Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:40
Lượt xem: 138
Hoàng đế không thể bớt lo lắng như thế được, chàng sai hai gã Hắc Long vệ canh trước Phó phủ, không rời khắc nào để ngầm bảo vệ an toàn cho Phó Nhiêu.
Chàng lại gọi Tôn Chiêu: "Ngươi tìm một cung nữ thích hợp từ Chưởng giáo ti, tìm cách đưa vào Phó gia để chăm sóc nàng ấy. Tiểu nha đầu bên cạnh nàng ấy quá hấp tấp, trẫm không yên tâm.”
Tôn Chiêu nhận lệnh.
Sau khi sắp xếp việc của Phó Nhiêu xong, quân lính vào cung trong đêm, báo cáo tình hình quân đội khẩn cấp từ tám trăm dặm. Thì ra gần đây Bắc Yến gặp tai họa về băng, rất nhiều dê bò bị đông chết. Dân du mục trong khu vực gặp khó khăn trong việc chăn nuôi, thế nên triền đình Bắc Yến phát động chiến tranh xuống phía Nam, bây giờ đã có một vài đạo quân xâm nhập biên giới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng đế triệu tập đại thần văn võ trong đêm để bàn bạc chuyện quân sự.
Phó Nhiêu uống hết thuốc ở tiệm thuốc thì lại đưa cho chủ tiệm ít bạc, mượn một chiếc xe ngựa của tiệm thuốc để về phủ.
Tiểu Kim Tử vẫn luôn âm thầm hộ tống nàng về phủ rồi mới quay về hoàng cung.
Phó Nhiêu cũng không biết chuyện đứa trẻ đã bại lộ, nàng an toàn quay về Phó gia, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, triệu chứng nôn đã giảm bớt khá nhiều, nàng gọi Đào Nhi đến rửa mặt cho mình, định đến chính viện thỉnh an Trịnh thị.
Tối qua tuyết mịn rơi suốt đêm, đến sớm nay thì tuyết đã ngừng rơi.
Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, tụ lại như sương, trông rất đẹp mắt.
Hôm nay Phó Nhiêu không muốn đến Thái Y viện, nàng sai người hầu trong phủ xin nghỉ phép, dự định nghỉ ngơi một ngày.
Hiện tại nàng đang ở trong một viện rất nhỏ, tên là tiểu trúc Thính Hương, trước cửa có nước chảy, sân sau có rừng trúc. Vào đông, cành trúc khô héo, tất nhiên là không có cảnh sắc gì, chỉ có hai cây mai già, chút sắc xanh phá lạnh bung ra.
Đi dọc theo hành lang ra phòng ngoài sẽ đến hành lang của chính viện ngay.
Không ngờ khi vừa bước vào chính viện, nàng lại thấy mười mấy cái sọt lớn bé bày giữa sân, hình như là đựng mấy loại rau dưa, trái cây và nấm.
Đào Nhi đỡ Phó Nhiêu đến cửa, rồi chống hông hỏi mấy gã hầu đang bận rộn.
"Đang làm gì vậy?"
Người đứng đầu là vị quản sự khoảng 30 tuổi, Phó Nhiêu từng gặp người này. Đó là trang đầu (*) đất phong của nàng, điền trang trên đỉnh núi mà Hoàng đế thưởng cho nàng ở gần kinh thành, nàng luôn muốn đi xem thử nhưng chưa có thời gian, bây giờ mang thai lại càng không thể đi được.
(*) Trang đầu: là người quản lý điền trang thay cho chủ.
Vị trang đầu này họ Thi, từng đưa sổ sách và bản đồ của điền trang cho nàng xem, là một người tử tế và cẩn thận.
Thi trang đầu mặc áo bông vải đay, vóc người cao ráo, mắt híp, trông tràn trề sức sống. Vừa thấy Phó Nhiêu, y lập tức cung kính hành lễ, đứng ngoài hiên nhẹ nhàng đáp: "Huyện chúa, chẳng phải sắp cuối năm rồi sao ạ? Trước khi tuyết rơi kín núi, chúng tiểu nhân phải lên núi kiếm vài món ăn dân dã, đúng lúc mấy tháng nay chưa đến thăm hỏi nên tiểu nhân đến cùng sổ sách luôn. Trong đây có một cặp bồ câu con, gà rừng bảy màu, năm con thỏ hoang, một đôi chim ngói, có cả vài con hươu bào, một sọt lươn, cá lóc đồng, đều là đồ tốt để tẩm bổ ..."
"Hiện giờ đã vào đông, trên núi không có nhiều nấm dại, đợi đến đầu xuân có nấm ngon, tiểu nhân sẽ đưa tới cho ngài."
Thi trang đầu cười ha hả, đọc một loạt tên rồi nói: "À, còn có kha khá quả dại đúng mùa nữa, tiểu nhân không biết ngài có thích ăn không nên tặng ngài mỗi loại một ít..."
Phó Nhiêu cầm lò sưởi tay, nhìn ra ngoài thì thấy bên ngoài có nhiều lồng nhốt vật sống, có thể thấy Thi trang đầu đã kéo mười mấy xe lớn bé vào thành.
"Vất vả cho ngươi di chuyển cả đêm rồi, mau vào sảnh phụ uống trà đi."
Thi trang đầu khom người đáp: "Không vội không vội ạ, Huyện chúa cứ nghỉ ngơi đi. Tiểu nhân phải đưa mấy thứ này xuống hậu viện trước, sau đó giúp người trong phủ xử lý rồi sẽ ra thảo luận với ngài."
Mặt Đào Nhi sáng rỡ: "Tốt quá rồi, phủ của bọn ta không có nhiều người lắm. Mấy món dân dã ngươi đưa tới thì tuyệt thật đó, chỉ e là bọn ta không biết làm..."
Đào Nhi chưa kịp dứt lời thì Thi trang đầu lại nói tiếp: "Ôi chao, xem trí nhớ của tiểu nhân này, thưa Huyện chúa..." Y lập tức khom người: "Có chuyện này mà tiểu nhân quên mất, lần vào kinh này còn một việc nữa phải phiền đến ngài."
"Có gì đâu mà phiền, cứ nói đi." Phó Nhiêu thể hiện sự dịu dàng trên nét mặt, mới sáng sớm mà đã tặng nhiều quà cáp như thế, chứng tỏ Thi trang đầu cực kỳ trung thành, tất nhiên nàng cũng muốn báo đáp y.
Thi trang đầu tỏ vẻ ngại ngùng: "Là thế này ạ, thôn của chúng ta có một cặp huynh muội. Người ca ca chẳng có tài cán gì ngoài việc nấu nướng rất giỏi, mấy món dân dã này người trong kinh chắc không thể xử lý được, nhưng vào tay hắn thì chẳng kém ngự trù trong cung đâu. Giờ hắn đã có tuổi, cũng muốn tìm việc để trang trải cuộc sống, tiểu nhân mới nghĩ không biết trong phủ còn thiếu người không, có thể giữ hắn lại không ạ?"
Đào Nhi nghe thế thì rạng rỡ hẳn, vội vàng quay lại nhìn Phó Nhiêu với ánh mắt chờ mong.
Phó Nhiêu bật cười: "Ngươi gọi hắn vào cho ta xem thử."
Lát sau, Phó Nhiêu vào nhà chính, nàng vào phòng thăm Trịnh thị trước. Hóa ra Thi trang đầu đã thỉnh an Trịnh thị từ sớm, bây giờ sổ sách đang nằm trong tay Trịnh thị: "Đó là một người phúc hậu, chúng ta cũng không thể để người ta thiệt thòi được. Nếu đã có người đưa vào phủ làm việc thì càng nên nhận."
Sau đó hai mẹ con ra ngoài gặp hai huynh muội kia.
Ca ca tên là Thu Nhĩ, muội muội là Thu Hương.
Thi Nhĩ cường tráng và năng động, Thu Hương thì xinh xắn, trông rất chững chạc và cẩn thận.
Phó Nhiêu giữ họ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-63.html.]
Sau một ngày quan sát, nàng nhận ra mình vừa nhặt được báu vật.
Thu Nhĩ không chỉ có tài nấu nướng giỏi mà chẻ củi, gánh nước cũng không thành vấn đề, lại còn có chút nền tảng võ thuật, giữ lại coi nhà bảo vệ viện cũng được. Thu Hương thì ăn nói nhỏ nhẹ, một ngày chẳng nói được mấy câu nhưng lại dọn dẹp nhà cửa cho Phó Nhiêu một cách sạch sẽ và chu đáo.
Phó Nhiêu làm sao hiểu được, hai huynh muội này đều là do Hoàng đế phái đến. Một người từng là mật thám trong đại nội, từng làm gián điệp thu thập thông tin cho Hoàng đế từ khắp phố phường, biết đủ loại ngành nghề, từng lập công lao hiển hách trên con đường đoạt quyền của Hoàng đế.
Còn Thu Hương là một nữ quan trẻ tuổi trong Chưởng giáo ti, hầu hạ chủ tử chỉ là chuyện nhỏ.
Thu Hương kiệm lời, cần cù lại thật thà, dùng tốt hơn nhiều so với Đào Nhi bất cẩn lắm lời, Phó Nhiêu dự định sau này ra ngoài sẽ dẫn nàng ấy theo.
Đợi Phó Khôn đi học về, cả nhà tưng bừng thưởng thức các món ăn dân dã, vô cùng vui vẻ.
Nghỉ ngơi một ngày, lại ngầm uống thuốc dưỡng thai, sang ngày thứ ba thì sắc mặt của Phó Nhiêu cũng hồng hào hơn.
Nàng bèn quay về Thái Y viện, vì đang mang thai, có nhiều việc nàng không dám làm nên đã dẫn Thu Hương theo, vì thế mà Đào Nhi làm ầm làm ĩ một hồi. Trước kia Thái Y viện cũng cho Phó Nhiêu mang theo một tỳ nữ, mà thật sự là Đào Nhi nói nhiều, thứ hai nữa là trong nhà còn thiếu hạ nhân. Giờ đây có thêm một người nữa, Phó Nhiêu cũng không muốn làm khổ bản thân mình.
"Nha đầu ngốc, em không biết gì hết, Thu Hương mới đến nên ta muốn thử em ấy một lần. Em là tâm phúc của ta, sức khỏe của phu nhân không tốt, mọi chuyện trong nhà phải có em trông coi thì ta mới yên tâm."
Đào Nhi nghe thế thì nghĩ mình đang đảm nhận trọng trách bèn vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Cô nương cứ yên tâm đi đi, chuyện trong nhà giao hết cho nô tỳ!" Sau đó nàng ấy vênh mặt, hất cằm dặn dò Thu Hương mấy câu rồi đỡ Phó Nhiêu lên xe ngựa.
Khi đến Thái Y viện, việc đầu tiên mà Phó Nhiêu làm là tìm Hạ Du.
"Hạ Thái y, ta có một yêu cầu hơi quá đáng."
Hạ Du thấy Phó Nhiêu vẫn còn nguyên vẹn thì phấn khích suýt khóc, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay cũng yên ổn: "Ngươi nói đi."
"Từ chỗ Chu Thái y, ta biết mỗi năm Thái Y viện đều phái Thái y đi tuần tra các châu, quận. Ngài xem xét thử xem lần sau sắp xếp cho ta đi được không?"
Nghe thế, đầu tiên là Hạ Du ngạc nhiên, bỗng nhớ tới tai họa hôm trước của Phó Nhiêu thì cũng hiểu được. Ông trầm ngâm một hồi rồi bảo: "Giờ sắp cuối năm rồi, lần kế tiếp phái người đi cũng phải sau đầu xuân. Cũng được, lần này ngươi thoát khỏi miệng hùm, ta cũng toát mồ hôi thay ngươi. Chi bằng ngươi đi tuần tra bên ngoài hai năm đi rồi về kinh, đợi sóng gió trong cung qua đi thì cũng thích hợp hơn."
Phó Nhiêu nghĩ thầm, chỉ hai tháng nữa là đến đầu xuân, hiện giờ nàng đã mang thai một tháng, chờ hai tháng nữa là vừa tròn ba tháng. Ba tháng này nàng sẽ ổn định thai kỳ, đợi đến đầu xuân sẽ rời kinh, thời gian vừa đẹp.
Ba tháng đầu thai vẫn chưa lộ rõ, đủ để nàng che được. Nàng cũng cần một khoảng thời gian để lo liệu mọi việc trong nhà.
"Vậy làm phiền ngài rồi, mong ngài nhớ kỹ việc này." Phó Nhiêu tha thiết nói.
Hạ Du gật đầu rồi tiếp lời: "Theo ta thì thế này, trong cung ngoài bệ hạ và đại điện hạ ra thì lúc mấy phi tần khác cần xem bệnh sẽ không gọi ngươi. Nếu ai hỏi thì ta sẽ bảo là đã làm mất thẻ bài của người rồi, ngươi rảnh rỗi thì dẫn mấy đồ đệ đi sắc thuốc, hoặc là soạn dược điển đi, mấy chuyện khác ngươi ít can thiệp lại đi."
Phó Nhiêu nghe vậy thì đôi mắt ầng ậng nước, quỳ xuống nói: "Hạ Thái y, cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Hạ Du cười khổ, xua tay: "Cảm ơn gì chứ, đều là tai họa mà ta đem đến cho người. À, đúng rồi, mấy ngày nữa là Linh Nhi xuất giá, ngươi cũng xem như là bà mối giữa con bé và Thế tử, nhất định phải có mặt đó."
"Tất nhiên rồi."
Nửa canh giờ sau, Chu Hành Xuân mệt mỏi bước vào nha môn, Phó Nhiêu thấy vậy thì vội vàng qua đón, nàng định xách hòm thuốc cho lão như thường lệ thì Chu Hành Xuân lại khéo léo tránh đi. Phó Nhiêu theo lão vào phòng làm việc, nàng khép hờ cửa rồi lí nhí nhận lỗi: "Chu Thái y, đêm đó ta có việc nên phải về ngay, không thể đợi được đơn thuốc của ngài. Hay là ngài đưa đơn thuốc cho ta đi, ta tự mình đi bốc thuốc, cũng giống nhau cả thôi mà." Phó Nhiêu cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân là ai chứ, sao để Phó Nhiêu nhìn ra manh mối được, lão vờ trừng mắt tức giận nhìn nàng, rồi quan tâm hỏi han: "Mạch tượng của ngươi hôm đó không ổn định, bệ hạ nổi giận, tiểu cô nương nhà ngươi, có thể chọc bệ hạ giận đến mức đó. Trước mắt bệ hạ đang bận việc quân vụ Tây Bắc, chưa có thời gian xử lý ngươi, chỉ lệnh phòng bếp cho ngươi suất đặc biệt riêng. Ngày nào cũng có thực đơn và phải đưa cho lão phu xem xét, buổi sáng cho ngươi thêm chén canh sâm, buổi tối thì thêm tổ yến..."
Phó Nhiêu nghe thế thì xấu hổ vô cùng, nàng giấu giếm việc có thai, còn chàng lại khoan dung như thế. Lòng nàng bỗng dưng thành chảo dầu sôi, ngơ ngác rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Chu Hành Xuân mỉm cười.
Đến giờ cơm trưa, tiểu hoàng môn thường đưa đồ ăn cho Phó Nhiêu quả nhiên đưa đến phòng làm việc của nàng một hộp đồ ăn lớn. Mở hộp đồ ăn ba tầng ra, có tổng cộng mười lăm món ăn, tuy khẩu phần không nhiều nhưng màu sắc và hương vị đều đủ đầy.
Tôm nõn tươi rói, canh thịt viên rau chân vịt, trứng phù dung, canh tam tiên, món đông xắt lát mỏng (*) vân vân.
(*) Món này bắt chước từ thời nhà Tống, trong như thủy tinh được cắt thành lát mỏng.
Phó Nhiêu ăn no căng bụng, nói chung là được lợi thì phải tử tế, nàng vừa xoa bụng vừa chột dạ.
Buổi chiều thì đến lượt nàng trực, nàng ngồi trực ở sảnh chính Thái Y viện. Thai phụ mê ngủ nên một lát sau là nàng gật gà gật gù.
Chu Hành Xuân chầm chậm đi tới sau lưng nàng, âm thầm điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó đặt cổ tay nàng lên bàn để bắt mạch.
Vừa ấn vào đã cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, lão không khỏi kinh ngạc.
Mạch tượng này vô cùng ổn định, dấu hiệu sinh non đã mất, nghỉ ngơi một ngày mà đã khỏe vậy rồi ư?
Tuy nghi ngờ nhưng nói chung Chu Hành Xuân cũng yên tâm. Buổi chiều, lúc kiểm tra mạch của Đại Hoàng tử như thường lệ, lão tiện thể truyền tin đến điện Phụng Thiên. Hoàng đế phấn khởi ra mặt, việc sắp xếp tự nhiên thế này đúng là có lợi cho việc dưỡng thai của Phó Nhiêu.
Ba ngày liên tiếp, Phó Nhiêu ăn ngon ngủ ngon, cũng không thường xuyên bị nôn nghén.
Hoàng đế chưa từng tìm nàng nên gánh nặng trong lòng nàng cũng vơi đi đáng kể, cho là mình đã giấu giếm thành công.
Nàng không biết là Hoàng đế bận rộn suốt năm ngày, bố trí quân vụ ở Tây Bắc một cách thích hợp. Về đêm, chàng nhìn lên ngàn sao trên nền trời đen tối với nụ cười mỉm: "Người đâu, mau chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung."