Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:03
Lượt xem: 111
Hoàng đế rũ mắt, thấy đôi mắt ngập nước của nàng chứa đầy thành kính cùng nghiêm túc, trong lòng chần chờ, luôn cảm thấy như mình đã bắt nạt nàng.
“Nàng nghĩ xem, nếu trẫm hài lòng, trẫm sẽ bỏ qua cho nàng...” Hàm ý chàng thâm sâu đầy mê hoặc.
Phó Nhiêu sững sờ, có ngốc cũng biết Hoàng đế muốn nàng làm gì.
Nàng thì không.
Nàng giả ngốc, nói chuyện chính với chàng: “Bệ hạ, chuyện vào cung, ngài có thể hoãn lại một chút không, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...”
Bất luận là thể xác hay tinh thần, nàng cũng chưa chuẩn bị tốt để trở thành phi tần của chàng.
Trong lòng trống rỗng.
Hoàng đế nặng nề thở dài, đỡ hai vai nàng, trịnh trọng nói: “Đợi trẫm xử lý xong việc trong cung cũng phải mất chút ít thời gian, sau đó chọn ngày lành nghênh đón nàng vào cung, trong khoảng thời gian này nàng ở trong phủ dưỡng tốt thân thể, Thái Y viện muốn đến thì đến, không muốn đến thì nghỉ ngơi, hiểu chưa?”
Phó Nhiêu chần chờ gật đầu.
“Nhiêu Nhiêu, nàng có thể thử tin tưởng trẫm được không?”
Phó Nhiêu im lặng thật lâu.
Trở về phủ, Trịnh thị cố gắng chống đỡ buồn ngủ chờ tỷ đệ các nàng trở về.
Phó Nhiêu nói với bà chuyện hôn lễ, bỏ qua chuyện Từ Gia kia, Trịnh thị yên tâm mới chịu đi vào giấc ngủ.
Phó Khôn chậm chạp chưa về, Phó Nhiêu đợi một hồi rồi trở về phòng trước, rửa mặt xong, thay y phục rồi ngồi ở bên cạnh chậu than sưởi ấm, dặn dò Đào Nhi: “Ngươi ra cửa chờ thiếu gia, đợi cậu trở về, dẫn cậu tới gặp ta.”
Trong thời gian Phó Nhiêu ngủ gật, Phó Khôn đã trở lại, thiếu niên mang theo đầy hơi lạnh bước nhanh tới tiểu trúc Thính Hương, tới cửa, cậu cởi áo khoác đưa cho Đào Nhi, phủi bụi áo bào, đẩy cửa đi vào, thấy Phó Nhiêu tựa vào nghỉ ngơi, cậu tươi cười, đi vào hành lễ với nàng:
“Tỷ tỷ, ta đã trở về.”
Phó Nhiêu mở mắt, nhìn cậu thật lâu, không nói, mím môi, trong lòng vẫn kích động.
Tâm tình Phó Khôn cũng cực kỳ mãnh liệt, cậu nhận lấy trà nóng Thu Hương đưa tới, uống một ngụm, ngồi ở trước mặt Phó Nhiêu, nói chuyện với nàng: “Tỷ, ta hôm nay kết giao với hơn mười công tử thế gia, cuối cùng, Thế tử còn dẫn ta đi thư phòng, tặng ta ngọc bội, tỉ mỉ nói cho ta biết về các gia đình quý tộc ở kinh thành, người nào có thể kết giao, người nào thì nên tránh, dạy ta tất cả nên trở về hơi muộn, để tỷ chờ lâu.”
Thiếu niên hăng hái, cho dù mệt mỏi một ngày, hai đầu mày vẫn rất oai hùng.
Phó Nhiêu hai mắt đẫm lệ, nói với Đào Nhi: “Mau lấy thuốc trị thương ra.”
Nàng lại dịu dàng nói với Phó Khôn: “Nào, đưa tay cho ta xem.”
Phó Khôn sửng sốt, do dự một chút, chậm rãi giơ tay lên.
Nương theo ánh đèn, Phó Nhiêu nhìn thấy nắm đ.ấ.m kia của Phó Khôn đầy màu xanh tím, trong đầu hiện lên hình ảnh Phó Khôn liều mạng đánh Từ Gia, đứa nhỏ ngốc này đánh cược tính mạng của mình, làm chỗ dựa trút giận cho nàng. Nước mắt dâng lên hốc mắt, đọng thành từng giọt nước, lặng lẽ chảy xuống.
“Đau không?” Nàng nghẹn ngào hỏi.
Phó Khôn cười ha ha, cao giọng nói: “Đau thì hơi đau, nhưng đánh rất sảng khoái, còn tưởng rằng bệ hạ sẽ đánh ta, không ngờ bệ hạ buông tha ta...” Mắt thiếu niên sáng ngời, tràn đầy hồn nhiên, ghé sát vào nàng, thấp giọng cười nói: “Thì ra bệ hạ cũng không tệ lắm.”
Đáy mắt Phó Nhiêu hiện ra nước mắt, trừng mắt nhìn cậu.
Đào Nhi mở hộp thuốc ra, Phó Nhiêu dùng bông gòn lấy chút thuốc mỡ, đích thân bôi thuốc cho cậu.
Ánh đèn vàng óng ánh chiếu sáng mặt nàng, trong suốt long lanh, khóe mắt bị kéo ra một vệt đỏ bừng, đuôi lông mày như có ánh chiều xuân tỏa sáng rực rỡ… Phó Khôn luôn cảm thấy tỷ tỷ có gì đó thay đổi, rồi lại không biết là khác ở chỗ nào.
Phó Nhiêu bôi một lớp dịch thuốc, giương mắt nhìn cậu: “Đệ nhìn ta làm gì?”
Phó Khôn nghiêm túc nói: “Hình như so với trước tỷ tỷ kia càng đẹp hơn...”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt tươi cười: “Đệ nói cái gì vậy? Dám trêu ghẹo tỷ tỷ!”
Phó Khôn cười ha ha, thu tay về: “Không phải trêu ghẹo tỷ tỷ, trước kia tỷ tỷ và Từ Gia ở cùng một chỗ, ngày ngày mệt nhọc, mà còn chưa chắc có thể lấy được niềm vui của hắn, tỷ tỷ muốn làm nghề y đổi chút tiền trợ cấp cho gia đình, hắn lại tự cho mình thanh cao không cho tỷ tỷ phá hư thanh danh của hắn, bây giờ tỷ rời khỏi hắn, làm y quan, không chỉ có khí sắc tốt, tâm tình cũng tốt, tỷ tỷ vui vẻ, đệ đệ ta liền vui vẻ.”
Phó Nhiêu nghe vậy hơi dừng lại, hốc mắt dần đỏ: “Khôn Nhi, cám ơn đệ hôm nay đã trút giận thay ta.”
Phó Khôn liếc nàng một cái: “Cảm ơn đệ làm gì, đệ là do tỷ tỷ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của đệ, chẳng lẽ đệ không nên trút giận thay tỷ tỷ?”
Không đợi Phó Nhiêu trả lời, cậu lại vỗ n.g.ự.c nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ yên tâm, đệ đệ ta nhất định không chịu thua kém, tuyệt đối sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng.”
Đôi mắt của Phó Nhiêu tràn ngập nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Ta biết rồi.”
“A, đúng rồi, chuyện hôm nay đệ tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết, sức khỏe mẹ mới hồi phục, chớ để cho bà tức giận...”
Không đợi Phó Nhiêu nói xong, Phó Khôn lập tức gật đầu: “Đệ biết rồi, đệ tuyệt đối sẽ không nói, mẹ không chỉ tức giận mà mẹ còn có thể nghĩ mọi biện pháp ép tỷ kết hôn.”
Phó Nhiêu kinh ngạc, Khôn Nhi lại còn có thể nghĩ đến mức này... Im lặng một lát, nàng nhẹ giọng hỏi cậu: “Chẳng lẽ đệ không hy vọng tỷ tỷ lập gia đình sao?”
Phó Khôn suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Đệ hy vọng có một người thật sự thương tỷ, nếu không có người như vậy, đệ tình nguyện để tỷ không lấy chồng.”
Phó Nhiêu kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mặt, trong lòng cảm thấy cậu đã trưởng thành thật rồi, cậu sẽ suy nghĩ thay nàng.
Trên đời này, nếu có ai không cầu hồi báo, không kể sinh tử hay lợi ích mà đối tốt với nàng thì chỉ có Phó Khôn.
Mà nàng cũng đối với cậu như vậy...
Nàng bật cười ngăn chặn chua xót cùng rung động trong lòng: “Nếu tỷ tỷ thật sự không lấy chồng, đệ tính thế nào?”
“Đệ nuôi tỷ!” Phó Khôn thản nhiên nói: “Tỷ yên tâm, nếu tỷ thật sự không muốn gả thì cứ ở nhà, mẹ mà còn làm phiền tỷ thì đệ sẽ nói thay tỷ.”
Phó Nhiêu ôm lò sưởi tay, dịch người dựa vào, trêu chọc cậu: “Nếu tức phụ tương lai của đệ chê tỷ thì sao?”
Phó Khôn sắc mặt cứng đờ, chợt nhíu mày nói: “Tất cả của đệ đều là tỷ tỷ cho, nếu thê tử của đệ ép đệ vứt bỏ tỷ tỷ thì thê tử như vậy đệ tình nguyện không cần, tất nhiên, trước khi kết hôn đệ cũng sẽ nói rõ ràng với nàng, nàng không đồng ý thì đệ sẽ không cưới, không sao, đệ không tin trên đời này không có tức phụ thấu tình đạt lý.”
Phó Khôn càng nói càng hăng, Phó Nhiêu không nhịn được cười, xoa xoa gò má cậu: “Ai biết lúc đệ kết hôn sẽ biến thành cái dạng gì, được rồi, đệ yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không gây phiền phức cho đệ.”
“Sao tỷ tỷ có thể gây phiền phức cho đệ...” Phó Khôn không đồng ý khi nàng nói như vậy, thấy Phó Nhiêu ngáp một cái liền đứng dậy biện bạch: “Tỷ, tỷ chỉ cần làm chuyện tỷ muốn làm, tất cả đều có đệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-69.html.]
Phó Nhiêu nén cười, nghiêm túc gật đầu: “Tỷ tin đệ.”
Nàng tin Phó Khôn, nhưng còn người kia, nàng có thể tin sao?
Phó Khôn bước ra cửa, không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên cúi người, thò đầu ra hỏi: “Tỷ, tỷ nói xem bệ hạ là người thế nào? Không ngờ bệ hạ suýt chút nữa cho đánh c.h.ế.t Từ Gia, cũng cực kỳ nghiêm khắc đối với vị Công chúa lưu manh kia … Nhìn cũng giống minh quân...”
Phó Khôn còn chưa nói xong, Phó Nhiêu gấp đến độ trừng mắt: “Không được nói bậy, bệ hạ đương nhiên là minh quân.”
Với đức tính của Hoàng đế, người đã phái thị vệ đến quý phủ, Phó Nhiêu lo lắng thị vệ nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo này.
Phó Khôn đứng thẳng người, chép chép miệng, hơi có chút ghét bỏ: “Bệ hạ công bằng liêm khiết nhưng mà không dạy dỗ tốt Công chúa... Ồ, tỷ, hóa ra bệ hạ trẻ tuổi như vậy.”
Phó Nhiêu không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi nóng lên, ngón tay vùi sâu vào chăn, giận dữ nói: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Phó Khôn vái chào, đóng cửa lại giúp Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu nghỉ ngơi một ngày rồi lại đến Nha môn, nhưng mà hai ngày nay, Hoàng đế phải tới Thái Miếu quỳ kinh, lại đích thân dạy dỗ Công chúa Bình Khang, không có thời gian đến gặp nàng, bù lại đã sai người đưa không ít đồ đến.
Một vị quản sự hơn ba mươi tuổi dẫn một đám sai vặt vào cửa, khép tay áo khom người bẩm báo trước mặt Trịnh thị: “Tứ gia nhà chúng ta từng đặt mua một căn nhà ở kinh thành, hai ngày trước bán căn nhà đi, chủ nhân mới mua cho nhi tử thành hôn nên đồ dùng trong nhà đều không cần, cũng không muốn bỏ đi lãng phí, vật nặng như vậy lại không dễ mang theo, Tứ gia làm ăn toàn bộ đều dựa vào Huyện chúa chúng ta, nên muốn đưa những đồ dùng này tới phủ, coi như có chỗ đặt chân, phu nhân xin đừng ghét bỏ.”
Cho tới bây giờ Trịnh thị đều là người tính toán tỉ mỉ: “Nói gì vậy, chỉ là, như thế thì ngại quá, như này đi, các ngươi xem chiết khấu bao nhiêu tiền, chúng ta trả một chút bạc mới tốt.”
Quản sự dở khóc dở cười, giọng điệu càng cung kính: “Lời này của ngài, đừng làm nhục Tứ gia chúng ta, Tứ gia vào Nam ra Bắc luôn luôn hào sảng, phu nhân coi trọng chịu nhận những đồ dùng này thì Tứ gia sẽ rất vui, làm sao có thể thu tiền của ngài, nếu bị truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của Tứ gia chúng ta.”
Nói đến nước này, Trịnh thị cũng không tiện từ chối, nhìn thấy ngoại viện chật ních người, đồ đạc cũng đã đưa tới.
“Đưa vào trước đi.”
Quản sự vung tay áo lên, gã sai vặt nối đuôi nhau vào.
Nhiều vô số kể, trong viện bày đầy các loại đồ dùng trong nhà.
Hai cái bàn Hoàng Hoa Lê Bá Vương, một cái bàn Hoàng Hoa Lê có hai sừng cuộn, một cái bàn Hoàng Hoa Lê kẹp đầu mộng vểnh đầu, lan can chữ Hoàng Hoa Lê, ngày thường có thể đặt chút sách vở ấm trà các loại, còn có một giá áo Phượng Văn cao tám thước, sáu cái ghế bành nhỏ bằng gỗ mun, chừng mười cái ghế vuông bằng gỗ tử đàn với mặt tráng men, một bình phong bằng ngọc sơn mài có khung chạm khắc bằng gỗ gụ, một chiếc ngai màu đỏ có hoa văn chín con rồng, cuối cùng là một tấm gỗ tử đàn trúc chạm trổ hoa văn đa bảo các.
Nhìn đúng là đồ cổ, nhưng cái nào cũng là đồ dùng tốt nhất, ngày thường đi mua thì tốn bao nhiêu bạc.
Trịnh thị đứng dưới hành lang mà loạng choạng, nếu bảo người đưa về, lời của bà đã nói ra rồi, như vậy chẳng phải là giày vò người ta phí công phí sức sao? Nhưng nếu nhận, chuyện này sẽ tốn bao nhiêu bạc? Cho dù là đồ cũ thì đó cũng không phải là thứ mà hiện tại bọn họ có thể tiêu thụ nổi.
Tiền bạc trong nhà là do Phó Nhiêu nắm giữ, bất đắc dĩ Trịnh thị đành phải sai người mời Phó Nhiêu về.
Phó Nhiêu vội vàng trở về nhà, nhìn thấy cảnh tượng này đã đoán được đại khái, đêm đó Hoàng đế giá lâm tiểu trúc Thính Hương, nhất định là thấy trong phòng nàng bài trí đơn giản liền nghĩ cách này đưa chút đồ dùng trong nhà đến, cũng khó cho chàng phải tìm nhiều cớ như vậy.
Trịnh thị cố ý không nhận, quản sự mồ hôi đầm đìa đứng ở dưới hành lang, vẻ mặt năn nỉ nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bật cười, dìu mẹ, mềm giọng khuyên nhủ: “Mẹ, là thế này, Tứ gia kia có một đứa con, trước đó không lâu bị bệnh cấp tính, là do con chữa khỏi. Còn Tứ gia, một nửa là bán nhà nên những đồ dùng này không có chỗ để, một nửa là trả lại ân tình cho con.”
Trịnh thị nhíu mày lắc đầu: “Vậy cũng không được, nếu là một kiện hai kiện thì thôi, con đi xem xem, chỉ tính riêng tử đàn đa bảo các sợ là đã phải hơn một ngàn lượng bạc.”
Phó Nhiêu gật đầu: “Cũng đúng, như này, con chiết chút bạc trả Tứ gia...”
Trịnh thị vừa nghe trong lòng đau xót, bà đẩy nàng đến cây cột bên cạnh, đưa lưng về phía quản sự thấp giọng nói: “Hay là, tạm thời cứ để ở đây, sau đó chúng ta giúp chàng bán đi, lại trả chàng tiền bạc...”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn lướt qua trong sân, chỉ vào những đồ dùng trong nhà kia nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, từng cái từng cái con đều cần đến, nếu đi mua ở bên ngoài, sợ là mua không được đồ tốt như vậy...”
Trịnh thị sửng sốt, đếm cẩn thận, thật đúng là một bộ đồ dùng trong nhà, sau khi Phó Nhiêu dọn đến tiểu trúc Thính Hương, trong nhà cũng không có tủ đựng đồ dư thừa cho nàng, rất nhiều quần áo đều chất đống ở nhĩ phòng, quả thật chẳng ra sao.
Bà liền cắn răng nói: “Vậy thì mua lại.”
Phó Nhiêu cùng quản sự mặc cả một hồi, cuối cùng quản sự miễn cưỡng nhận ngân phiếu hai ngàn.
Chỉ trong thoáng chốc, một nửa gia sản đã bị lấy đi, Trịnh thị cực kỳ đau lòng, nhưng những thứ này đều là Phó Nhiêu kiếm được, cho nàng tiêu cũng đáng giá.
“Chuyển hết vào trong phòng cô nương.”
Sau giờ ngọ ngày hôm sau, vị quản sự kia lại tới nữa, lần này tặng hơn mười mảnh Thục Cẩm Tô Tú Hương Vân Sa, đều là chất liệu mới, cũng có chút trân châu Nam Hải, kim châu và hắc châu mỗi thứ một hộp, kích thước không lớn nhưng chất lượng tuyệt vời, còn có mấy thùng trái cây các loại, tổng cộng hai xe đầy.
Trịnh thị có hơi ngại, liền gọi quản sự tới: “Tứ gia rộng rãi như vậy, trong lòng ta thật sự bất an, nếu Tứ gia bán nhà về quê, chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc cho chàng, nhờ quản sự trở về chuyển lời, mời Tứ gia ngày mai qua phủ uống một chén rượu tạ ơn.”
Quản sự nhận lời.
Buổi tối Phó Nhiêu trở về, Trịnh thị và nàng bàn về việc này, Phó Nhiêu nghẹn một ngụm cơm, dở khóc dở cười: “Mẹ, Tứ gia sẽ không tới, chàng bận rộn, ân tình này con sẽ đi trả, mẹ cũng đừng bận tâm.”
Trịnh thị vẫn lo lắng: “Thật sự sẽ không đến? Ta còn dặn Thu Hương đi chợ mua chút đồ ăn ngon.”
“Không cần, con chắc chắn với mẹ rằng chàng tuyệt đối sẽ không đến.” Phó Nhiêu cười uống một chén canh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ khi bị lộ trước mặt Hoàng đế, Phó Nhiêu không cần phải che giấu gì trước mặt chàng nên liền âm thầm xin nghỉ với Hạ Du, lên Nha môn hai ngày, nghỉ một ngày, Chu Hành Xuân cũng ở một bên nói giúp, Hạ Du đương nhiên đáp ứng.
Ngày hôm sau Phó Nhiêu nghỉ ngơi, sáng sớm miễn cưỡng nghiêng người đọc sách y học, vô thức lại ngủ thiếp đi.
Trịnh thị tới thăm nàng, ở cửa vén rèm nhìn thoáng qua, lại buông rèm xuống, hỏi Thu Hương: “Gần đây cô nương luôn thích ngủ như vậy sao?”
Thu Hương căng thẳng trong lòng, cười đáp: “Gần đây cô nương đang biên soạn dược điển, rất mệt mỏi nên có cơ hội là lập tức ngủ bù.”
Trịnh thị không nghi ngờ gì.
Sắp trưa, Trịnh thị như thường lệ kêu phòng bếp làm cơm trưa, Phó Nhiêu cũng thu dọn đồ đạc và tới chính viện thỉnh an bà.
Giây lát sau, bà v.ú già gác cổng vội vã chạy tới chính viện, đứng ở hành lang hô: “Phu nhân, cô nương, ngoài cửa có khách tới.”
Đào Nhi nhanh nhẹn vén rèm vải lên, cười tươi hỏi: “Khách nào?”
Bà tử gác cổng vẻ mặt chần chờ: “Chính là… Tứ gia, chàng nói phu nhân mở tiệc chiêu đãi nên chàng tới.”
Chén trà trong tay Phó Nhiêu chợt rơi xuống.
Trịnh thị ngây người một chút, gấp đến độ đỡ án đứng lên, vội vàng muốn đi ra ngoài, không quên thuận tay gõ trán Phó Nhiêu vài cái: “Con đã nói gì, nói người ta chắc chắn không đến khiến mẹ không chuẩn bị bữa ăn, bây giờ làm thế nào mới được đây!”
Đến cửa, nhìn thấy Phó Nhiêu còn sững sờ ngồi bất động liền mắng nhẹ một câu: “Sao còn ngây ra đấy, không mau ra ngoài đón khách!”