Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:17
Lượt xem: 121

Công chúa Bình Khang chậm chạp đi đến, chỗ đầu gối dâng lên cơn đau âm ỉ, chui vào khe xương của ả, cơn đau khiến ả chảy nước mắt nhưng không dám ngẩng đầu, chỉ đành uể oải đứng ở chỗ bình phong, rã rượi ủ rũ, trong lòng tuyệt vọng.

Kinh sợ, uất nghẹn, trong một khắc ngắn ngủi, ả như nếm được hết mùi vị thế gian.

Phó Nhiêu lại thành nữ nhân của phụ hoàng ả.

Lại nghĩ đến mẫu phi trong cung không rõ tình hình thế nào, lòng Công chúa Bình Khang nảy lên sự thất bại xưa nay chưa từng có, muôn vàn cảm xúc dày vò trong lòng, cuối cùng chỉ còn sự uất nghẹn và đau khổ.

Đáy mắt ả ánh nước, chống bình phong chậm rãi quỳ về phía Hoàng đế: “Phụ hoàng, nữ nhi thề với ngài, sau này sẽ không bao giờ gây phiền phức cho Phó Nhiêu…”

Hoàng đế vẫn là bộ dạng nhàn nhã như trước, lạnh giọng hỏi: “Phó Nhiêu là để cho ngươi gọi?”

Lời này… có ý gì?

Đầu gối đau đớn ép cho ả không thể không cong chân trái, ả gần như ngồi quỳ lên bụng chân bên phải, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau, nhất thời không phản ứng kịp.

Hoàng đế thấy ả không tỉnh ngộ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Tối nay ngươi có rắp tâm thế nào, coi như trẫm không biết à? Bình Khang ơi Bình Khang, cứ phải một hai để trẫm rút gân ngươi, ngươi mới có thể làm người một lần nữa sao?”

Công chúa Bình Khang sợ tới mức nước mắt ào ào chảy xuống, quỳ một cách quy củ, lắc đầu khóc ròng: “Phụ hoàng, lần này nhi thần thật sự sai rồi, nhi thần không dám nữa, nếu nhi thần còn làm tổn thương nàng ta, người cứ c.h.é.m đầu nhi thần…”

Lời ả còn chưa dứt, chỉ thấy Hoàng đế duỗi tay về phía Phó Nhiêu, dịu giọng nói: “Lại đây, ngồi đi.”

Chàng duỗi tay với Phó Nhiêu, mang theo vài phần dỗ dành, kéo nàng đến bên cạnh mình.

Phó Nhiêu không tình nguyện mà ngồi xuống sát cạnh chàng, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Hoàng đế cầm tay nàng trong tay, mặt mày nặng nề, nhìn về phía Bình Khang: “Sau này nàng ấy là mẫu phi ngươi, ngay bây giờ, ngươi dập đầu với nàng ấy để nhận lỗi, chuyện hôm nay trẫm có thể không truy cứu nữa.”

Đầu Công chúa Bình Khang như có thiên lôi cuồn cuộn, đôi mắt mở to, nước mắt xoay một vòng trong vành mắt, không tiếng động mà rơi xuống, thật lâu vẫn không thể sắp xếp suy nghĩ rõ ràng.

Ả đường đường là Đại Công chúa lại đi dập đầu nhận lỗi với một nữ nhân?

Phi tử cấp thấp trong hậu cung nhìn thấy ả còn đều phải hành lễ, giờ lại bảo ả dập đầu nhận lỗi với Phó Nhiêu.

Khoan đã, theo lệ, lấy phẩm giai hiện tại của ả, trong hoàng cung trừ Hoàng hậu thì chỉ có Hoàng Quý phi là đè đầu ả được.

Chẳng lẽ, phụ hoàng muốn lập Phó Nhiêu làm Hoàng Quý phi?

Công chúa Bình Khang nước mắt ồ ạt, tuyệt vọng khóc lóc: “Phụ hoàng…”

Hoàng đế thấy ả không chịu cúi đầu, ngược lại cũng không miễn cưỡng, chỉ nhàn nhạt nâng giọng: “Người đâu…”

“Phụ hoàng, con dập, con dập…” Công chúa Bình Khang vội nín tiếng khóc, nâng tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt, mang theo sự cực kỳ không tình nguyện mà khóc nấc, ấp úng mở miệng với Phó Nhiêu.

“Xin… Xin lỗi, sau này ta không dám nữa… Mong… Người thứ lỗi…” Dập mạnh đầu một cái.

Phó Nhiêu rũ mắt, chăm chăm nhìn mũi chân, người không đáng đáp lại nàng cũng không muốn để ý tới.

Với nàng, nàng hận không thể bóp c.h.ế.t vị Công chúa này, không bao giờ muốn ả xuất hiện trước mắt nàng nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiêu, nói tiếp: “Sau này ngươi phải coi nàng ấy là trưởng bối, cung kính với nàng, bảo vệ nàng, hiểu chưa?”

Nếu chàng chỉ định phong Phó Nhiêu làm phi, chàng sẽ ngăn chặn hai người gặp mặt một lần cho xong.

Nhưng sau này Phó Nhiêu phải làm Hoàng hậu, Công chúa Bình Khang thân là trưởng nữ cần phải nhận rõ sự thật, từ giờ trở đi phải tôn trọng nàng.

Công chúa Bình Khang gật đầu lung tung, nức nở: “Nhi thần đã biết…”

“Trở về đi, kinh thư ngươi chép mấy ngày nay là chép phí công rồi, chép lại một lần nữa, tu thân dưỡng đức hạnh.”

Chờ Công chúa Bình Khang lảo đảo rời khỏi, Hoàng đế truyền Tiểu Kim Tử vào, dặn dò: “Truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Tôn Chiêu bỏ cũ thay mới hết tất cả nữ quan nữ sử trong phủ Công chúa, ma ma chưởng giáo vào phủ, ngày đêm đốc thúc quản giáo.”

“Tuân chỉ!”

Tiểu Kim Tử đóng cửa lui ra, trong phòng im lặng không tiếng động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-77.html.]

Phó Nhiêu cởi giày vớ lên giường, làm ổ trong chăn đệm, quay lưng không để ý đến Hoàng đế, Hoàng đế cũng biết nàng đang bực, an ủi hồi lâu không thấy hiệu quả thì không khỏi cười khổ,

“Nhiêu Nhiêu, nàng như bây giờ trẫm không yên tâm rời đi.”

Phó Nhiêu mặt lạnh băng quay ra: “Bệ hạ đồng ý với ta, sau này buổi tối đừng đến nữa.”

Hoàng đế khựng lại một chút, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng, gật đầu: “Trẫm đồng ý với nàng.”

Phó Nhiêu cũng không bày sắc mặt tốt cho chàng, sột soạt ngồi dậy, cụp mi liếc nhìn chàng một cái, giọng điệu mềm hơn vài phần: “Giờ Tý rồi, ngài mau hồi cung đi.”

Hoàng đế nghĩ đến dáng vẻ tối nay nàng nằm trong lòng mình, chỉ cảm thấy lòng mềm như một vũng nước, tiến lên ôm nhẹ nàng, đặt một nụ hôn xuống trán nàng: “Được, trẫm đi ngay.”

Hôm sau, Hoàng đế phái nữ quản chưởng giáo mắng Công chúa Bình Khang ngay trước mặt mọi người, lại bỏ hết người cũ bên cạnh Công chúa thay bằng người mới với những người liên can trên dưới Trần phủ, rút nanh vuốt của Công chúa, còn bồi thường ngân lượng cho Phó phủ, hàng xóm mừng vui khôn xiết, việc này không nhấc lên cơn sóng to gió lớn nào.

Công chúa Bình Khang không có Thục phi chống lưng, bên cạnh không có tâm phúc sai gì làm nấy, muốn tạo bọt nước đã là không thể.

Liên tiếp ba ngày, Công chúa ban ngày đến Thái Miếu quỳ, buổi tối về phủ chép kinh thư, thật đúng là có vài phần dáng vẻ tu thân dưỡng tính, chỉ là trong lòng trước sau luôn có một nút thắt không cởi được.

Ngày thứ tư, ả lặng lẽ chờ ở cửa, mắt thấy Phó Nhiêu được thị nữ nâng lên xe ngựa, ả vội vàng đuổi qua.

Chân trước Phó Nhiêu vừa ngồi lên xe ngựa, sau lưng Công chúa Bình Khang đã chui vào, đối diện với ánh mắt g.i.ế.c người của Phó Nhiêu, ả căng da đầu hỏi: “Phó Nhiêu, từ khi nào ngươi và phụ hoàng ta lại tốt lên?”

Phó Nhiêu nghe vậy khựng lại, đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi liếc nhìn ả nói: “Nhắc đến, nhờ sự ban tặng của ngươi. Lần đó ngươi hạ độc cho ta ở cung Tích Ngọc, sau đó ta trốn thoát, không khéo lại gặp phải bệ hạ…”

Công chúa Bình Khang ngây ra như gà gỗ, cho nên ả đã tận tay đưa Phó Nhiêu lên giường của phụ hoàng?

Im lặng một hồi lâu, ả hít sâu, giọng nói hơi nhỏ đi: “Vậy… Vì sao ngươi còn chưa vào cung?”

Công chúa Bình Khang không biết mình xuống xe ngựa như thế nào, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Phó Nhiêu quay vòng vòng: “Trong cung gian nguy, ta vẫn chưa suy nghĩ xong.”

Cho nên, phụ hoàng ả lăn lộn nửa đêm, ép ả dập đầu nhận Phó Nhiêu làm mẫu phi, hóa ra người ta còn không vui?

Công chúa Bình Khang mất hồn mất vía đứng trước cánh cửa hẹp của Trần phủ, gió lạnh thổi qua, nhấc lá khô đầy đất, bụi bay vào đôi mắt mê ly của ả, ngửa mắt, phía chân trời có một đám mây đang tụ lại, đen đen nặng nề, nhìn như là sắp có tuyết rơi, mà cổng sân Trần phủ thưa thớt, ngay cả con chim tước cũng không chịu ở lại.

Ả hao hết tâm tư cướp lấy Từ Gia, kết quả cũng chỉ giúp Phó Nhiêu tránh được một nam nhân vong ân phụ nghĩa, cũng đẩy người phụ hoàng chí cao vô thượng kia cho nàng.

Tự bê đá đập chân mình, đại khái là nói ả.

Ngày tháng chớp mắt đã vào tháng chạp, biên cảnh đại thắng, hòa tan sự căng thẳng của cuối năm, triều đình vui mừng khôn xiết, tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tốt.

Phó Nhiêu đã hơn mười ngày không đáp lại chiếu chỉ của Hoàng đế, Lãnh Hoài An truyền Phó Nhiêu đến bắt mạch bình an mấy lần cũng đều bị Phó Nhiêu lấy cớ cơ thể không khỏe để từ chối, Phó Nhiêu sợ Hoàng đế lại dỗ nàng làm chuyện đó.

Ở Phó gia chàng còn làm bậy, vào điện Phụng Thiên rồi, chàng còn gì mà cố kỵ?

Mỗi ngày Chu Hành Xuân đều bắt mạnh cho Phó Nhiêu, nàng đã mang thai hai tháng, mạch thai vững vàng, lão thái y rất vui mừng, ngày ngày tinh thần phấn chấn đến điện Phụng Thiên đưa tin cho Hoàng đế.

Sự vui mừng của Hoàng đế nhảy đến đuôi lông mày, nhìn ngoài trời đầy bông tuyết bay múa, ánh mắt chàng lại chậm rãi co thành băng lạnh.

Sự kiện kia không thể kéo dài nữa.

Khôn Ninh Cung.

Noãn các ở sương phòng phía đông trong điện truyền đến một tiếng vang giòn bén nhọn.

Hoàng hậu tính tình luôn dịu dàng lại ném bể ba cái ly sứ.

“Ngươi nói cái gì? Thái hoàng Thái hậu tìm được một người cũ mười năm trước, hiện giờ người đang ở cung Từ An?”

Tiểu cung nữ kia quỳ gối dưới chân nàng ta nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng, Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn án binh bất động, thì ra là chờ nhân chứng vào cung, nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ? Trước mắt bệ hạ đã lấy đi ấn tỉ của người, giao hậu cung cho tên hoạn quan Tôn Chiêu kia quản lý, tin tức không truyền ra ngoài được, Thái hoàng Thái hậu lại ép sát từng bước, chúng ta nào còn có đường ra?”

Hoàng hậu nằm trên sạp, đầu ngón tay đồi mồi đ.â.m thật sâu vào thịt, một hạt m.á.u nhỏ ra, nàng ta nhìn màu đỏ chói mắt kia thật lâu, đáy mắt hiện ra vài phần dữ tợn.

“Chỉ bằng một người cũ là muốn phế hậu?”

“A, Thái hoàng Thái hậu cho rằng bà ta phế bổn cung là đang lót đường cho Thẩm Dữu, lại không biết bà ta cũng chỉ đang giúp người khác thôi, bổn cung sao để cho bọn họ được như ý?”

Loading...