Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:01
Lượt xem: 139

Một lát sau, nàng đi tới bên cạnh xe ngựa.

Tôn Chiêu đặt bàn đạp xuống, Thu Hương cẩn thận dìu nàng lên xe.

Vén rèm cửa bước vào, ánh sáng chiếu vào mặt.

Bốn góc treo ngọn đèn lưu ly tinh xảo, màn lụa vàng chiếu sáng thùng xe, trước ghế đặt một lò đồng, trong lò đang tí tách than vàng, ấm áp thoải mái.

Một bóng hình anh tuấn ngồi ngay ngắn trên đó.

Phó Nhiêu không dám nhìn chàng, khom lưng xuống hành lễ, cánh tay Hoàng đế vươn tới trước, cầm bàn tay mềm mại của nàng đưa tới lò than hơ ấm tay nàng.

Thấy mu bàn tay nàng lúc đỏ lúc trắng, đầu ngón tay phiếm hồng, lạnh lẽo thấu xương.

“Lạnh cóng rồi…”

Hoàng đế nhẹ nhàng xoa bóp, dòng nhiệt ấm áp theo da thịt chui vào huyết mạch.

Phó Nhiêu không được tự nhiên nghiêng người về phía trước, trong lòng cảm thấy hơi bức bách, dự định rời khỏi kinh thành, hiện tại mỗi lần tiếp xúc thân mật với chàng đều làm nàng sợ hãi.

Tâm tư chàng càng sâu thì nàng càng khó trốn thoát, chàng càng tốt thì nàng lại càng áy náy.

Sóng nhiệt ấm áp dễ chịu làm cho hai má nàng phiếm hồng, nàng hơi sững sờ, đúng là có chút buồn ngủ, mũ trùm buông xuống sau đầu, chuỗi trân châu gắn ở bông hoa trên búi tóc nhoáng lên một cái, lung linh ánh bạc, đôi mắt hạnh như nước, nét đẹp đó theo đôi mắt chảy vào lòng chàng.

Lòng bàn tay đã nóng lên nhưng cánh tay vẫn lạnh dữ dội.

Dời chiếc lò đồng bốn góc sang một bên, chàng nhịn không được đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt trong n.g.ự.c mình.

Quấn chiếc áo khoác bên hông về phía trước, ôm trọn Phó Nhiêu vào trong ngực, dùng lồng n.g.ự.c sưởi ấm cho nàng, nâng niu như châu như ngọc.

Gần đây nàng được chăm sóc rất tốt, nước da hồng hào, đôi mắt long lanh như nước, vẻ ngoài thanh tú kết hợp với bộ y phục màu hoa hải đường, trông nàng giống như một bông hoa tươi sáng và thanh tú, lặng lẽ nở rộ trong lòng chàng.

Vòng eo Phó Nhiêu cứng đờ, nàng bị động co rúm ở trong n.g.ự.c chàng, rơi vào trong mắt chàng chính là một bộ dạng mong manh, càng khiến người ta thương tiếc.

Chỉ nghe thấy chàng chậm rãi nói: “Nhiêu Nhiêu, trẫm không muốn nàng chịu thiệt thòi nữa… Trẫm muốn cho nàng danh phận.”

Phó Nhiêu thấp thỏm, nhẹ nhàng hít chút không khí, cố gắng thả lỏng thân thể, nàng đã cực kỳ mệt mỏi, cả người bủn rủn vô lực, thật sự lo lắng mình sẽ không chống đỡ nổi mà làm lộ ra nội tình.

Tránh né lời chàng, nàng nhẹ giọng nói: “Tạ ơn bệ hạ hôm nay đã tha thứ cho tội lỗ mãng của Khôn Nhi...”

Hoàng đế nhẹ nhàng cười cười, dáng vẻ thoải mái nhưng lực cánh tay cũng không giảm, vẫn ôm nàng thật chặt.

“Cậu ấy rất tốt, mỗi một quyền đều đánh vào tâm khảm trẫm, trẫm nên cảm ơn cậu ấy...” Hoàng đế giơ tay nhéo nhéo lỗ tai đang nóng lên của nàng: “Cảm ơn cậu ấy trút giận thay trẫm...”

Phó Nhiêu mặt đỏ tới mang tai, bàn tay nhỏ bé hơi đẩy chàng ra, có hơi không nói nên lời nhưng cũng lười tranh luận với chàng, chỉ dịu dàng nói: “Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, ta nên trở về…” Thúc giục chàng cho xe chạy.

“Không vội, chắc nàng đói bụng rồi, ăn chút gì đi.” Hoàng đế cao giọng phân phó: “Truyền đồ ăn lên.”

Tôn Chiêu cung kính đưa một hộp thức ăn vào.

Hoàng đế nhận lấy, đặt ở một bên tiểu án, mở hộp thức ăn ra, bưng một chén cháo hạt sen tổ yến cẩu kỷ, múc ra một muỗng, thử nhiệt độ, nóng ấm vừa vặn, đút đến bên miệng nàng.

Phó Nhiêu mím môi, vô cùng ngượng ngùng, rụt rè liếc chàng một cái, chậm rãi đưa tay thoát khỏi lòng bàn tay chàng, dịu dàng nói: “Bệ hạ, để ta tự làm…”

Lúc này Hoàng đế cũng không kiên trì nữa, đưa thìa cho nàng, hai tay vịn eo nàng.

Phó Nhiêu lăn qua lăn lại một ngày, quả thật bụng đói kêu vang, ăn từng miếng từng miếng cực nhanh.

Hoàng đế cực kỳ hài lòng, nàng ngủ được ăn được, liền cảm thấy vừa mắt đẹp lòng.

Bát nhỏ đã nhìn thấy đáy, Hoàng đế tự mình rót cho nàng một chén nước, biết nàng mang thai, trong xe không hề chuẩn bị trà.

Nữ nhân mang thai ăn uống cử chỉ phải chú ý cái gì, Chu Hành Xuân đều nói cho chàng biết, Hoàng đế ghi tạc trong lòng.

Phó Nhiêu ăn no, uống một ly nước ấm, khí lực tăng lên một chút, thân thể cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Xe ngựa chậm rãi khởi động, bánh xe lăn trên nền đá xanh, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, phát ra từng tiếng giòn vang.

“Bệ hạ đưa ta về sao?” Nàng trông mong mà hỏi.

Hoàng đế nhìn ra tâm tư nhỏ bé của nàng, nghiêng đầu nhéo nhéo gò má nàng: “Nếu không thì sao, nàng muốn hồi cung với trẫm?”

Phó Nhiêu ngại ngùng cười cười, tránh ánh mắt trêu chọc của chàng.

Hoàng đế lại không có ý định buông tha nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt tại sau lưng nàng khẽ vuốt ve, dần dần dời xuống…

Phó Nhiêu mặt mày mệt mỏi, ảo não nắm lấy cánh tay chàng, năn nỉ nói: “Bệ hạ… Ngài đừng như vậy…” Âm thanh mềm mại như bông vải.

Ngược lại, chàng nắm lấy tay nàng, vây ở phía sau và siết chặt: “Nàng còn chưa trả lời trẫm, Nhiêu Nhiêu, trẫm không muốn nàng lại bị người ta chỉ trỏ, nàng đồng ý với trẫm, vào cung làm phi được không?”

Thân thể Phó Nhiêu vừa run vừa mềm, lung lay sắp đổ, nàng mệt đến ngay cả thở cũng rất khó khăn, rất cố gắng giương mắt lên nhìn chàng, dùng ngữ điệu mềm mại hơn thường ngày thì thào khẩn cầu: “Bệ hạ... Có thể cho ta thêm chút thời gian được không, ta còn chưa chuẩn bị xong...”

Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, cúi người, chạm trán nàng, khàn khàn hỏi: “Chuẩn bị rời kinh hai năm, chuẩn bị giao tiệm thuốc cho hai gã quản sự, chuẩn bị tất cả những loại thuốc mà mẫu thân nàng có thể dùng trong hai năm, đúng không?”

Bàn tay chàng đặt sau gáy nàng, lực trên đó mặc dù không mạnh nhưng dường như muốn vây chặt nàng, khiến nàng không còn đường trốn thoát.

Phó Nhiêu tròn mắt kinh ngạc, môi trắng bệch…

Chàng đều biết…

Tâm trí rối bời.

Thùng xe rộng rãi trong khoảnh khắc trở nên chật chội, nàng hô hấp khó khăn, thở không ra hơi, nặng nề hít vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như ráng chiều.

Im lặng một lát, đầu óc mệt mỏi cuối cùng cũng nắm được một sợi dây, mặt mày ướt đẫm sương mù, đôi môi đỏ mọng run rẩy: “Bệ hạ... Ngài nói nếu ta không mang thai, thì sẽ cho ta xuất cung… Ta chỉ muốn rời kinh hai năm, tránh đầu sóng ngọn gió, ta...”

Ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm thấy chột dạ đến mức không thể nói được gì…

Hoàng đế biết nàng có tật giật mình, vì vậy mặt mày hé ra ý cười, cánh tay vòng qua phía sau nàng, đem ngón tay nàng từng chút tách ra: “Cô nương ngốc, đừng tự làm tổn thương mình… Nếu nàng muốn rời kinh, chờ qua hai năm nữa, trẫm sẽ đưa nàng tới phía Nam, nàng vẫn có thể tới y sở các nơi, tìm kiếm nhân tài, thu thập các công thức thuốc…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-68.html.]

Phó Nhiêu tủi thân định mở miệng biện bạch thì bụng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác buồn nôn, nàng che miệng, theo bản năng nghiêng về phía trước, không khống chế được, chất bẩn cứ như vậy phun vào người Hoàng đế.

Trước mắt đầy hỗn độn, dọc theo cổ áo chàng rơi xuống...

Phó Nhiêu sợ tới mức nói không ra lời, cứng đờ một lát, nàng nhanh chóng hạ người xuống: “Bệ hạ, thần nữ có tội, thần nữ...” Nàng luống cuống tay chân muốn giúp chàng lau chùi, lại bị Hoàng đế bật cười ngăn cản.

“Nàng tránh ra một chút, để trẫm…”

Chàng dùng sức đỡ lấy cơ thể Phó Nhiêu tránh khỏi nơi dơ bẩn.

Phó Nhiêu quỳ xuống một bên, vẻ mặt áy náy nhìn chàng: “Xin thứ lỗi, bệ hạ, xin thứ lỗi…”

“Không trách nàng, là con của trẫm sai…”

Hoàng đế còn chưa nói hết, bỗng nhiên ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau…

Phó Nhiêu như bị sét đánh, ở đó không nhúc nhích.

Hoàng đế chậm chạp cười cười, nhướng mày, cúi đầu chùi sạch chất bẩn trên người.

Nàng nôn ra quá nhiều đến nỗi áo trong bệ hạ thấm ướt, e là phải thay mới.

Hoàng đế tự mình cởi cổ áo, lộ ra bộ n.g.ự.c cường tráng…

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong đầu Phó Nhiêu ầm ầm như sấm đánh qua.

Tận đến khi da thịt màu đồng kia đập vào mắt, Phó Nhiêu mới bừng tỉnh, vội vàng xoay người, quay mặt vào một bên vách xe, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Chàng biết tất cả, hóa ra chàng biết mọi chuyện…

Ngày đó Chu Thái y đã bắt ra hỷ mạch(*).

(*)喜脉: hỷ mạch – mạch đập của phụ nữ mang thai

Sao chàng không nói... Không, nhất định là chàng muốn nhìn xem nàng có thể vật lộn thế nào, nhất định là như vậy.

Phó Nhiêu nói không ra được cảm giác trong lòng.

Vừa tức vừa giận, và còn sợ hãi.

Theo bản năng nàng co rụt thân thể lại vào trong góc, khóe mắt nhìn thấy chàng đã cởi hết xiêm y, đường nét mờ ảo cùng những đường nét sắc bén ở trong kí ức nàng chồng lên nhau... Hai má Phó Nhiêu nóng rực, xấu hổ, vùi mặt vào thật chặt.

Giây lát, Hoàng đế thay xong xiêm y sạch sẽ, tay gác lên đầu gối, thong thả nhìn nàng: “Nàng đây là muốn trốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn chui ra khỏi vách xe này?”

Phó Nhiêu vừa thẹn vừa giận, dựa vào vách xe không buông tay, bướng bỉnh một lát, nàng chán nản quỳ gối trước chân chàng, thành khẩn khẩn nhận sai.

“Bệ hạ, thần nữ có tội, xin ngài trách phạt.”

“Đến đây...” Hoàng đế đưa tay về phía nàng.

Phó Nhiêu lặng lẽ nâng nửa người lên, nhìn vào bàn tay rộng lớn kia, năm ngón tay như ngọn núi, nắm cả trời đất trong tay.

Đây là nói cho nàng biết, nàng trốn không thoát lòng bàn tay của chàng.

Nếu đứa bé không bị phát hiện, nàng còn có thể thử một lần, bây giờ… nghĩ đến thủ đoạn và năng lực của vị đế vương này.

Phó Nhiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay qua.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, bóp một cái giống như có thể vỡ tan.

Khóe môi Hoàng đế khẽ nhếch lên một nụ cười, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, động tác cực kỳ dịu dàng, lại mang theo một loại sức mạnh không thể từ chối, cúi đầu, dán lên trán nàng một nụ hôn thật sâu, lại kiềm chế buông ra, ôm nàng vào trong lòng mình.

“Nàng nghe xem…”

Phó Nhiêu chưa bao giờ gần chàng như vậy, cách n.g.ự.c có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.

“Nàng cả gan làm loạn, định mang theo con của trẫm rời kinh, Phó Nhiêu ơi Phó Nhiêu, đây là tội nặng nhường nào?”

Ngón tay thô ráp của chàng xoa xoa gò má nàng, dùng chút lực khiến Phó Nhiêu hơi đau nhưng cũng không dám trốn.

Cũng không biết là khẩn trương, hay là bị chàng ôm không thoải mái, Phó Nhiêu hô hấp khó khăn: “Tội rất nặng, nhưng thần nữ không muốn vào cung, bệ hạ cũng biết, thần nữ không muốn đứa nhỏ theo gót Đại điện hạ.”

Hoàng đế hơi biến sắc.

Phó Nhiêu nhận thấy thân thể chàng cứng ngắc, cũng biết là đã chọc giận chàng, muốn thoát ra khỏi lòng chàng tìm cách tạ tội.

Chàng phát hiện rất nhanh, kịp thời ôm chặt lấy nàng, dán sát vào lưng nàng: “Còn muốn trốn?”

Sóng nhiệt nóng bỏng xâm nhập vào sống lưng, Phó Nhiêu giật mình một lát, thở dài nói: “Đã bị bệ hạ phát hiện rồi, thần nữ không có chỗ trốn, chỉ là...”

“Đừng chỉ là nữa, trẫm không thể để cho Hoàng tự lưu lạc ngoài cung.” Hoàng đế nhìn thấu tâm tư của nàng: “Huống chi, nếu là Hoàng tử, nàng có biết trẫm kỳ vọng vào nó cao thế nào…”

Hoàng đế dùng ngữ khí bình thản nhất nói ra khiến Phó Nhiêu khiếp sợ.

Là ý mà nàng nghĩ sao?

Không đợi Phó Nhiêu trả lời, chàng dùng cằm vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng nói: “Nàng phạm vào tội khi quân, trẫm nên phạt nàng như thế nào?”

Phó Nhiêu vứt bỏ cảm xúc hỗn loạn, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, ta không thể biện bạch, ngài muốn phạt ta như thế nào, ta đều nhận, nhưng việc này một người làm thì một người chịu trách nhiệm, ngài có thể đừng làm liên lụy người khác được không?”

Hoàng đế nhẹ nhàng cười ra tiếng, xoa đầu nàng: “Một người làm thì một người chịu trách nhiệm sao? Nàng bây giờ là song thân, trẫm phạt nàng thì chẳng phải con trẫm sẽ chịu thiệt thòi sao?”

Phó Nhiêu ngượng ngùng cụp mắt xuống. Đây là muốn buông tha nàng?

“Tuy nhiên, nàng có thể chuộc tội.”

Phó Nhiêu sửng sốt, ngoái đầu nhìn chàng: “Chuộc thế nào?”

Loading...