phẩm trở lên đều có mặt.

Phó Nhiêu nhìn thấy Ngu phi, Ngu phi ngồi ở vị trí đầu gật đầu cười với nàng, Phó Nhiêu đứng dậy đáp lễ lại, sau đó nàng yên lặng ngồi trên ghế dùng bữa.

Thu Hương biết nàng không thích ăn đồ dầu mỡ, lặng lẽ đút ô mai cho nàng, thật ra Phó Nhiêu vẫn chưa ăn được bao nhiêu, chỉ làm dáng một chút, không muốn đi xã giao mà thôi.

Chuyện trong cung đợi sau này sẽ tính sau, những nữ nhân kia cũng sẽ chờ vào cung rồi mới sắp xếp, trước mắt tạm thời cứ sống mấy ngày thảnh thơi đi đã.

Không bao lâu sau, vũ nữ múa xong một khúc, sứ đoàn Bắc Yến đề nghị Công chúa múa kiếm trợ hứng, mọi người đều tập trung chú ý.

Hoàng đế gật đầu, liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục đỏ tươi, hiên ngang bước lên đài, nàng ta thi lễ với Hoàng đế tiên triều, sau đó rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng, cơ thể mềm mại uyển chuyển theo điệu nhạc.

Vị Công chúa Bắc Yến này có tài nghệ rất tốt, đôi mắt đầy khí chất oai phong, nhưng lại có chút quyến rũ và tinh nghịch.

Mọi người không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiện thể cũng phát hiện, vị Công chúa Bắc Yến này mỗi lần ngước mắt lên đều liếc về phía Hoàng đế, quần thần dần tỉnh táo lại.

Công chúa Bắc Yến không muốn hòa thân với Quận vương, nàng muốn gả cho đương kim Hoàng đế.

Cũng khó trách, Càn Trinh đế văn võ song toàn, khí phách ngất trời, lại thêm tướng mạo anh tuấn lạnh lùng, hỏi có nữ nhân nào không bị khuất phục?

Công chúa Bắc Yến đã nghe chuyện của chàng từ nhỏ đến lớn, hôm nay khó khăn lắm mới được gặp thoáng qua, một lòng đã trót trao ra, không thể giữ lại được.

Tâm trí Hoàng đế không thực sự tập trung vào vị Công chúa dị quốc ở phía trước, chàng nâng ly rượu lên uống, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía Phó Nhiêu.

Thế nhưng cô nương kia chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không thèm nhìn ra bên ngoài dù chỉ một lần.

Trong lòng Hoàng đế có chút lo lắng, lo nàng không khỏe hoặc không hài lòng.

Sứ đoàn dị quốc tới kinh thành không phải chuyện bình thường, hôm nay gọi Phó Nhiêu tới đây là muốn cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này mở mang kiến thức nhưng hiện tại thấy nàng có vẻ không mấy hứng thú.

Nàng không xem thánh chỉ mà chàng để lại, không biết tình ý của chàng?

Hoàng đế một lòng nghĩ đến Phó Nhiêu, đối với những cái liếc mắt đưa tình của Công chúa Bắc Yến thì chẳng thèm để mắt.

Một lúc sau, Công chúa Bắc Yến múa xong, nàng ta thu kiếm, chắp tay hành lễ với Hoàng đế.

“Bệ hạ, Mẫn Mẫn không muốn gả cho Minh Quận vương, Mẫn Mẫn ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, Mẫn Mẫn muốn gả cho nam nhân là bệ hạ!”

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như tiếng ngọc rơi xuống bàn.

Nàng ta quỳ xuống đất, bái lạy Hoàng đế một cái, tư thế thành kính lại chân thành.

Bá quan trong triều ngỡ ngàng, kinh ngạc với sự can đảm của Công chúa dị quốc, nhưng quần thần đã bàn bạc để Minh Quận vương cưới vợ, lúc này nàng ta công khai từ hôn, thể diện của Minh Quận vương biết để đâu.

Minh Quận vương vốn không thích cưới loại Công chúa này, người mà hắn ta thích là nữ nhân nhu mì, thùy mị, dễ sai bảo.

Hắn ta nổi giận, phất tay áo đứng dậy, chỉ vào Công chúa Mẫn Mẫn, nói với Hoàng đế.

“Hoàng huynh, thần cũng không muốn lấy loại Công chúa không hiểu quy củ này…”

Minh Vương gia kinh hãi đầu đầy mồ hôi, lập tức túm nhi tử kéo xuống giữ chặt, vội vàng thỉnh tội với Hoàng đế: “Bệ hạ, Thương Nhi uống nhiều quá, nói lời hồ đồ, bệ hạ chớ trách tội.”

Bên kia Công chúa Mẫn Mẫn thấy thế, đứng dậy, mặt lộ vẻ vui mừng nói.

“Bệ hạ, người Trung Nguyên các ngài có một câu, gọi là “dưa hái xanh không ngọt”, nếu Minh Quận vương không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho hắn, vậy xin bệ hạ hãy thành toàn cho ta, để ta trở thành nữ nhân của bệ hạ!”

Công chúa Mẫn Mẫn vui vẻ chắp tay hành lễ theo đúng nghi lễ của người Trung Nguyên.

Hoàng đế xoa trán, liếc mắt ra hiệu cho Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền.

Hàn Huyền hiểu ý, lập tức đứng dậy, vuốt râu cười nói.

“Năm nay Công chúa Mẫn Mẫn mới mười lăm tuổi, còn Công chúa Bình Khang của bệ hạ chúng ta cũng đã mười lăm, Công chúa gả cho Quận vương thì thích hợp tuổi tác hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-78.html.]

Khi Hàn Huyền nói ra những lời này, trong lòng thực ra cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Hoàng đế đang ở độ tuổi tráng niên, trong cung không nạp phi tần mới đã nhiều năm, vị Công chúa Mẫn Mẫn này dù là về tài trí hay nhan sắc đều thuộc hàng xuất chúng, nếu Hoàng đế muốn nạp làm phi tần thì chẳng phải là lẽ thường tình hay sao.

Nhưng Hoàng đế đẩy ông ấy ra làm lá chắn, ông ấy cũng không thể tránh được.

Lời của Hàn Huyền cũng chẳng thể làm Công chúa Mẫn Mẫn đổi ý, ngược lại Công chúa còn nhìn Hoàng đế đắm đuối, nói.

“Bệ hạ anh minh thần vũ, giỏi hơn bất cứ nam nhi nào trên thế gian, Mẫn Mẫn không ngại bệ hạ lớn tuổi, nguyện ý phụng dưỡng bệ hạ.”

Phó Nhiêu vừa nghe vậy, không hiểu sao bụng lại cuộn lên cơn buồn nôn, nàng lấy khăn tay che miệng, nhân lúc người khác không chú ý, rời khỏi bàn tiệc, ra khỏi điện Quảng Hàn rồi tới hành lang bên ngoài.

Nàng đứng đón gió, hít thở thật sâu vài cái, mới miễn cưỡng đè nén được cơn buồn nôn.

Bóng hoàng hôn đã tan biến, trên bầu trời đã xuất hiện trăng khuyết, vầng trăng lạnh lẽo ấy nhẹ nhàng lướt qua bầu trời xanh thẫm, báo hiệu đêm đã buông xuống, ánh đèn xung quanh lần lượt sáng lên, toàn bộ đảo Quỳnh Hoa giống như khu chợ đèn, ánh đèn rực rỡ ấy dần đẩy lùi sắc trời ở phía tây.

Phó Nhiêu nhờ Thu Hương dìu tay chậm rãi xuống bậc thang, đường đá uốn lượn quanh co, đi qua một khu vườn, tới đình mái tam giác ở bên hồ.

Phó Nhiêu quay đầu lại, thấy cung điện nguy nga tráng lệ giống như cung điện trên trời lơ lửng giữa rừng cây dày đặc, ngọn đèn ở góc điện lấp lánh, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Gió hồ thổi tan sự bực bội trong lòng, sự khó chịu trong cơ thể nàng đã bình phục, nỗi ghen tuông trong lòng cũng dần tan biến trên tứ chi.

Những ngày như thế này còn nhiều lắm, thích nghi sớm thì tốt hơn.

Thu Hương thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng, vội vàng khuyên nhủ: “Người đừng tức giận, trong lòng bệ hạ, người vẫn không thể thay thế, cho dù có nạp thêm Công chúa đi nữa, thì cũng chỉ là thêm một phi tử mà thôi, lúc này người nên quan tâm đến hoàng tự…” Câu cuối cùng của nàng ấy văng vẳng bên tai Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu quay lại nhìn thấy đôi mắt trầm ngâm của Thu Hương, trong lòng bất giác dấy lên mối ngờ vực.

Lời nói của Thu Hương thật sự không giống với hiểu biết của một nử tử sơn dã.

Thu Hương biết mình lỡ lời, cuống quýt quỳ xuống: “Cô nương, là nô tỳ vượt quá phận sự, nô tỳ thấy cô nương buồn khổ nên mới…” Trong lòng nàng ấy vô cùng sốt ruột, không biết nói sao mới phải.

May thay, lúc này trên con đường lát đá bên hồ xuất hiện một bóng người.

Người nọ bình thản nhìn về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Nhiêu hơi sửng sốt, tạm gác lại chuyện của Thu Hương sang một bên, thi lễ với Lý Huân.

“Lý công tử.”

Lý Huân nhìn thấy Phó Nhiêu, dưới đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sửng sốt, sau đó bước lên bậc đáp lễ nàng: “Tại sao cô nương lại ở đây hứng gió lạnh làm gì…” Hắn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nàng, lại cau mày: “Phải cẩn thận thân thể mới đúng.”

Phó Nhiêu cười xấu hổ: “Trong điện ngột ngạt, ra ngoài đi dạo, đúng rồi, vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Lý Huân sững lại một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đã ổn rồi, đa tạ cô nương quan tâm.”

Phó Nhiêu thấy hắn không muốn nói thêm, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu, rồi nhìn về phía ánh đèn rực rỡ bên kia bờ. Có vẻ như có người đang thả hoa đăng bên bờ, từng chiếc hoa đăng trôi theo gió về phía giữa đảo, từng ngọn đèn như một chiếc thuyền, chở theo ánh đèn lấp lánh dần tiến lại gần. Phó Nhiêu nhớ lại hồi nhỏ, mình cùng đệ đệ thả hoa đăng và ước nguyện, rồi dần thất thần.

Lý Huân ngắm nhìn góc nghiêng của nàng, xinh đẹp như ngọc, đôi mắt nàng trong veo như dòng suối, luôn toát lên vẻ nhìn thấu thế sự và sự trong sáng không vướng bụi trần, giống như một bình rượu ngon, càng uống càng say, có thể từ từ thấm vào lòng người, đôi tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại, lòng không khỏi dâng lên chút chua xót.

Hắn cũng không biết từ khi nào đã nảy sinh những ý nghĩ như thế, hình ảnh nàng cứ hiện hữu trong tâm trí, vô thức muốn được nhìn thấy nàng, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng rồi, trong lòng vừa vui mừng vừa xót xa rồi lại dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu.

Lý Huân dời mắt, cùng nàng ngắm nhìn phương xa, khẽ hỏi.

“Thời gian tới Phó cô nương có tính toán gì không?”

Phó Nhiêu nghi hoặc, nghiêng đầu đối diện hắn: “Tính toán gì?”

Lý Huân sững sờ, bật cười nói: “À, không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Phó Nhiêu chỉ cảm thấy Lý Huân có vẻ kỳ quái, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại nhìn, thấy Công chúa Bình Khang xách váy tìm tới.

“Phó Nhiêu, sao ngươi lại ở đây, tìm mãi không thấy!”

Ánh mắt dừng trên người Lý Huân, kinh ngạc, chợt nhíu mày: “Biểu huynh?”

Tầm mắt liên tục chuyển đổi giữa Phó Nhiêu và Lý Huân, khóe môi Công chúa Bình Khang cong lên một nụ cười lạnh lùng.

“Biểu huynh, mấy lần thấy huynh ở bên cạnh Phó Nhiêu, không thích hợp lắm nhỉ?”

Ngón tay giấu dưới ống tay áo Lý Huân khẽ cong lên nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, nói.

“Trong điện quá ngột ngạt, ta đi ra ngoài một chút, tình cờ gặp nhau thôi, Công chúa đến tìm Phó cô nương thì ta xin phép cáo lui.”

Hắn dứt lời rồi thi lễ với hai người, bóng dáng biến mất trong rừng cây.

Công chúa Bình Khang lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nhìn Phó Nhiêu, thấy Phó Nhiêu đang nhìn chằm chằm hướng Lý Huân, không vui nói: “Này, ngươi có ý gì, lẽ nào ngươi không muốn vào cung là vì biểu ca ta ư?”

Phó Nhiêu bất lực nhìn ả: “Ta không muốn vào cung, là bởi vì ngươi.”

Nàng căn bản không muốn để ý tới Công chúa Bình Khang, trực tiếp đi về.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi vào cung chắc?” Công chúa Bình Khang tức giận đến giậm chân.

Khi Công chúa Mẫn Mẫn ép hôn ở bữa tiệc, ả quay đầu muốn xem trò cười của Phó Nhiêu nhưng nào ngờ Phó Nhiêu lại biến mất. Khi ả quay lại, ả thấy phụ hoàng ra hiệu cho nàng, Công chúa Bình Khang biết chắc hẳn phụ hoàng không yên tâm về Phó Nhiêu nên sai ả đi tìm người.

Kết quả Phó Nhiêu kia chẳng những tình tứ với nam nhân khác mà còn dám làm ả mất mặt!

Phó Nhiêu đi vào cửa sau của điện Quảng Hàn, đi dọc theo một lối đi tối đen như mực về phía trước.

Giữa đường, một cổ tay quen thuộc nắm lấy nàng, nhẹ nhàng kéo vào gian phòng tối đen.

Thu Hương thấy Phó Nhiêu bị Hoàng đế kéo vào phòng tối thì cuống cuồng nhìn quanh bốn phía. May mà nơi này không có ai qua lại, nàng ấy mới yên lòng, lặng lẽ rời khỏi lối đi, che chắn cho Phó Nhiêu.

Nàng ấy không biết, Tôn Chiêu đã bố trí người canh gác ở góc tối, làm sao để cho người khác đi vào chứ?

Bên trong Hoàng đế ôm Phó Nhiêu trong lòng, ép eo nàng kề sát mình, mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn sâu vào mắt nàng.

“Nhiêu Nhiêu của trẫm ghen ư?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Phó Nhiêu dâng lên chút uất ức, mũi thấy cay cay chua xót, cắn môi không muốn lên tiếng.

Nàng cảm thấy buồn không phải chỉ vì những nữ nhân đó mà còn phải đối mặt với số phận không thể tự lựa chọn.

Hoàng đế cực kỳ đau lòng, lại mang theo chút thỏa mãn khó nói thành lời, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, cúi đầu chạm trán vào trán nàng, giọng khàn khàn nói.

“Nhiêu Nhiêu đừng khóc, trẫm đã từ chối lời cầu hôn của nàng ta, trẫm sẽ không lấy người nào nữa, Nhiêu Nhiêu có hài lòng không?”

Phó Nhiêu kinh ngạc nhìn chàng, hơi bối rối, cố rút tay ra khỏi cánh tay chàng, Hoàng đế không cho, kéo chặt nàng lại.

Nàng chỉ đành nằm trong lòng chàng, cúi đầu lên án: “Bệ hạ, tại sao ngài lại muốn ta tới đây?”

Hoàng đế bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng lên bàn trong bóng tối, nhẹ nhàng áp nàng vào người, nói mơ hồ không rõ: “Trẫm muốn cho nàng thêm kiến thức, sau này không đến mức luống cuống tay chân…”

Không đợi Phó Nhiêu đáp lời chàng, trong màn đêm tối tăm, giọng nói của chàng mang theo vẻ mê hoặc, trầm như tiếng đàn cổ: “Nói cho trẫm biết, đã bao lâu rồi nàng không lộ mặt? Trẫm truyền nàng vào, nàng lại giả câm giả điếc, nàng không nhớ trẫm chút nào ư?”

Mặt Phó Nhiêu từ từ ửng hổng, đuôi mắt ửng đỏ, nàng cúi đầu nài nỉ.

“Bệ hạ, bên ngoài nhiều người như vậy…”

Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, mang theo chút áp bức lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nàng.

Loading...