Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:36
Lượt xem: 140
Giữa mày Hoàng đế đau nhói, chàng lẳng lặng nhìn Phó Nhiêu, đôi mắt hạnh to tròn, trong trẻo và bình yên, lông mi đen nhánh tựa chiếc quạt lúc đóng lúc mở, như đang cào vào tim chàng. Hoàng đế vươn tay lau vệt nước bên khóe miệng của nàng, thấy nàng đã khôi phục vẻ bình thản như trước, lòng chàng được an ủi đôi chút.
"Nàng nói trẫm nghe xem, có khó chịu chỗ nào không?"
Phó Nhiêu chậm chạp lắc đầu, giữa chân mày vẫn còn vẻ yếu ớt, đôi má lúm tựa như đóa sen vừa bị mưa dập gió vùi, lộ ra chút nhu mì e thẹn. Nàng thế này còn quyến rũ hơn vẻ trầm tĩnh kiềm chế ngày trước.
"Bệ hạ..." Đôi môi đỏ mấp máy, giọng nói êm dịu: "Ta muốn về nhà..." Bốn chữ được thốt ra như đã dùng hết toàn bộ sức lực của nàng.
Khuôn mặt ướt đẫm, nàng không dám chạm mắt mà chỉ nhìn ngang tầm n.g.ự.c chàng.
Bàn tay đang nâng gò má nàng của Hoàng đế bỗng khựng lại, chàng im lặng không tiếp lời nàng.
Hai người cứ vậy giằng co, thật lâu mà không ai lên tiếng.
Phó Nhiêu nhận ra chàng đang lặng lẽ từ chối thì hốc mắt cay cay, nước mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay chàng, dần dần tựa như chuỗi ngọc bị đứt dây tụ lại thành cụm rồi rơi xuống.
Chốc lát sau, lòng bàn tay chàng đã đầy nước.
Chàng chậm rãi ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc mềm mại của nàng.
"Nàng muốn trẫm buông tay, nhưng trẫm... không làm được. Nhiêu Nhiêu à, e là trẫm sẽ phải nuốt lời rồi..."
Phó Nhiêu lặng lẽ chống cự.
Hoàng đế ôm một lúc rồi buông nàng ra: "Nào, đừng làm khó cái bụng nữa, ăn hết chén cháo tổ yến này trước nhé."
Thấy Phó Nhiêu vẫn bĩu môi, chàng bật cười rồi nhận lấy chiếc thìa nhỏ trong tay nàng, múc một thìa đưa đến bên miệng nàng.
Mắt Phó Nhiêu đỏ au, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, trông như một cô mèo nhỏ đáng thương nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn chàng.
Hoàng đế thở hắt ra, nhéo mũi nàng: "Cô nương này ỷ được cưng chiều nên kiêu ngạo phải không?"
Phó Nhiêu tức phát khóc, nàng ngậm lấy thìa tổ yến rồi cướp lại để tự ăn, song Hoàng đế không cho phép, chàng lại múc một thìa nữa, cương quyết đút cho nàng.
Phó Nhiêu mím môi, cụp mắt, tựa cằm lên gối không nhúc nhích.
Hoàng đế cũng chẳng giận, chàng dùng chiếc thìa khẩy môi nàng, cạy mở hàm răng nàng từng chút một rồi đút cháo tổ yến vào.
Dẫu sao Phó Nhiêu cũng không phải cô nương e thẹn làm nũng, sau một hồi ầm ĩ, nàng biết mình không cố chấp bằng chàng nên ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, cuối cùng cũng làm ấm chiếc bụng đói kêu vang.
Nàng xuống giường, quỳ gối trước chân chàng, vẫn nhìn chàng với ánh nhìn tha thiết như thường lệ.
"Thần nữ tạ ơn cứu giúp của bệ hạ, giờ không còn sớm nữa, đã hai ngày rồi thần nữ chưa về nhà, mẹ khó mà an lòng. Ngày mai cũng là ngày ấu đệ tan học, trong nhà thần nữ còn rất nhiều chuyện, xin bệ hạ cho ta quay về."
Đối diện đôi mắt dịu dàng của nàng, Hoàng đế đã mềm lòng, chàng kéo nàng lên: "Hôm nay là lỗi của trẫm, khiến nàng chịu uất ức. Sắc mặt của nàng vô cùng tệ làm trẫm không thể yên tâm. Nàng ngủ một giấc trước đi, trẫm sẽ gọi Chu Hành Xuân đến bắt mạch cho nàng."
Phó Nhiêu nghe vậy chợt trở nên căng thẳng.
Nếu khăng khăng đòi về sẽ chỉ khiến chàng nghi ngờ, chỉ cần qua cửa của Chu Hành Xuân thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
"Vâng..." Nàng dịu dàng đồng ý.
Hoàng đế vuốt tóc nàng, nói với chất giọng ấm áp: "Nàng ngủ trước đi, trẫm còn chút chuyện phải giải quyết."
"Vâng..." Phó Nhiêu cụp mắt gật đầu. Nàng chầm chậm lên giường, thấy Hoàng đế vẫn ngồi yên thì ngơ ngác hỏi: "Bệ hạ, chẳng phải ngài còn có việc sao?"
Hoàng đế hài lòng mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều: "Trẫm đợi nàng ngủ rồi sẽ đi."
Lòng Phó Nhiêu rối như tơ vò, nào có tâm trạng ngủ. Hiện tại hộp thuốc ở ngay cạnh, trước khi Chu Hành Xuân đến nàng phải chuẩn bị đôi chút.
Nhưng có tranh cãi nữa cũng vô ích, nàng bèn ngoan ngoãn nằm xuống, đang định kéo chăn lên thì một bàn tay vươn ra, giúp nàng đắp chăn lên đến vai. Ánh mắt chàng vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
"Trẫm ở ngay bên cạnh, nàng đừng sợ... Yên tâm ngủ một giấc đi nhé."
Phó Nhiêu điềm tĩnh nhìn chàng, tâm trạng ngổn ngang.
Cả đời này chắc cũng chỉ có chàng che chở và cưng chiều nàng như một tiểu cô nương.
Hôm nay, khoảnh khắc chàng hệt như một thiên thần giáng trần bảo vệ nàng trong vòng tay, nếu nói nàng không rung động thì là giả.
Chỉ là trong giây phút đó, nỗi tức giận với Thục Phi và Hoàng hậu, cùng với sự chán ghét hoàng cung chiếm phần nhiều hơn trong lòng nàng.
Sau khi nỗi sợ rút đi, sự rung động mãnh liệt dần dâng lên trong tim nàng.
"Bệ hạ, cảm ơn ngài..." Nàng dịu dàng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-61.html.]
Hoàng đế mỉm cười, từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng quấn lọn tóc mai bị rối bên tai nàng: "Không cần đâu, là trẫm nợ nàng."
Hôm nay, suýt nữa là chàng đã không bảo vệ nàng chu toàn, trong lòng chàng vô cùng áy náy.
Phó Nhiêu nhắm mắt lại.
Một lúc sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, Hoàng đế mới thở dài rồi đứng dậy rời đi.
Chàng bận rộn đến tận trưa, không kịp dùng bữa trưa mà chỉ ăn vội vài miếng rồi đến phòng nghị sự, xem tiếp những điều mục sáng nay chưa bàn bạc xong.
Mấy vị trọng thần của Nội các đang thảo luận về các ứng viên cho những vị trí còn trống ở các bộ, các bên tranh chấp liên tục chờ chàng quyết định.
Lúc Chu Hành Xuân đến, Hoàng đế cũng không biết. Chàng cầm danh sách ứng cử viên do Nội các tạm định ra, đang đối chiếu và kiểm tra từng người một với ba vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư và Trình Khang.
Tiểu Kim Tử đích thân dẫn Chu Hành Xuân đến bên ngoài noãn các, cởi áo choàng trên người lão xuống và phủi mấy bông tuyết dính trên đó.
"Đang yên đang lành trời lại đổ tuyết, lẽ ra hôm nay ngài phải được nghỉ ngơi, nhưng lại làm phiền ngài rồi."
Chu Hành Xuân mỉm cười đặt hòm thuốc xuống, nhận tách trà nóng từ tiểu nội thị, nhấp một ngụm cho ấm người: "Ngươi nói gì thế, bệ hạ cho gọi thì dù có cách vạn dặm lão phu cũng phải chạy đến."
Tiểu Kim Tử đưa áo choàng cho nội thị, cầm hòm thuốc cho Chu Hành Xuân rồi đến gần lão, thì thầm: "Hôm nay Thục Phi... À, bây giờ phải gọi là Lý Tần nương nương, suýt nữa là ngài ấy dùng hình với Phó cô nương đó..."
Hắn chưa dứt lời thì chân mày Chu Hành Xuân đã run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Cô nương khiếp sợ, lại phải chịu đau khổ nên lúc bệ hạ bế về, sắc mặt mệt mỏi, trông rất yếu ớt. Bệ hạ không yên tâm nên phải gọi ngài tới coi bệnh."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta biết rồi..."
Vẻ mặt Chu Hành Xuân nghiêm túc hơn, lập tức đặt tách trà xuống rồi lấy hòm thuốc từ tay Tiểu Kim Tử, sau đó sải bước vội vào trong. Lão vòng qua bình phong đi vào noãn các, thấy Phó Nhiêu đang được cung nữ dìu đỡ yếu ớt nhấp một ngụm trà.
"Chu Thái y..." Nàng yếu ớt cười với lão.
Đúng là sắc mặt không tốt lắm.
Chu Hành Xuân hơi đau lòng, lão chau mày thầm thở dài. Còn chưa vào cung mà Thục Phi đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Phó Nhiêu, nếu vào cung thì còn đường sống sao?
Lão vừa nghĩ vừa đặt hòm thuốc xuống, cung nữ giúp Phó Nhiêu đặt cổ tay lên bàn nhỏ. Chu Hành Xuân phất tay, ra hiệu cho cung nữ lui ra.
Cung nữ và Tiểu Kim Tử bèn lùi ra một góc.
Cách tấm lụa trắng, Chu Hành Xuân không vội bắt mạch mà chỉ khẽ nói với Phó Nhiêu:
"Nha đầu này gặp nhiều biến cố quá. Theo lão phu thấy thì chi bằng mấy ngày nữa, ngươi rời khỏi kinh thành, đi đâu đó để tránh đầu sóng ngọn gió..."
Phó Nhiêu cười gượng, nàng không tiếp lời, lòng cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng liếc nhìn tay của Chu Hành Xuân.
Lúc này Chu Hành Xuân mới tập trung xem mạch.
Ban đầu, mạch tượng hơi loạn, biểu hiện của việc hơi thở không ổn định, bị khiếp sợ.
Lão đè mạnh hơn một chút, nhắm mắt bắt mạch lần nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lòng Phó Nhiêu càng thấp thỏm hơn.
Chốc lát sau, Chu Hành Xuân mở mắt, dịu giọng nói: "Đổi tay khác."
Phó Nhiêu căng thẳng đến mức mắt đỏ hoe, nhưng không dám hỏi lại, nàng hơi nghiêng người, chầm chậm đặt tay còn lại lên: "Chu Thái y..." Nàng ngập ngừng muốn thăm dò ý của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân không để ý, chỉ chuyên tâm bắt mạch.
Lòng Phó Nhiêu hoảng loạn hơn, theo lý thì nàng vừa bôi thuốc vào bốn huyệt vị, chắc chắn mạch sẽ bị chặn lại, yếu hơn nhiều, càng ổn thỏa hơn lần trước. Song vẻ mặt điềm tĩnh của Chu Hành Xuân khiến nàng không chắc chắn.
Một hồi sau, Chu Hành Xuân buông tay nàng ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, lão phu đi kê thuốc cho ngươi."
Lão chẳng kịp đóng hòm thuốc đã đứng phắt dậy, vừa xoay người là sắc mặt thay đổi, kinh ngạc, bất đắc dĩ, tiếc nuối, thậm chí là đau lòng, tâm trạng phức tạp rối ren dâng lên trong lòng, cuối cùng hóa thành sự nghiêm nghị trên mặt.
Lão nhanh chóng rời khỏi noãn các, đi quanh mấy vòng rồi đến phòng nghị sự ở trắc điện. Lão đứng ở cửa, hỏi nội thị: "Bệ hạ có trong đó không? Xin hãy thông báo là ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Giữa hành lang và phòng nghị sự có một căn nhĩ phòng trà nước, căn phòng vừa hẹp vừa dài chỉ chứa được bốn người. Bấy giờ, Chu Hành Xuân đang đứng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ô cửa kính.
Hoàng hôn buông xuống, gió lạnh thổi khắp nơi, chín chiếc đèn lồng cung đình bằng sừng dê dưới mái điện lần lượt được thắp lên.
Từng bông tuyết bị gió cuốn lên, bay múa quanh những chiếc đèn.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên đằng sau, Chu Hành Xuân lập tức quay người lại, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế, lão nói một cách gọn gàng dứt khoát: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."