Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:13
Lượt xem: 127
Hoàng đế nghe vậy suýt chút nữa giận đến bật cười, giọng nói lạnh nhạt: “Trẫm sợ ngươi nói?”
“Cũng đúng, cũng đúng…” Công chúa Bình Khang khựng lại, mồ hôi đầy đầu, giơ tay lau mồ hôi đổ trên trán.
Màn này với bất kì kẻ nào cũng là yêu đương vụng trộm, nhưng xảy ra trên người phụ hoàng ả thì là điều đương nhiên, đồ trong thiên hạ này đều thuộc quyền sở hữu của phụ hoàng, phụ hoàng coi trọng ai, sủng hạnh ai, đều là vinh hạnh của người đó.
Cho dù là vợ của thần tử cũng phải ngoan ngoãn đưa vào cung, huống chi là kẻ hèn Phó Nhiêu.
“Ngươi có thể nói lớn tiếng một chút, trùng hợp vừa ý trẫm!” Hoàng đế căn bản không đặt kỹ xảo nhỏ này của ả vào mắt.
Công chúa Bình Khang khóc không ra nước mắt.
Giờ cuối cùng ả cũng hiểu, vì sao mấy lần ả nhắm vào Phó Nhiêu, Phó Nhiêu đều có thể may mắn chạy thoát, cũng phản công thành công, thì ra từ đầu chí cuối đều có phụ hoàng ả chống lưng.
Tưởng tưởng trước đó không lâu ả còn từng muốn nạp Phó Nhiêu làm thiếp của Từ Gia, cũng khó trách phụ hoàng muốn đánh c.h.ế.t Từ Gia, mạnh tay trừng trị ả…
Thì ra ả vẫn luôn đá vào cái ván sắt cứng nhất trên đời.
Công chúa Bình Khang không kịp đối phó với cục diện trước mắt, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần.
Bá tánh ả sắp xếp xem kịch vui đã tới.
Cơn tuyệt vọng ập vào mặt.
Ám vệ có thể g.i.ế.c người, nhưng lại không thể ngăn cản láng giềng dũng mãnh vào Phó phủ cứu hỏa.
Công chúa Bình Khang muốn khóc cũng không nổi, chưa đợi Hoàng đế sai bảo đã nhanh chóng kéo chân đau chạy ra ngoài, mọi người ở đây vọt tới như thủy triều, ả lấy tư thế sét đánh, khép cánh cửa lại, ngăn cản tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, một mình chắn trước cửa.
Ánh lửa chiếu bầu trời đêm đến đỏ hồng, trên cây cầu phiến đá trước viện có đầy người đứng, cao thấp gì cũng đứng đó, người già trẻ em đều ở đó, mỗi người đều đầy sự đề phòng cùng tò mò mà nhìn chằm chằm ả.
Công chúa Bình Khang hít sâu một hơi, quát lên với đám người đứng đầy viện đang không rõ đầu đuôi mọi sự: “Các ngươi làm gì vậy, không phải hậu viện đang cháy sao? Sao lại chạy tới đây!”
Nữ quan đang cải trang ở trong đám người nghe lời này lập tức cứng người như gà gỗ.
Sao lại thế?
Nàng ta vất vả lắm, hao hết tâm sức mới dẫn đám hàng xóm vào đây, sao chủ tử lại giở quẻ trước?
Một bà cụ đi đầu ánh mắt tò mò xem xét chỗ cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải có người nói chỗ này có ăn cắp sao?”
Sắc mặt của Công chúa Bình Khang thay đổi, như thần giữ cửa mà quát lên the thé: “Nói bậy, kẻ cắp gì? Là hậu viện phủ Công chúa của ta cháy, lan đến Phó gia, bản Công chúa thẹn trong lòng, đặc biệt tới phân trần với Phó cô nương, mong nàng đừng so đo, đâu ra kẻ cắp? Đám tiểu dân vô tri các ngươi, chẳng lẽ coi bản Công chúa là kẻ cắp?”
Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau.
Ai chẳng biết Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu không c.h.ế.t không dừng, còn nói cái gì mà đặc biệt tới đây xin lỗi, bênh vực?
Chẳng lẽ Công chúa Bình Khang mượn cơ hội này làm Phó Nhiêu bị thương, bây giờ đã thực hiện được, sợ mọi người phát hiện, nên mới cản trở không cho đi vào?
Vương thẩm nhà bên từng được Phó Nhiêu cứu giúp, đi từ trong đám người ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tuy Công chúa điện hạ là quân, nhưng chúng ta cũng không phải tiểu dân vô tri, cớ gì nửa đêm điện hạ lại chạy đến Phó phủ, chẳng lẽ lại muốn nhằm vào Nhiêu Nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-75.html.]
Hàng xóm xung quanh cũng biết thái độ làm người của Phó Nhiêu, tuy bình thường có bàn ra tán vào một chút, nhưng đại để vẫn thương cho cô nương lương thiện này bỏ lỡ một mối hôn sự tốt, so với cô Công chúa ương ngạnh kia, đương nhiên bọn họ càng dễ đứng về phe Phó Nhiêu.
Đặc biệt đương kim bệ hạ còn liên tục trừng trị Công chúa Bình Khang, có thể thấy được bệ hạ tài đức sáng suốt, sẽ không để tùy cho Công chúa xảo quyệt này làm bậy, bây giờ nói năng cũng có chút tự tin.
“Ngoài ra, người luôn coi Phó Nhiêu là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, dựa vào cái gì để tối nay đặc biệt đến phân trần, nhìn như là có ý bênh vực? Thứ cho ta thật sự không hiểu nổi…”
Công chúa Bình Khang ngay cả lòng muốn c.h.ế.t cũng đã có, bèn quyết tâm liều mạng, hất cao cằm nói: “Hôm nay bản Công chúa được phụ hoàng dạy dỗ, đặc biệt tới bắt tay giảng hòa với Phó Nhiêu không được à? Các ngươi không thích nhìn bản Công chúa tốt sao? Không có việc gì đâu, mau về đi, đừng ầm ĩ ở đây!”
Hành vi lần này của ả quá kì quặc, cứ thế hàng xóm đều mang lòng nghi ngờ.
Bà cụ kia chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi thử: “Hay là, gọi Phó cô nương ra đây gặp một lần đi, nếu không ta không yên tâm…”
Trong đầu Công chúa Bình Khang hiện lên một màn kia, trang phục của phụ hoàng ả nhìn thì gọn gàng, nhưng đã gấp đến nỗi nút cài ủng cũng không cài, cúc áo cổ chéo cũng cài sai một cái, dùng ngón chân cũng đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, sao Phó Nhiêu có thể ra gặp người?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ả hắng giọng, nghiêm mặt, hai mắt nhìn trời: “Ta giả làm quỷ, dọa nàng ta hôn mê rồi.”
Hàng xóm: “…”
Nói rồi mà, sao Công chúa Bình Khang có thể bắt tay giảng hòa, xác định chắc chắn là bắt nạt người ta.
Vương thẩm giận đến mặt mày xanh mét, đè lửa giận mà chất vấn: “Điện hạ, sao người có thể như vậy? Nàng là một cô nương gia mà phải xuất đầu lộ diện, chèo chống gia đình này đã cực kỳ khó khăn, sao người cứ mãi không bỏ qua cho nàng? Xin người buông tha cho nàng đi…”
“Đúng vậy, xin người tha cho nàng đi…”
Tốp năm tốp ba láng giềng đi đầu quỳ xuống, cuối cùng trừ vài gián điệp của phủ Công chúa, các bá tánh khác đều quỳ xuống.
Công chúa Bình Khang mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nỗi không phun được một tiếng.
Bây giờ không phải ả có thể buông tha cho Phó Nhiêu hay không, mà là phụ hoàng có thể buông tha ả hay không…
Thở ra, hít vào, lại thở ra.
Công chúa Bình Khang lấy nghị lực suốt đời ra để đè tâm tình xuống, biết nghe lời phải mà nói: “Được, tối nay đúng là bản Công chúa sai rồi, sau này bản Công chúa sẽ không bao giờ nhắm vào Phó Nhiêu nữa, các ngươi có thể tản đi chưa?”
Mọi người nghe vậy ánh mắt vù vù dựng thẳng.
Vội vã giải tán bọn họ như vậy, còn đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Phó Nhiêu xảy ra chuyện lớn?
Tẩu tẩu Phó gia không biết vì sao tới giờ vẫn chưa tỉnh, Vương thẩm không yên tâm về Phó Nhiêu, nhất quyết muốn vào xem một chút cho yên tâm.
Bà ấy nuốt nước miếng, cúi đầu đi về phía trước, giọng điệu cung kính nói: “Điện hạ, thời gian không còn sớm, hay là người về nghỉ ngơi trước đi?”
Công chúa Bình Khang đảo mắt một cái, lửa giận vất vả đè xuống lại hơi bốc lên lại, ả tăng khí thế mà tiến lên, rút chủy thủ bên người ám vệ ra, sắc mặt hung hãn nói: “Các ngươi cứ dây dưa mãi không đi, tới một người bản Công chúa c.h.é.m một người!”
Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền từ bên hiên hành lang đến.
“Điện hạ muốn c.h.é.m thì c.h.é.m ta trước.”
Chỉ thấy Trịnh thị được Chung ma ma đỡ, váy áo bay bay sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh trụ nhà.