Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:04
Lượt xem: 124
Dưới chân tường phía Tây của Đông viện có một gốc cây mai già uốn lượn, thân cây to thô, cong về một bên, héo rũ ở giữa, trái phải mỗi bên nhô ra một cành nhỏ và ở giữa đ.â.m ra những cành non, vài chùm xanh tươi đón gió.
Phó Nhiêu vịn vào cánh tay Thu Hương, sải bước nhanh tới Đông sảnh tiếp khách, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở phía trước cây mai già, dùng tay trần gảy cành non ở giữa, chàng mặc y phục có hoa văn tre xanh, dáng người mảnh khảnh, không có long bào vàng óng khiến chàng mất đi một chút uy nghiêm, nhìn lướt qua không khác gì nam tử bình thường, chỉ là cử chỉ và động tác của chàng vẫn không che giấu được sự thận trọng đoan trang được tích lũy qua năm tháng.
Tim Phó Nhiêu đập mạnh trong nháy mắt, n.g.ự.c nảy lên một chút phức tạp, rõ ràng là có thể dễ dàng ứng phó lời mời của mẹ nàng, thế mà chàng lại tới.
Đang muốn tiến lên thỉnh an, nàng chợt nhìn thấy hai người.
Một người cao lớn lạnh lùng vịn đao đứng ở dưới hành lang, mặt mày lạnh lẽo, chính là Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng.
Người còn lại mặt mày thanh tú, hai tay khoanh tay lại, đứng dựa vào cột hành lang, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lùng và mệt mỏi, đó là Đề đốc Tư lễ giám Tôn Chiêu.
Phó Nhiêu dừng bước, trước mắt biến thành màu đen.
Hoàng đế đến thì thôi, làm sao mà ngay cả hai vị tôn đại Phật này cũng đến, Tiểu Kim Tử lúc trước không phải cũng tốt sao?
Chẳng lẽ là xuất cung làm việc, thuận đường nên tới? Chắc là như thế.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu cũng nhìn thấy Phó Nhiêu, hai người lần lượt thu lại thần sắc, thi lễ với nàng.
Phó Nhiêu đáp lễ.
Thoáng thấy hàng chục chiếc rương gỗ sơn mài đủ kích cỡ đặt dưới hành lang, đó đều là tùy lễ Hoàng đế đưa tới.
Cảm thấy bất đắc dĩ, nàng chậm rãi bước xuống bậc thang đi vào trong viện, quỳ lạy Hoàng đế: “Thỉnh an Tứ gia.”
Hoàng đế đã sớm nghe được tiếng bước chân, chậm rãi xoay người, mỉm cười, muốn đỡ nàng nhưng đưa tay tới nửa đường lại dừng rồi thu tay lại: “Miễn lễ.”
Phó Nhiêu nặn ra vẻ tươi cười, thấp giọng hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế hơi cảm thấy nghi hoặc: “Không phải mẫu thân nàng mời ta tới sao?”
Phó Nhiêu bất đắc dĩ liếc chàng một cái, cố ý đè thấp giọng oán giận nói: “Mẹ ta không biết rõ, sao ngài lại làm thật...”
Hoàng đế chắp tay hừ nhẹ một tiếng: “Giọng điệu này của nàng là không chào đón ta?”
Phó Nhiêu bị chàng nhìn thấu, hai má hơi ửng đỏ, tránh ánh mắt thăm dò của chàng, cười gượng nói: “Ngài cứ nói đùa, ngài đại giá quang lâm, chúng ta mong còn không được, sao có thể không hoan nghênh, mời ngài vào trong uống trà.”
Phó Nhiêu dẫn Hoàng đế và đám người đi theo vào sảnh, muốn mời cả Lưu Đồng và Tôn Chiêu vào nhưng hai người đều từ chối, dừng lại ở cửa rồi không đi vào.
Hoàng đế theo Phó Nhiêu ngồi xuống ghế dựa bên cửa sổ, Thu Hương pha trà và đặt chậu than ở dưới chân Hoàng đế, Hoàng đế lại nhẹ nhàng đẩy chậu than sang bên cạnh Phó Nhiêu.
“Ngồi đi.”
Phó Nhiêu nào dám ngồi xuống.
Đúng lúc này Đào Nhi chạy tới cửa, nhìn thấy hai vị nam nhân tuấn tú, nhất thời vô cùng kinh ngạc, nhịn không được liếc nhìn vài lần rồi lặng lẽ vén rèm nhìn Phó Nhiêu một cái.
Phó Nhiêu hiểu ý, lập tức quỳ gối với Hoàng đế rồi bước nhanh tới cửa, thấy hai người Lưu Đồng đứng ở bên ngoài liền kéo Đào Nhi vào trong, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Đào Nhi ánh mắt đảo quanh, hướng vào bên trong thăm dò, nhỏ giọng nói: “Hôm qua người nói chắc nịch rằng người ta không đến, phu nhân chẳng sai người đi mua sắm, bây giờ phu nhân đang nóng lòng đi sang nhà thím Vương bên cạnh xem xem thím Vương có món gì ngon. Eo thím Vương không tốt, phu nhân muốn đưa thuốc mỡ của người cho thím nhưng bên trên không có nhãn, nô tỳ xin người phân biệt một chút...”
Nói xong, Đào Nhi lấy ra hai cái bình từ dưới tay áo, để cho Phó Nhiêu phân biệt, ngoại hình giống nhau như đúc, Phó Nhiêu vặn mở một cái trong đó ngửi ngửi: “Là cái này...” Nàng dở khóc dở cười đẩy Đào Nhi ra bên ngoài.
Sau khi đẩy Đào Nhi đi, nàng trở lại trước mặt Hoàng đế, khuôn mặt xinh đẹp cũng lúng túng vô cùng: “Bệ hạ, xin ngài thứ lỗi...” Phó Nhiêu quỳ xuống dập đầu.
Hoàng đế vội vàng đỡ nàng lên, không vui nói: “Đang mang thai không được hành lễ.” Chàng vẫn đỡ nàng chưa buông, đẩy nàng về phía trước, thấp giọng nói: “Trẫm đều nghe được, mẫu thân nàng nhất định sẽ không làm như vậy, kẻ ngốc như nàng muốn làm hỏng chuyện của trẫm phải không?”
Hai má Phó Nhiêu nóng bừng, nàng ngốc nghếch lúc nào? Từ nhỏ đến lớn ai cũng khen nàng thông minh hiểu chuyện, thế mà trong mắt chàng ngược lại thành người không hiểu chuyện. Nàng muốn thoát khỏi tay của chàng nhưng lại không dám, chỉ cười bĩu môi: “Ta đâu cố ý...”
Hoàng đế không giận mà cười, chép chép miệng tự giễu: “Trẫm mới là người sai, người bên ngoài mời trẫm, lẽ ra trẫm không nên tới...”
Bàn tay chàng rộng ấm, những nốt chai sần vuốt ve mu bàn tay nàng như muốn bỏng, trái tim giống như bị chàng nhốt lại, mềm mại không chỗ tựa vào.
Phó Nhiêu chăm chú nhìn chàng, cúi đầu buồn bực xấu hổ nói: “Không phải ta có ý này, nếu ngài mất hứng, ta tự mình xuống bếp nấu ăn cho ngài, coi như bù tội cho ngài.”
Nàng đang mang thai, chàng làm sao để nàng vất vả, nhưng có lời này, tức giận trong lòng cũng tiêu tan.
“Không cần, trẫm cũng không kén chọn, trước kia hành quân ngay cả rễ cỏ cũng đều ăn qua, nào có món gì không thể ăn, nếu thật sự không có đồ ăn, mang gốc cây mai già kia ra chặt nấu chút nước canh uống cũng được.”
Phó Nhiêu ngượng ngùng giậm chân: “Ngài đừng mỉa mai ta, ta đi xuống bếp nấu cho ngài...”
Lúc sắp lui ra, nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng của Trịnh thị vang lên.
“Sao lại đứng ở cửa, gió rất lớn, mau vào uống trà đi.”
Phó Nhiêu nhanh chóng rút tay ra, lui vài bước đến đón Trịnh thị.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu phong thái lẫm liệt không giống như người bình thường, Trịnh thị mặc dù chưa từng ra trận nhưng cũng có mắt nhìn, kiểu gì cũng phải mời hai người vào.
Hai vị thiết diện đao phủ khiến mọi người khiếp sợ, vậy mà không chịu nổi sự nhiệt tình của Trịnh thị, bước vào ngưỡng cửa.
Trịnh thị thấy trong sảnh chỉ có Phó Nhiêu và một nam nhân, cảm thấy hơi sửng sốt, nhìn chung quanh một lần không thấy vị gia quyến Tứ gia kia, hơi có chút kinh ngạc, tầm mắt lúc này mới rơi vào trên người Hoàng đế Bùi Tấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-70.html.]
Lúc đó Hoàng đế đã chậm rãi đứng dậy, dáng người thư thả đứng dưới cửa sổ.
Mặt mày chàng thanh nhuận, làm cho người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thật là một người đàn ông thanh lịch và xa cách, lại nhìn lần thứ hai liền thấy có phong thái của một người vững vàng điềm tĩnh.
Cả đời này Trịnh thị chưa từng gặp qua nhân vật cao quý như thế.
“Vị này chắc hẳn là Trần tiên sinh.” Trịnh thị hành lễ trước.
Hoàng đế ung dung chắp tay: “Bái kiến Phó phu nhân.”
Trịnh thị cười cười, theo bản năng ngồi ở ghế đối diện Hoàng đế, Phó Nhiêu nhìn mẫu thân mình, trong lòng vô thức hốt hoảng.
Hoàng đế cũng vô tư ngồi xuống.
Trịnh thị liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng ngẩn ngơ, âm thầm liếc nàng một cái, ý bảo Thu Hương lại đây rót trà rồi lại ôn hòa nhìn Hoàng đế cười: “Sao ngài lại mang theo nhiều lễ đến như vậy, chúng ta thật sự có chút hổ thẹn.”
Ngữ khí Hoàng đế ôn hòa: “Phu nhân khách khí, chúng ta buôn bán dược liệu, đều ngóng trông được đăng ký vào Điển Dược cục, cũng nhờ có Phó cô nương giúp đỡ chúng ta giải quyết phiền toái, sau khi đã vượt qua cái này thì sau này tài nguyên cuồn cuộn, coi như đây là chút quà nhỏ.”
Trịnh thị không hiểu những quanh co trong giới quan trường nên bà thực sự nghĩ Phó Nhiêu đã giúp đỡ người ta rất nhiều, thế này mới giải thích được người ta năm lần bảy lượt tặng lễ.
“Đúng rồi, phu nhân của ngài đâu, tại sao lại không dẫn đến? Để ta nhìn phong thái phu nhân một chút...”
Tay Hoàng đế đặt trên bàn hơi khẽ động, lông mày sắc bén liếc Phó Nhiêu một cái, Phó Nhiêu cũng luống cuống theo, lộ ra vài phần không được tự nhiên.
Nàng không ngờ Trịnh thị sẽ mời Trần Tứ gia qua phủ dự yến tiệc, do ngày trước Trịnh thị hỏi về Trần Tứ gia, nàng đã nói cho bà biết sự thật.
Trước khi đến Hoàng đế cũng nghĩ tới, chàng đã ở độ tuổi này, cũng không thể đi lừa Trịnh thị.
Hôm nay đến, thuần túy là nghe Trịnh thị mời, vừa vặn từ phủ Đô đốc Nam quân trở về nên thuận đường đến thăm, mượn cơ hội đưa chút lễ mừng năm mới cho Phó Nhiêu, đỡ cho nàng mang thai vất vả, cũng không định làm cái gì, dù sao thời cơ vẫn còn chưa tới.
Nhưng thật sự đã tới rồi, nghe được lời này của Trịnh thị, trong lòng ít nhiều dâng lên một chút buồn bực.
Chàng không còn trẻ, ở trong mắt Trịnh thị, nhất định là không xứng với nữ nhi của bà.
Một chút hưng phấn đã hoàn toàn bị đánh tan không còn gì.
Đầu lưỡi Hoàng đế đẩy hàm phải, cúi đầu cười buồn một tiếng: “Phu nhân thân thể không tốt, ở quê nhà dưỡng bệnh, không đi theo...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh thị ngẩn người: “Thì ra là thế, ta nghe nói tiên sinh phải về Thục Trung nên muốn bày rượu nhạt tiễn tiên sinh.”
Về Thục Trung?
Ai tìm cho chàng cái cớ tệ như vậy?
Lần sau không cần tới nữa sao?
Ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía Lưu Đồng và Tôn Chiêu.
Tôn Chiêu âm thầm xoa trán, để đưa đồ dùng tới thành công, bất đắc dĩ phải tìm cớ bán nhà. Tay hắn buông xuống bên người nắm chặt ống tay áo, tỏ vẻ thỉnh tội.
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút đáp: “Vốn định quay về Thục Trung, nhưng trước mắt là vào danh sách Điển Dược cục nên còn phải ở lại kinh thành thêm một thời gian.”
Trịnh thị lơ đễnh: “A, ra là như vậy, không biết ngoại trừ dược liệu ra, tiên sinh còn kinh doanh gì không?”
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng vịn vào chuôi trà, tỉ mỉ nói vài điều.
Trịnh thị nghe không hiểu lắm, thuận miệng đáp ứng vài câu, ánh mắt liếc tới trên người Lưu Đồng và Tôn Chiêu, cảm thấy tướng mạo khí chất của hai người này đều không tầm thường, chợt sinh ra một vài suy nghĩ.
“Nhiêu Nhiêu, Tứ gia hiếm khi tới, con đi làm vài món cho Tứ gia đi.”
Trong lòng Phó Nhiêu sinh ra vài phần cảnh giác, mẫu thân muốn tách nàng ra.
Chẳng lẽ là nhìn ra manh mối?
Nàng và Hoàng đế âm thầm liếc mắt nhìn nhau, Hoàng đế cho nàng một ánh mắt trấn an, Phó Nhiêu cũng thật sự muốn làm món sở trường cho chàng nên liền rời khỏi Đông sảnh.
Đợi nàng vừa đi, Trịnh thị chỉ vào Lưu Đồng và Tôn Chiêu, cười tủm tỉm hỏi Hoàng đế: “Trần tiên sinh, hai thuộc hạ này khí độ bất phàm, nhìn không giống nhân vật tầm thường?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gõ bàn, mỉm cười trả lời: “Phu nhân có mắt nhìn không tệ, bọn họ theo ta vào Nam ra Bắc, cũng có chút thanh danh...”
Vẻ mặt Trịnh thị sáng ngời, ánh mắt lựa chọn giữa Lưu Đồng và Tôn Chiêu, chỉ cảm thấy Lưu Đồng cao lớn hơn, bèn hỏi: “Vị nghĩa sĩ này là người ở đâu?”
Hoàng đế hơi kinh ngạc, liếc nhìn vẻ mặt hứng thú của Trịnh thị, ý thức được điều gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lưu Đồng với vẻ mặt không thể phân biệt được.
Lưu Đồng mồ hôi đầm đìa, nói: “Tại hạ là người Từ Châu...”
“Ồ, Từ Châu và Thanh Châu của chúng ta tiếp giáp, ngoại tổ ta chính là người Từ Châu, chúng ta cũng coi như nửa cái đồng hương” Trịnh thị mỉm cười, lại hỏi: “Nhà có mấy người?”
“...” Lưu Đồng hít sâu một hơi: “Mười mấy người...”
“Có từng trúng cử không?”