Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:10
Lượt xem: 113
Nàng thông minh như vậy, có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ sắp xếp trong ngoài cực kì tốt.
Chỉ là, có thể làm thế nào đây?
Chưa nói đến chuyện bây giờ nàng mang thai con của chàng, cho dù không có, chàng cũng không buông tay nổi.
Lòng bàn tay vẽ trên khuôn mặt ngọc của nàng, bất tri bất giác cô nương này đã đi vào lòng chàng, trở thành chấp niệm chàng không thể không có.
Chàng lật tay để bên dái tai nàng, gáy dài như ngọc, ôm má nàng nhìn chăm chú không nói gì.
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, nàng chỉ mặc một bộ nhu quần lót trong bằng lụa mỏng, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, chàng có ý muốn khiến nàng thả lỏng cơ thể, Phó Nhiêu lại bị ép nằm trong lòng chàng, giọt lệ kéo dài trượt vào cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ta sợ, ta thật sự sợ hãi.”
“Đừng sợ…” Chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi, như dỗ, lại như nuông chiều.
Tiếng nói như sóng nước lan ra, chậm rãi vang lên: “Lần trước nàng nói, tách khỏi Từ Gia còn có thể có tự do, nếu trẫm vứt bỏ nàng, nàng chỉ có thể tranh đấu giữ mạng trong thâm cung, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, sẽ đưa cho nàng một thánh chỉ.”
Chàng ôm eo nhỏ của nàng, một tay thò ra khỏi bàn, từ tay đó lấy một thánh chỉ màu vàng tươi ra, đưa vào tay nàng.
Đôi mắt trong veo nặng trĩu như sao trời cuồn cuộn, mang theo tràn đầy độ lượng và tự tin, chậm chạp mở miệng: “Lấy mười năm làm kì hạn, mười năm sau, nếu nàng không muốn ở lại bên cạnh trẫm, trẫm thả nàng ra khỏi cung, lấy chiếu chỉ này làm chứng. Nàng tin Từ Gia mười năm, cũng tin trẫm mười năm được chứ?”
Phó Nhiêu nghe vậy ngẩn ra tại chỗ, mắt hạnh ngập nước ngơ ngẩn nhìn chàng, giờ khắc này trong lòng nàng bị chàng vẽ ra từng chùm gợn sóng sâu xa, thật lâu cũng không bình tĩnh nổi.
Nam nhân trước mặt, hình dáng ngũ quan đều hoàn mĩ, đặt trong đám sĩ tử trẻ tuổi vẫn là sự tồn tại như hạc giữa bầy gà, trên người chàng đã có sẵn sự uy nghiêm bẩm sinh, cùng với ánh mắt khoan dung nuông chiều giao nhau dung hòa, cuối cùng hóa thành một sức mạnh làm người ta chấn động hồn phách, từng chút khuấy vỡ sự băn khoăn trong lòng nàng.
Tờ thánh chỉ này không chỉ là một lời hứa với kì hạn mười năm, còn là sự yêu quý và cẩn trọng của một vị đế vương với nàng.
Mặt nàng nóng bỏng, mắt hạnh chứa đầytình cảm, lại không kiềm chế được, vụng về đi lên phía trước một bước, bắt được đôi môi mềm mại lại lạnh lẽo của chàng, run rẩy mà bao phủ lên.
Không biết tự khi nào, mười ngón tay đan nhau, xiết chặt, thánh chỉ màu vàng kia cũng lặng yên rớt xuống sạp.
Bóng sáng lay động, sáng tối chập chờn.
Trong khi tình nồng, Hoàng đế như chợt nhớ tới cái gì đó, kiềm chế mà đẩy nàng ra: “Nhiêu Nhiêu, nàng đừng làm loạn…”
Chàng nặng nề thở dài, ngồi cứng đờ trên sạp, cũng không nhìn đôi mắt ướt át của nàng, chỉ nhắm mắt trầm giọng nói: “Nàng đang mang thai…” Nghe ra được, giọng điệu đó cực kì kìm nén.
Gương mặt Phó Nhiêu lập tức nổi lên rặng mây đỏ, quỳ gối ở đó không có chỗ dung thân.
Nàng cũng không có ý đó, chỉ là… nhất thời xúc động thôi. Phó Nhiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, lặng lẽ dịch người vào trong, yên lặng nghiêng người dựa vào gối tròn mà không hé răng.
Vì để đè xuống m.á.u nóng, Hoàng đế dứt khoát ngồi dậy lật xem tấu chương dưới đèn.
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn bóng lưng cao lớn của chàng, trong lòng cuối cùng lại dâng lên một chút ngọt ngào.
Khóe mắt dừng trên thánh chỉ vàng, lặng lẽ kéo qua, muốn mở ra, lại không biết vì sao, cuối cùng kiềm chế mà nhét nó xuống đệm lót giấu đi.
Bên này Hoàng đế đang lật hai cuốn sổ con, quay đầu thoáng nhìn thấy Phó Nhiêu cong người đi qua, eo nặng nề, cong thành một biên độ mềm mại, khóe môi chàng cong lên, thầm nghĩ, chờ cô nương ngốc này nhìn thấy thánh chỉ, hẳn hiểu rõ tấm lòng của chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-73.html.]
Mười mấy quyển tấu chương đã phê xong, Hoàng đế vươn vai, nhìn thoáng qua đồng hồ cát ở góc tường, thấy thời gian còn sớm, chàng định ở cùng Phó Nhiêu, quay người nhìn nàng lại thấy tiểu cô nương đã nhắm mắt ngủ say, lông mi đen dài phủ trước mắt, ngoan ngoãn dịu dàng, so với dáng vẻ bình thường càng khiến người ta yêu mến hơn.
Hoàng đế đứng lên, lặng lẽ khảy hàng mi dài của nàng, Phó Nhiêu nhíu mày, theo bản năng duỗi tay phủi tay chàng đi, ngược lại còn bị chàng nắm lấy mà miết nhẹ.
Nhận được bài học lần trước, Hoàng đế khống chế hai chân nàng trước, Phó Nhiêu bị nhốt, dần mở đôi mắt m.ô.n.g lung.
Mặt đẹp tựa xuân, mặt mày như tơ, như một lưỡi câu, từng chút từng chút cắn nuốt lý trí chàng.
Chàng nhẹ nhàng cúi đầu.
Bất tri bất giác, Phó Nhiêu phát hiện ra chỗ không đúng, lập tức hoảng hốt vô cùng, vội đẩy chàng ra.
“Bệ hạ… Hay là, ngài về cung đi…”
Sắc mặt Hoàng đế bỗng thay đổi: “Nàng muốn đẩy trẫm cho người khác?”
Phó Nhiêu sững lại, như đờ ra: “Không phải, ta…”
Nàng cũng không biết nói thế nào, nàng mang thai sao có thể làm chuyện đó, hơn nữa, chàng cũng không thể dây dưa trên người nàng.
Phó Nhiêu luống cuống chân tay, trong lòng mùi vị lẫn lộn.
Tất nhiên nàng không muốn chia sẻ cùng một người đàn ông với người khác, nhưng chàng là Hoàng đế.
Nàng cụp mắt, ánh mắt trống rỗng m.ô.n.g lung, đáy mắt hơi chứa ánh nước.
Hoàng đế kề sát nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần hung hăng không cho kháng cự: “Nhiêu Nhiêu, trẫm đã có nàng, chưa từng chạm lại vào người khác…”
Phó Nhiêu nghe vậy, cơ thể khó khăn lắm mới mềm xuống, thân thể xinh đẹp lả lướt dán một bên lồng n.g.ự.c của chàng, mái tóc đen nặng trĩu phủ kín gối.
Nàng là người học y, cũng từng đọc một vài quyển y thư ghi lại, không phải người không rành chuyện đời.
Nàng nép trong lồng n.g.ự.c chàng, đứt quãng nói vài chữ.
Hoàng đế cười trầm một tiếng, trong giọng nói hỗn loạn mang theo vài phần dễ chịu ấm áp lẫn tự đắc: “Không cần, trẫm nằm một lúc là được…”
Lời còn chưa dứt, không biết nhớ tới điều gì, chàng thầm cong môi.
...
Vân Mộng Hạ Vũ
Thị vệ tránh đi rất xa, Thu Hương cũng không biết đã bị Tiểu Kim Tử dẫn đi đâu.
Trong chỗ tối om, tường của Trần phủ và Phó phủ chỉ cách nhau một khoảng sân, trong bụi cỏ dại có ít động tĩnh, khẽ rung rinh.
Công chúa Bình Khang dẫn theo hai bà v.ú già, thò đầu ra từ cái lỗ chó giữa hai nhà.
Vì để giẫm c.h.ế.t Phó Nhiêu, ả không từ bất cứ giá nào.