Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:06
Lượt xem: 145
Mọi chức vụ quân sự thời Tấn đều là cha truyền con nối, Lưu gia đã kế thừa chức vụ Cẩm Y vệ từ đời này sang đời khác nên không cần khoa khảo.
Đứng trước ánh mắt g.i.ế.c người của Hoàng đế, Lưu Đồng suýt nữa quỳ xuống, nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Chưa từng.”
Trịnh thị nhất thời không còn hứng thú, đồng thời trong lòng cũng sinh vài phần chán nản, gần đây Trần Hành không thấy đến quý phủ, Trịnh thị liền đoán hôn sự của hai người sợ là không đi tới đâu, trong lòng buồn bực hồi lâu, ngày hôm trước Trần Tứ gia đưa nhiều đồ dùng trong nhà đến như vậy, hàng xóm láng giềng cho là có người tới mang sính lễ, bà đành phải giải thích là họ hàng xa, hiện tại hàng xóm đều biết nữ nhi nhà bà đã lớn tuổi, bị người ta hủy hôn, các loại chủ ý đều có. Trong lòng bà lo lắng, đương nhiên vì vậy mà hạ tiêu chuẩn chọn con rể xuống, hôm nay gặp Lưu Đồng và Tôn Chiêu liền nổi lên một vài suy nghĩ.
Nhưng cho dù vội vã gả con gái đi thì ít nhất cũng phải là cử nhân hạng nhất.
Lưu Đồng không được, vậy còn một người nữa.
Trịnh thị lập tức đánh chủ ý lên người Tôn Chiêu: “Quê của vị nghĩa sĩ này ở đâu?”
Tôn Chiêu trước sau như một lạnh nhạt vô tình nhịn không được kinh ngạc. Hắn là một hoạn quan(*), cổ họng hắn cay xè, lưu loát nói: “Xuất thân từ hạ ngũ, là người sẽ bị chảy m.á.u trên mũi dao, không đáng để phu nhân lưu tâm.” Sợ Trịnh thị chưa từ bỏ ý định, vội vàng bổ sung một câu: “Chưa từng trúng cử.”
(*) hoạn quan: người đã bị triệt sản
Nội triều Đại Tấn đã thiết lập nội thư phòng, đây là nơi những người được chọn từ Hàn Lâm viện tới để dạy nội giám viết chữ và đọc sách, bồi dưỡng nhân tài cho Tư lễ giám.
Tôn Chiêu ba tuổi vào cung, từ nhỏ đã ở nội đình đọc sách, năm đó khảo hạch nội thư phòng cũng coi như trạng nguyên trong nội giám.
Nụ cười của Trịnh thị cứng lại trên mặt.
Loại người này cũng không thể được.
Trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh, nhất thời thiếu hứng thú.
Không khí rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Trịnh thị ngồi một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người Hoàng đế, dừng một chút, nhẹ nhàng cười: “Trần tiên sinh, người dưới tay ngài xuất sắc như thế, người mà thường ngày ngài kết giao e là càng xuất chúng...”
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, Trịnh thị là muốn Hoàng đế lưu ý chọn con rể cho bà.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế.
Tôn Chiêu to gan, kiên trì cự tuyệt thay Hoàng đế: “Phu nhân, Huyện chúa thông minh quả cảm, bệ hạ rất coi trọng nàng, từng nói muốn chỉ hôn cho Huyện chúa, hôn sự của Huyện chúa, ngài đừng quan tâm.”
Tôn Chiêu muốn cược hết vào miệng của Trịnh thị nhưng đáng tiếc hắn không hiểu thị tỉnh phu nhân.(*)
(*) 市井妇人 – thị tỉnh phu nhân: dùng để chỉ những người phụ nữ sinh sống bằng nghề buôn bán, kinh doanh.
Trịnh thị nghe xong, hàng ngàn suy nghĩ liền hiện lên trong lòng, bà thật chẳng dễ dàng gì khi bị người ta đoán được chủ ý, lập tức tuôn ra nỗi đắng cay trong lòng.
“Làm sao mà có thể không quan tâm chứ, Hoàng đế bệ hạ một ngày nhiều việc như vậy sao có thể thật sự để tâm, chẳng qua là thuận miệng nói thôi. Thêm nữa, nếu bệ hạ thật sự chỉ hôn(*) thì ta cũng không yên tâm đâu, lời nói của vua ta không được trái, nhưng sẽ tốt hơn nếu trước khi bệ hạ chỉ hôn mà tìm được cho Nhiêu Nhi một lang quân phù hợp. Ta yêu cầu cũng không cao, trước hết phải là người có nhân cách tốt, tiếp theo là tuổi xấp xỉ, tướng mạo cũng không thể quá xấu, không được nạp thiếp, nhà chúng ta mặc dù là tiểu môn tiểu hộ, nhưng tổ tiên lại có xuất thân tốt, tuyệt không thể làm ô nhục thanh danh của tổ tiên...”
(*) Chỉ hôn: đám cưới được ấn định, cô dâu chú rể không có quyền chọn lựa
Trịnh thị nói hết ra được nỗi lòng, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Trần tiên sinh, ngài phải lưu ý giúp ta.”
Ban đầu Hoàng đế còn có thể đỡ chén trà, một mình buồn bực uống trà, nhưng hiện tại thì ngay cả nuốt trà cũng không trôi.
Theo các điều kiện của Trịnh thị, chàng không phù hợp chút nào với yêu cầu con rể người ta, cảm giác trong lòng như muốn nôn ra máu.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, chỉ từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Chuyện hôn nhân tự có trời định, phu nhân cứ yên tâm.”
Trịnh thị nản lòng.
Phó Nhiêu vội vàng làm xong một món ăn, lo lắng cho bên này nên lập tức chạy tới phòng khách.
Trịnh thị không thể chịu được nữa, thấy nàng tới như trút được gánh nặng mà đứng dậy: “Nhiêu Nhiêu, các con nói chuyện làm ăn đi, mẹ vào phòng bếp xem một chút.” Lại chào hỏi Hoàng đế: “Trần tiên sinh ngồi trước, ta sắp xếp đồ ăn xong liền mời tiên sinh tới.”
Phó Nhiêu lập tức đồng ý.
Hoàng đế cố nén uất ức đứng dậy gật đầu.
Đợi Trịnh thị rời đi, Lưu Đồng và Tôn Chiêu quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ thứ tội, xin bệ hạ bớt giận.”
Phó Nhiêu hoảng sợ, ngước mắt nhìn Hoàng đế: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì? Có phải mẫu thân ta làm gì chọc giận ngài không? Kính xin ngài nể tình bà ấy, tha thứ cho bà ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-71.html.]
Dứt lời, nàng chống tiểu án quỳ xuống.
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy nàng, nháy mắt với hai người Lưu Đồng, hai người lập tức lặng lẽ rời khỏi, Đông sảnh chỉ còn lại chàng và Phó Nhiêu.
Hoàng đế không nhịn được mà tức giận, lập tức ôm eo Phó Nhiêu, ép nàng sát vào mình, dịu dàng và kiềm chế cạy mở hàm răng của nàng.
Phó Nhiêu không có đường phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Đây là nhà nàng, nàng không dám gây ra động tĩnh, chỉ đành yên lặng mặc kệ chàng.
Nàng đã vô thức ngồi ở trong lòng chàng, bị ép ngửa mặt lên, hai tay nàng không nhẹ không nặng đẩy n.g.ự.c chàng, kiềm chế không được phát ra một chút tiếng động.
Hoàng đế cũng biết làm như vậy không thích hợp lắm nhưng thật sự là khống chế không được.
Dường như chỉ có thông qua phương thức này mới có thể trút bỏ nỗi chán nản, mặc cảm cùng với một chút mất mát khó tả trong lòng.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế cuối cùng cũng kiềm chế buông nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tựa vào búi tóc nàng lẩm bẩm: “Mẫu thân nàng đã tra hỏi Lưu Đồng và Tôn Chiêu...”
Phó Nhiêu từ một câu này liền đoán được tất cả, nàng cười khổ một tiếng, khó trách Hoàng đế tức giận như vậy.
Nghẹn thở, không thể lên tiếng, thật sự là làm khó chàng.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Nhiêu bị chàng hôn đến bóng nước, đáy mắt cũng hơi phiếm hồng, lần đầu tiên nàng nhẹ nhàng nâng người lên, chủ động đè ép lên môi chàng, đôi mắt ướt sũng hiện lên một tia sáng như tuyết, khẽ cười nói: “Để bệ hạ chịu thiệt rồi.”
Hoàng đế cứng đờ, hai tay ôm eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, không nhúc nhích.
Phó Nhiêu chủ động một chút, lại như là mặt trời mùa xuân xuyên qua lớp băng, có hiệu quả như tuyết mùa đông mới tan.
Trong lòng hết giận, sắc mặt lại căng thẳng: “Trẫm không dễ đuổi đi như vậy.”
“Đêm nay Trẫm tới tìm nàng.”
“Tìm nàng đòi nợ!”
Một bữa trưa ăn đến binh hoang mã loạn.
Sau khi nhóm Hoàng đế rời đi, Trịnh thị nhìn bàn đầy những món ăn không quá cầu kỳ, cùng với hơn mười cái rương lớn nhỏ trong phòng khách, vẻ mặt xấu hổ, tất nhiên lại quở trách Phó Nhiêu một trận rồi mới thôi.
Đêm đến, trong lòng Phó Nhiêu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, đi qua đi lại trong phòng.
Sợ chàng thật sự sẽ tới, nếu tới thì phải làm sao cho phải?
Thu Hương đã biết chuyện của Hoàng đế, còn có thể yên tâm giữ lại bên người, nhưng Đào Nhi lại không giữ được, lần trước Hoàng đế đến khiến tiểu nha đầu phải ngủ ở góc nhĩ phòng làm Phó Nhiêu đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui liền lấy cớ Phó Khôn hai ngày nữa trở về, sai Đào Nhi đi thu dọn phòng Phó Khôn, buổi tối sẽ nghỉ ở bên kia, tách Đào Nhi ra.
Sau đó lại không yên tâm nên nàng đi đến chính viện, dứt khoát thêm một vị rong biển vào nhang ngủ của Trịnh thị, để cho bà ngủ sâu thêm một chút, mà Chung ma ma thường ngày cũng nghỉ ở trong phòng Trịnh thị, ngửi mùi thơm này, ước chừng ban đêm sẽ không tỉnh.
Phó Nhiêu chột dạ dàn xếp một phen, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi người trong nhà mới có thể ngồi ở trong phòng chờ Hoàng đế tới.
Cùng lúc đó, ở Trần phủ bên cạnh, Công chúa Bình Khang mới từ thái miếu trong cung trở về, mệt mỏi đến mí mắt nhướng lên cũng không mở ra được, mấy ngày nay ả có bao nhiêu vất vả thì nội tâm liền có bấy nhiêu căm hận Phó Nhiêu, ả quy tất cả xui xẻo này về trên người Phó Nhiêu.
Đáng tiếc là dù ngoài sáng hay trong tối ả cũng không thể làm gì Phó Nhiêu, mỗi ngày đều cảm thấy trong lòng khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trùng hợp ngày hôm trước, có người đưa hơn mười xe đồ dùng đến Phó gia, hàng xóm đều cho rằng có người tới Phó gia cầu hôn, Công chúa Bình Khang nghe tin mà vô cùng nghi hoặc, Phó Nhiêu muốn lập gia đình?
Lấy ai?
Ả phải nghe ngóng tin tức này cho rõ ràng.
Bên cạnh Công chúa Bình Khang có một nữ quan, do Thục Phi phái tới, rất nhạy bén và khôn ngoan, ngày đó công khai xin lệnh phong Phó Nhiêu làm thiếp, đây cũng là mưu đồ của nữ quan này. Nữ quan này đi tới Trần phủ, không đuổi những hạ nhân trước kia đi, mà ngược lại mua chuộc toàn bộ bọn họ, dùng tin tức mà ngày ngày họ đưa tới để dò xét Phó phủ.
Quả nhiên, thả mồi câu lâu như vậy, rốt cuộc cũng có manh mối.
Công chúa Bình Khang nằm nghỉ ngơi trên sạp thì có một v.ú già tới bẩm báo.
“Công chúa điện hạ, lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, vị năm lần bảy lượt tặng lễ cho Phó phủ kia không phải là bà con xa thân thích, mà là người cung cấp dược cho tiệm thuốc của bọn họ, gọi là Trần Tứ gia, vị Trần Tứ gia này, trong nhà có thê có thiếp, lại chỉ đối tốt như vậy với một mình Phó cô nương, lão nô e rằng trong đó có mờ ám.”
Công chúa nghe vậy liền ngồi thẳng người, mệt mỏi mấy ngày liền biến mất, con mắt sáng ngời.
“Ta biết ngay, nữ nhân này không phải là thứ gì tốt, nhất định là ở bên ngoài có gian phu, theo dõi cho ta, ta muốn bắt nàng tại trận, làm cho nàng thân bại danh liệt.”