Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:15
Lượt xem: 137

Công chúa Bình Khang vừa đóng cửa rời đi, Hoàng đế lập tức xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người đang dựa vào lưng chàng.

Phó Nhiêu giận đến toàn thân chảy một lớp mồ hôi mỏng, không còn chút sức lực mà đẩy cánh tay ấm áp của chàng ra, mềm như bông trượt vào trong đệm chăn.

Đầu óc như đay rối đan xen, thể diện cả đời này đều bị vất hết ở đây.

Thật vô cùng hận cả hai cha con bọn họ.

Mái tóc đẹp đen nhánh buông loạn phía sau lưng nàng, mồ hôi chảy trên cổ, Hoàng đế muốn duỗi tay chải vuốt giúp nàng nhưng lại không dám.

Biết nàng đang rất giận.

Chàng ngượng ngùng cười khổ vài tiếng, nhỏ giọng an ủi: “Xin lỗi, Nhiêu Nhiêu, là trẫm không tốt…” Cũng không dám nói nhiều, sợ chọc giận nàng, lại nhẹ giọng hỏi: “Xiêm y nàng ở đâu, trẫm lấy giúp nàng.”

Phó Nhiêu đưa lưng về phía chàng, cố gắng đỡ eo muốn đứng dậy: “Ta tự đi…” Giọng điệu lười biếng lạnh tanh, vô cùng mệt mỏi.

Hoàng đế đâu dám để nàng làm, vội vàng ấn nàng xuống: “Để trẫm, nàng nghỉ ngơi đi.”

Phó Nhiêu ôm chăn, nghiêng nghiêng liếc nhìn chàng một cái, mày đẹp mềm mại, rõ ràng đang giận, nhưng vừa mới bị chàng dày vò một phen, đuôi mắt lại hơi ưng ửng hồng, mắt như nước mùa xuân, sinh ra vài phần quyến rũ.

Nàng nửa là tức giận, nửa là bất đắc dĩ, dùng ánh mắt chỉ vào trong phòng.

Hoàng đế dịu dàng nhìn nàng, trong lòng như có gợn sóng, gật đầu, lập tức đứng dậy.

Phó Nhiêu mệt mỏi cực kỳ, cũng thẹn cực kỳ, những tiếng động bên ngoài ồn đến nỗi khiến não nàng ong ong đau nhức, nàng nằm rúc trong chăn đệm, đâu dám gặp người.

Nàng vẫn chưa làm gì, cũng chưa kiệt sức, nhưng để chàng làm bậy, lại không biết vì sao ngay cả bản thân cũng mệt mỏi, nhớ tới trò kiện tụng bên ngoài, hiện giờ Phó Nhiêu ngay cả lòng muốn bóp c.h.ế.t Công chúa Bình Khang cũng có.

Trong phòng vẫn ngập tràn không khí kiều diễm nhàn nhạt như cũ.

Chốc lát sau Hoàng đế chăm chỉ bưng một chậu nước ấm từ phòng trong ra, khăn ướt nhẹp lõm xuống, chàng ngồi xuống ngay sát phía sau nàng,

“Nhiêu Nhiêu?”

Phó Nhiêu nhắm mắt không đáp, Hoàng đế coi như nàng đã đồng ý, đây là lần đầu chàng hầu hạ người khác, hơi có chút không biết ra tay thế nào, dừng một chút, chậm rãi vén mái tóc đẹp của nàng lên, dấu vết sâu cạn không đồng nhất lọt vào mắt, Hoàng đế thầm mắng mình một câu, chân tay vụng về lau sạch sẽ cho nàng, ánh mắt dừng ở trung y màu tuyết trắng, trung y dán lên da thịt, bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn, chắc chắn cực kỳ khó chịu.

“Nhiêu Nhiêu, nàng đổ mồ hôi, trẫm giúp nàng nhé?” Chàng thấp giọng dò hỏi.

Phó Nhiêu ngẩn người, hít một hơi dài, chậm rãi hoàn hồn, quay người cướp lấy chiếc khăn trong tay chàng, thẳng eo cởi áo, phát hiện Hoàng đế còn đang nhìn mình, nàng giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt liếc chàng một cái: “Ngài mau quay người lại đi…”

Hoàng đế ngượng ngùng xoa trán, quay người.

Nhớ lại hai người ở chung một chỗ, tuy không giải quyết được vấn đề then chốt, nhưng hiếm khi nàng lại chịu nhận lời chàng, sự vui vẻ lặng lẽ bò lên đuôi lông mày, trong đáy mắt chàng cất giấu một tia thỏa mãn, cuối cùng đã dỗ được cô nương này mở cửa nội tâm được một chút.

Nếu không phải do đứa con ngu ngốc kia, đêm nay nên là đêm hoàn mỹ.

Hoàng đế nhỏ giọng phì cười một tiếng.

Với chàng mà nói, việc này rất dễ xử trí, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, chàng muốn cho nàng một hôn lễ hoàn chỉnh.

Ngày đại hôn của Tạ Tương và Hạ Linh, khi mọi người cùng quỳ, chàng thấy Phó Nhiêu cô đơn đứng trong góc phòng lớn, trước mặt là lụa đỏ vui mừng bao phủ cả viện, mà mặt nàng lại lạnh nhạt, như đứng ngoài đám đông ồn áo náo nhiệt. Trong giây phút đó, chàng cực kỳ đau lòng, thầm nghĩ muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, để nàng xuất giá vẻ vang, không chút tiếc nuối.

Trong phòng gió xuân phất qua mặt, ngoài hành lang lại giương cung bạt kiếm.

Trịnh thị chợt xuất hiện, đánh cho Công chúa Bình Khang không kịp trở tay.

Nhưng Công chúa là Công chúa, dù sao đời này trừ phụ hoàng, ả chưa từng sợ ai khác.

Ả nắm chặt con d.a.o găm trong tay, vẻ mặt cao ngạo liếc nhìn Trịnh thị.

“Bà cho rằng bản Công chúa không dám sao? Phụ hoàng ta chỉ nói không được đụng vào Phó Nhiêu, chưa từng nói không được đụng vào bà. Hay là bà tiến lên thử đi?”

Trịnh thị tức giận hốc mắt đỏ lên, muốn nhấc chân lại bị Chung ma ma ôm mạnh lấy.

Vị Công chúa này có tiếng kiêu ngạo ngang ngược, sao để Trịnh thị vào mắt, ngay cả phu quân ký hôn thư còn cướp được, vậy thì còn chuyện gì mà không làm được. Chung ma ma không dám cược.

Trịnh thị nhẫn nại nói lý lẽ với Công chúa: “Điện hạ, đây là nhà của họ Phó chúng ta, ngươi đứng trước cửa khuê phòng của nữ nhi ta, ngươi cản không cho ta vào, đạo lý này e là Thiên Vương lão tử cũng không nói được!”

Sắc mặt Công chúa Bình Khang nghiêm nghị, trong lòng lại nói thầm.

Đám điêu dân này cũng khó đuổi quá, phải nghĩ ra cách mới được.

Lúc này phụ hoàng chắc không muốn gặp Trịnh thị, thể diện của Phó Nhiêu mất được, chứ thể diện của phụ hoàng không thể không cần.

Công chúa Bình Khang lanh trí, ngạo nghễ nói: “Ta dọa nàng ta hôn mê, giờ phút này nàng ta đang nằm trên đất ngủ ngon lành, bà chắc chắn muốn dẫn người vào xem chứ?”

Mặt Trịnh thị nghiêm lại.

Khuôn mặt đẹp của Công chúa Bình Khang căng ra, đứng dựa vào khung cửa, quay con d.a.o găm trong tay, làm ra điệu bộ “mời”: “Tới đi… Ta còn mong các ngươi đều vào…”

Chiêu này có hiệu quả rất tốt.

Mọi người đều dừng bước.

Trong lòng Trịnh thị có kiêng kị, tất nhiên không dám mạo muội đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-76.html.]

Công chúa Bình Khang cứ một lát lại nảy ra một ý, thực sự khiến mọi người không hiểu ra sao, nếu mọi người đều rời đi, không ai giúp bà tạo uy thế gây áp lực cho Công chúa, sau này Công chúa sẽ càng thêm không kiêng nể gì, nhưng không đi, lỡ bên trong thật sự có điều gì bất nhã của nữ nhi, chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh nàng sao.

Lòng Trịnh thị nóng như lửa đốt, hơi khó đưa ra lựa chọn.

Công chúa Bình Khang thấy đã uy h.i.ế.p được Trịnh thị thành công, càng thêm tự tin, quát lên với ám vệ hầu hai bên.

“Hai người các ngươi đừng thất thần nữa, mau túm Phó Nhiêu kia ra ngoài, để cho bọn họ nhìn một chút xem bản Công chúa chỉ giả thành quỷ thôi mà đã dọa nàng ta thành ra thế nào…”

Hai ám vệ cực kỳ phối hợp, định quay người đi vào trong.

Đôi mắt Trịnh thị nhảy dựng, nhanh chóng đi lên cản lại: “Chậm đã!”

Bà do dự một lát, xoay người thi lễ với mọi người: “Chư vị láng giềng, nếu Công chúa đã hứa không khó xử Phó gia ta thì chắc sẽ không thất hứa, chi bằng mời chư vị về, chờ ta vào trong xem Nhiêu Nhi một chút cho yên tâm.”

Mọi người đều lộ vẻ do dự.

Vương thẩm và Hạ tẩu tử nhìn nhau, một trước một sau đi tới, đỡ Trịnh thị, nói nhỏ: “Chúng ta không đi, bà vào trong coi một chút là được, lỡ Công chúa làm hại Phó gia, chúng ta cũng có người chứng kiến.”

“Đúng vậy.” Vương thẩm tránh đi ánh mắt hùng hổ dọa người của Công chúa Bình Khang, nhỏ giọng thì thầm với Trịnh thị: “Gần đây Thánh Thượng nhiều lần dạy dỗ khuyên răn, không cho nàng ta làm bậy. Theo ta thấy Công chúa này chỉ là con hổ giấy, căn bản là nàng ta sẽ không dám làm gì chúng ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba chữ “con hổ giấy” bay ào tai Công chúa, ả tức tới nổi hai má phình ra như con cá nóc.

Ả đưa mắt ra hiệu cho ám vệ, ám vệ kéo hai bà v.ú già bị bỏ trong bụi cỏ ra, ném tới trước mặt mọi người.

“Nhìn thấy chưa, nếu bản Công chúa tàn nhẫn sẽ g.i.ế.c cả nhà luôn, các ngươi ai dám không tuân theo bản Công chúa, hôm nay bản Công chúa sẽ xử tử người đó tại chỗ!”

Mọi người nhìn thảm trạng của bà v.ú già kia, đều sợ tới mức trốn ra phía sau, vài phụ nhân ôm trẻ con chạy đi mất, cũng có người che mắt trốn sau người cao hơn.

Nữ quan kia nhìn thấy con d.a.o trong n.g.ự.c v.ú già, sự kinh hãi đầy trong mắt, ánh mắt liên tục bay về phía Công chúa Bình Khang.

Công chúa Bình Khang quay ngoắt mặt, giả vờ không nhìn thấy.

“Không muốn sống thì ở lại, muốn sống thì cút nhanh lên!” Sự kiên nhẫn của ả đã bị vắt kiệt, mang theo vài phần gào thét.

Trong viện vẫn có vài người nhát gan, vội vã yên lặng rời đi.

Lác đác lưa thưa, người còn lại trong đình viện không nhiều, đều là mấy người hàng xóm qua lại thân thiết với Phó gia.

Bình Khang nhìn lướt qua, trừ vài kẻ gián điệp của ả, bao gồm cả Trịnh thị và Chung ma ma, chỉ còn lại chưa tới mười người, ả thở phào nhẹ nhõm một hơi, chống eo xua tay: “Đánh ngất bọn họ, vất ra ngoài.”

“Chờ đã.”

Cửa bị kéo ra kêu kẽo kẹt một tiếng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu, nàng khoác chiếc áo choàng lụa màu đỏ thẫm, bọc người kín mít, chậm rãi bước ra ngạch cửa, xong xoay người đóng cửa lại, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Trịnh thị, dịu dàng nói: “Mẹ, con không sao.”

Trịnh thị nhìn nữ nhi một lượt từ trên xuống dưới, vóc dáng bị bọc chặt trong áo choàng, không nhìn ra manh mối, chỉ thấy phía dưới lộ ra một đoạn váy dài màu xanh nước hồ, không phải chiếc nàng mặc hôm nay, rõ ràng nàng mặc váy ở nhà cũ, sao đột nhiên lại thay bộ khác…

Tầm mắt lại dịch đến gò má nàng, mặt đẹp hơi hồng, hình như cũng không có màu gì khác thường, đôi mắt ươn ướt trầm tĩnh, búi tóc tuy hơi không chỉnh tề, nhưng tổng thể cũng không nhìn ra điều gì không ổn.

“Nhiêu Nhi, Công chúa làm gì con?” Trịnh thị đầy lo lắng.

“Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai vị thẩm thẩm Vương, Hạ đều hoang mang.

Tầm mắt của Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu không nghiêng không lệch mà chạm nhau.

Vẻ mặt Công chúa phức tạp, mang theo vài phần chột dạ mà dịch đi chỗ khác, khóe môi ả co rút, trong lòng không phân rõ mùi vị gì.

Phó Nhiêu lạnh nhạt nhìn ả một cái, bình tĩnh nói: “Chỉ là chút trò mèo, mẹ và các thẩm chớ để trong lòng, mẹ, người mau đến hậu viện coi một chút, ghi nhớ hết tổn thất, sau này sẽ mời Công chúa bồi thường gấp đôi.”

Công chúa Bình Khang nhìn thẳng đến, cơn tức giận hiện rõ nơi đôi mắt, đối diện với gương mặt lạnh như băng sương của Phó Nhiêu lại đành miễn cưỡng giãn ra, im lặng một lát, ả quay mặt sang một bên, coi như cam chịu.

Đám người Trịnh thị cảm thấy tối nay Công chúa Bình Khang cực kì khác so với lúc trước, trong lòng bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, Trịnh thị nhìn chằm chằm Phó Nhiêu, lo lắng sốt ruột mà nói: “Nhiêu Nhiêu, con thật sự không sao chứ?”

Phó Nhiêu thu lại vẻ mặt, cười yếu ớt với bà: “Mẹ, con thật sự không sao, chỉ là hơi mệt mỏi, mọi người mau về làm việc của mình đi.”

Trịnh thị chậm rãi gật đầu, thấy Công chúa Bình Khang còn đứng đó, không khỏi nhẹ giọng giục: “Điện hạ, ngài cũng về nghỉ ngơi đi.”

Ngụ ý là Công chúa Bình Khang đi trước, bà mới đi.

Công chúa Bình Khang hận không thể lập tức chạy đi, nhưng phụ hoàng ả không lên tiếng, sao ả dám đi?

Ả khoanh tay, hắng giọng, bày ra tư thế nói: “Hiện giờ bà đến hậu viện kiểm kê tổn thất đi, bản Công chúa chờ ở đây.”

Mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc quái dị.

Điểm này không giống tác phong của Công chúa.

Phó Nhiêu chuyển ánh mắt cho Trịnh thị: “Mẹ, hiếm khi Công chúa phóng khoáng, người mau đi đi.”

Trịnh thị vẫn cứ không yên tâm, nhưng Phó Nhiêu mãi trấn an, bà chỉ đành dẫn người khác lui ra.

Tiểu Kim Tử và Thu Hương đi ra khỏi chỗ tối, ám vệ cũng lập tức đi coi giữ các nơi.

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn Công chúa Bình Khang nghiêm mặt sững sờ ở đó, quay người đi vào.

Thu Hương nhanh chóng dọn dẹp trong phòng một lần, vội rót một bình nước nóng đưa cho Phó Nhiêu làm ấm tay, Tiểu Kim Tử rót nước cho Hoàng đế và Phó Nhiêu, hai người hầu hạ xong lại ra ngoài canh chừng.

Loading...