Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:33
Lượt xem: 132

Lúc ấy Thanh Cần giật mình, quay về sốt sắng bẩm báo Thục Phi, Thục Phi há có thể tin, nổi trận lôi đình, nhất quyết muốn sai người đi bắt tiểu cung nữ kia đến, xé nát miệng của cung nữ nọ, vẫn là Thanh Cần ngăn cản lần nữa, khuyên nàng ta kẻo biến khéo thành vụng.

Thục Phi trằn trọc cả đêm, trời tờ mờ sáng liền sai ả đi nghe ngóng.

Trong lòng Thục Phi vẫn ôm suy nghĩ đó là tin đồn, nhưng giờ này khắc này nghe được chính miệng Thanh Cần nói, nàng ta không thể không thừa nhận, có lẽ chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ.

Chưa nói đến bệ hạ coi trọng Phó Nhiêu, hay là Phó Nhiêu quyến rũ bệ hạ, nhưng tóm lại đây không phải là một điềm báo tốt.

Phó Nhiêu trẻ trung, xinh đẹp, biết y thuật, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra Hoàng tử, có điều Phó Nhiêu có xích mích với nàng ta.

Từng cái cọc đều giẫm lên đuôi Thục Phi.

Đến khi Phó Nhiêu vào cung thì làm gì còn chỗ cho nàng ta, chắc chắn Hoàng hậu cũng mượn Phó Nhiêu đến đả kích mình.

Trong lòng Thục Phi lo sợ bất an, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào mặt.

“Không được, nhân lúc bệ hạ vẫn chưa động lòng với Phó Nhiêu, ta phải lập tức trừ khử nàng ta.” Thục Phi đỡ bàn đứng lên.

Thanh Cần lật đật đỡ nàng ta, lo lắng nói: “Nương nương, hiện giờ tình thế bất lợi với chúng ta, nếu người hành động thiếu suy nghĩ sẽ chỉ khiến bệ hạ càng thêm...”

Câu sau Thanh Cần không dám nói, Thục Phi lại nghe hiểu.

Ánh mắt Thục Phi hoảng hốt, vẻ mặt dữ tợn như dã quỷ, im lặng hồi lâu, nàng ta nói chắc như đinh đóng cột: “Ta tuyệt đối không tin bệ hạ sẽ thích một nữ nhân mà người khác vứt bỏ, ngươi nhìn nàng ta xem, xuất thân y nữ, xuất đầu lộ diện, lại từng hoà ly với người khác, bệ hạ muốn nạp nàng ta thì cũng phải hỏi bá quan có thuận theo hay không? Không có khả năng đó, bệ hạ đó giờ luôn thánh minh, tuyệt không có khả năng làm chuyện tổn hại thanh danh của chàng, nhất định là Phó Nhiêu này có ý đồ ve vãn, hôm nay ta đối phó nàng ta, cùng lắm bệ hạ chỉ răn dạy ta vài câu rồi phạt bổng lộc thôi, nếu chờ đến lúc nàng ta thượng vị thành công thì ta đừng mơ có cuộc sống tốt đẹp.”

Nhất là khi đêm qua Thục Phi thao thức cả đêm, trong đầu rối như tơ vò, chuyện này khiến nàng ta cảm nhận được tình thế cấp bách và quá đỗi chấn động, vượt xa tất cả những thứ khác, nàng ta nóng lòng muốn loại bỏ cái đinh trong mắt này.

Thanh Cần biết Thục Phi một khi đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo về nổi.

“Vậy nương nương định làm thế nào?”

Thục Phi đỡ trán ngã ngồi xuống ghế minh đế(*) bằng gỗ cẩm lai khắc hoạ tiết trúc, nhắm mắt suy nghĩ: “Ngươi lấy thẻ bài của ta, đích thân đến Thái Y viện, nói ta đau bụng dưới, cử Phó Nhiêu tới khám bệnh.”

“Lúc này bệ hạ đang ở triều đường, việc này không nên chậm trễ, giờ ngươi đi gọi Phó Nhiêu tới đây!”

Chẳng bao lâu sau, Thanh Cần đến Thái Y viện, giả đò ra vẻ vô cùng gấp gáp, nói Thục Phi đau bụng dưới, hình như có triệu chứng chảy máu.

Hạ Du nghe tin sợ hết hồn.

Cung phi đau bụng dưới, rất có khả năng là sinh non, Hạ Du không biết gần đây Hoàng đế không hề lâm hạnh hậu phi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

“Lát nữa ta và Đường Thái y vào cung khám bệnh cho nương nương.”

Đường Húc là Phó chính Thái y viện, sở trường là trị bệnh phụ khoa của các thiên kim.

Thanh Cần lại gấp đến độ nước mắt tuôn rơi: “Hạ Thái y, nương nương chúng ta muốn để Phó cô nương đi, nói là đợi lát nữa khám bệnh, có lẽ sẽ thuận tiện hơn đôi chút...”

Hạ Du suy nghĩ một lát, Phó Nhiêu am hiểu các bệnh lý phức tạp và khó điều trị, lại là nữ y, đúng là sẽ thuận tiện hơn một chút.

Có điều Phó Nhiêu và Thục Phi có xích mích, lỡ như Thục Phi làm khó dễ Phó Nhiêu thì sao.

“Hôm qua Phó Thái y khám bệnh cho bệ hạ, mệt nhọc cả đêm, đang nghỉ ngơi, e là không đủ sức lực.”

Thanh Cần không dám để lộ thái độ không phải Phó Nhiêu thì không được, ả quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hạ Thái y, lần trước Phó cô nương đã diệu thủ hồi xuân(*) cứu Đại điện hạ, tuy nương nương nhà ta từng có xích mích với Phó cô nương, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi, giờ nương nương đang đứng trước cửa tử, lẽ nào ngài thấy c.h.ế.t mà không cứu ư?”

(*)Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng.

Hạ Du như ngồi trên đống lửa, khó xử vô cùng.

Lúc này, Đường Húc sửa sang lại mũ quan bước ra ngưỡng cửa, lạnh nhạt nói: “Vậy gọi nàng ấy đi cùng đi, đứng bên cạnh nhìn cũng được, có hai chúng ta ở đây, chẳng lẽ nương nương còn làm khó dễ nàng?”

Hạ Du đành phải đồng ý, gọi Phó Nhiêu tới nói đến việc này.

Cơ thể Phó Nhiêu không khỏe nên thật tình không muốn đi khám bệnh, không ngờ vào lúc này, Hàn ma ma trong cung Hoàng hậu cũng tới Thái Y viện, nhìn thấy Phó Nhiêu lập tức cười: “Phó Thái y ở đây à, tốt quá, hôm qua sau khi Chu Thái y và ngài kê đơn, nương nương uống thuốc cảm thấy khỏe hơn, nào ngờ sáng sớm hôm nay thức dậy ăn xong một viên Ô Kê hoàn(*), trong bụng đau không chịu nổi, muốn mời cô nương đi xem thử.”

(*)Ô Kê hoàn: tên đầy đủ là Ô Kê Bạch Phụng hoàn, có công năng điều kinh bổ huyết và các vấn đề liên quan tới phụ khoa.

Phó Nhiêu bất đắc dĩ, đành phải đi theo Hạ Du và Đường Húc vào hậu cung.

Nàng đi vào cung của Hoàng hậu trước, vừa hỏi mới biết Hoàng hậu dùng đồng thời hai loại thuốc, thời gian uống cách xa nhau chưa đến nửa canh giờ, dạ dày không chịu nổi nên khó chịu, nàng dặn dò Hoàng hậu dừng Ô Kê Hoàn hai ngày, Hoàng hậu đồng ý, khi nàng ra khỏi cung Khôn Ninh cung, dược đồng bên cạnh Hạ Du hấp tấp tìm thấy nàng, bảo nàng mau chóng chạy tới cung Phỉ Thúy, nói Thục Phi đau đến mức lăn lộn trên giường, hai vị nam Thái y rất khó chẩn bệnh, chỉ có thể mời nàng sang.

Đây là chức trách của Phó Nhiêu, không thể không theo.

Nàng rời đi không lâu, nữ tì bên cạnh Hoàng hậu lặng lẽ vào điện, hồi bẩm với Hoàng hậu: “Nương nương, Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy.”

Hoàng hậu nhếch môi cười: “Nếu ta không nghĩ cách dẫn nàng vào cung thì nàng ta rơi vào cạm bẫy Thục Phi kiểu gì? Chờ xem kịch hay đi.”

“Ta buộc Thục Phi hạ thủ với Phó Nhiêu, vừa có thể khiến bệ hạ căm ghét Thục Phi, vừa cho bệ hạ cơ hội nạp Phó Nhiêu vào cung, đây không phải một mũi tên trúng hai đích sao?”

Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy, sắc mặt Thục Phi đã trắng bệch, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ba vị Thái y khám bệnh, chỉ nói là bị cảm lạnh, cũng không có gì đáng ngại, Hạ Du và Đường Húc phụ trách kê đơn sắc thuốc, Phó Nhiêu thì dán miếng dán giảm đau cho Thục Phi.

Xong việc, Phó Nhiêu mặt mày vô cảm đóng túi thuốc lại định rời đi, chẳng ngờ Thục Phi dựa người vào gối, lạnh giọng gọi nàng lại: “Phó Nhiêu, ngươi muốn vào cung làm phi tần ư?”

Phó Nhiêu chấn động, quay đầu ngạc nhiên nhìn nàng ta, rồi đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt: “Nương nương nói lời này quá mức hoang đường, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vào cung làm phi.”

Thục Phi hơi sững sờ, nhưng không tin: “Vậy chuyện đêm qua ngươi qua đêm ở điện Phụng Thiên là như thế nào?”

Phó Nhiêu im lặng nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Đêm qua bệ hạ ngủ say, Hạ Thái y có việc nên phái ta gác đêm, nương nương không nên suy nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đã qua, nếu nương nương cứ liên tục làm khó dễ ta, như thế sẽ gây bất lợi cho cả người và Công chúa Bình Khang.”

Dứt lời, nàng khom người muốn lui, nhưng không ngờ hai cung nhân đã đóng cửa lại, chặn đường đi của nàng.

Phó Nhiêu biến sắc, khẽ mở túi thuốc, ôm túi thuốc vào lòng, vừa âm thầm mò mẫm ngân châm bên trong, vừa đọ sức với Thục Phi.

“Nương nương có ý gì?” Nàng cố tình cao giọng để khiến Hạ Du và Đường Húc chú ý.

Thục Phi ỷ thế không sợ, nàng ta mỉm cười, lười biếng đứng dậy, nào còn vẻ đau ốm như trước đó, thong thả đi tới trước mặt Phó Nhiêu.

“Phó Nhiêu à, để bổn cung phân tích con đường tương lai của ngươi cho ngươi, nếu ngươi vào cung, chắc chắn Hoàng hậu sẽ lôi kéo ngươi, ngươi và ta đối nghịch. Đương nhiên, nhất định ngươi nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của ngươi, vậy thì sai rồi, Hoàng hậu sẽ lợi dụng ngươi, chờ ngươi sinh con xong sẽ lập tức trừ khử ngươi, sau đó nàng ta nuôi dưỡng con của ngươi, tranh đoạt vị trí Thái tử với Tam Hoàng tử của bổn cung. Còn ngươi thì sao, cuối cùng sợ là ngay cả mình c.h.ế.t như thế nào cũng không biết, chắc ngươi từng nghe nói chuyện của Trân Phi và Đại Hoàng tử rồi nhỉ?”

Vẻ mặt Phó Nhiêu thẫn thờ, chợt nhớ tới tất cả những việc mà Hoàng hậu đã làm với nàng ngày hôm qua, không hề hoài nghi lời Thục Phi nói.

Vậy là Hoàng hậu và Thục Phi đã phát hiện ra chuyện giữa nàng với Hoàng đế rồi sao?

Phó Nhiêu đứng phắt dậy, bàn tay vô thức che bụng dưới.

“Nương nương lo lắng nhiều rồi, ta sẽ không vào cung, nếu nương nương không tin, qua vài ngày nữa, ta rời khỏi kinh thành là được.”

Thục Phi nhướng mày nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng không còn giả vờ nữa, nàng ta cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi, giờ ngươi là mối hoạ tiềm tàng của mẹ con ta.”

Thục Phi chợt sầm mặt, bỗng nhiên cao giọng nói: “Phó Nhiêu mưu đồ hành thích bổn cung, người đâu, kéo nàng ta ra hậu viện, phạt trượng hai mươi bản!”

Lông mày Phó Nhiêu giật giật, muốn vùng vẫy, nghĩ đến đứa con trong bụng, nàng bình tĩnh lại, để mặc cho người của Thục Phi giữ lấy nàng, dẫn đến hậu viện.

Quả nhiên, Hạ Du và Đường Húc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi tới gõ cửa: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nương nương, Phó Nhiêu không thể hành thích người, có phải có hiểu lầm gì không?”

Thục Phi đứng trong phòng, nàng ta quát ra ngoài cách cánh cửa sổ: “Nực cười, nàng ta cầm châm muốn đ.â.m bổn cung, cũng may bổn cung tránh kịp thời, chưa hề nói nàng ra tay thành công, bây giờ bổn cung y sam xộc xệch, chẳng lẽ lại gọi hai ngoại thần các ngươi đi vào?”

Hạ Du không ngờ Thục Phi ngang nhiên vu khống hại người, vừa phái người đi báo tin cho Hoàng đế, vừa phái người mời Hoàng hậu.

“Nương nương, nàng ấy là nhị phẩm Huyện chúa, người có công với đất nước, người vì trút giận cho Công chúa Bình Khang mà đưa mình và Tam Hoàng tử vào chỗ bất nghĩa sao? Người thử nghĩ mà xem, một khi chuyện này truyền ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào về Thục Phi người, sau này triều thần liệu có ủng hộ Tam Hoàng tử làm Thái tử không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-59.html.]

Dưới tình thế cấp bách, Hạ Du cũng không màng tới lễ tiết quân thần, Tam Hoàng tử là điểm yếu của Thục Phi, có lẽ chỉ có điều này mới có thể ngăn cản nàng ta trong nửa khắc.

Ngoài dự liệu, Thục Phi nghe vậy không giận mà cười: “Bổn cung toan tính vì Tam Hoàng tử, hôm nay ta không thể không trừng trị Phó Nhiêu.”

Hạ Du không biết chuyện giữa Hoàng đế và Phó Nhiêu nên cảm thấy những lời này rất khó hiểu.

Phó Nhiêu bị dẫn đến hậu điện của cung Phỉ Thúy, trong viện bày một cái ghế dài, đã có hai gã thái giám cầm côn chờ tại nơi này.

Dọc đường nàng quan sát thấy Thục Phi đã bố trí không ít nhân thủ ở hậu điện, có lẽ nàng ta định phạm phải sai lầm lớn nhất trần đời, hôm nay muốn đánh cho nàng sống dở c.h.ế.t dở, một khi thân thể nữ tử bị tổn thương thì không thể vào cung làm phi.

Không cần phải nói, nhất định Thục Phi đã biết chuyện của nàng và Hoàng đế, bằng không nàng ta sẽ không bất chấp mạo hiểm.

Trốn thì trốn không thoát, càng giằng co càng hại cho đứa bé.

Nàng chỉ có thể trì hoãn, kéo dài tới khi có người tới cứu nàng.

Người Phó Nhiêu đã yếu ớt vô cùng, lần bị kinh sợ này khiến tinh thần căng thẳng cao độ, trán toát ra đầy mồ hôi, đầu gối nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cung nhân không kịp trở tay, tiến lên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, bị dọa hết hồn, vội vàng đi bẩm Thục Phi.

Thục Phi nghe tin để lại hai ma ma ngăn cản áp lực từ bên ngoài, nhanh chóng sải bước về phía hậu viện, thấy Phó Nhiêu nằm trên mặt đất hơi thở mong manh, không khỏi ngẩn người: “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ định giả ngất tránh một kiếp? Vô dụng thôi, người đâu, kéo nàng ta lên, đánh rồi nói sau.”

Hai gã nội thị muốn nhấc cánh tay Phó Nhiêu lên, nào ngờ, bỗng nhiên trước mắt họ chợt lóe lên ánh kim, hai người bị cây ngân châm b.ắ.n trúng đồng tử, than ôi một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, cây ngân châm cuối cùng trong tay Phó Nhiêu b.ắ.n về phía mặt Thục Phi, đúng lúc Thục Phi nghiêng người, ngân châm kia b.ắ.n tới dưới tai nàng ta.

“A!”

Nàng ta đau đớn thét một tiếng chói tai, ngã ngửa ra sau, còn kéo theo cung nữ sau lưng cùng ngã xuống đất.

Phó Nhiêu nhân cơ hội trốn vào một góc, thở hổn hển nói: “Thục Phi đã trúng độc, nếu các ngươi không cứu nàng ta, một canh giờ sau nàng ta ắt phải chết.”

Phó Nhiêu đành phải dùng kế này đe doạ các nàng.

Quả nhiên, những cung nhân còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, Phó Nhiêu là y nữ nổi tiếng, các nàng không dám không tin.

Thục Phi cũng điên tiết, rút ngân châm bên tai ra, chỉ vào Phó Nhiêu, gầm lên với đôi mắt độc địa: “Mặc kệ ta, đánh c.h.ế.t nàng ta cho ta, nếu không thì các ngươi chết!”

Mấy cung nữ do dự hồi lâu, lần lượt khuyên nhủ một phen, kéo dài rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ dữ tợn của Thục Phi gào cho hoảng sợ, tay chân luống cuống, lũ lượt xông tới chỗ Phó Nhiêu.

Hai cung nhân đồng thời nhào tới túm lấy cánh tay của nàng, nàng khó nhọc hất ra, nôn ra một ngụm nước chua, đứng vịn tường, ngày bé nàng lớn lên trong cảnh kham khổ, người luôn luôn khỏe mạnh, không ngờ khi mang thai lại yếu ớt đến nhường này, bây giờ nàng lực bất tòng tâm.

Ngay lập tức, bụng dâng lên cơn buồn nôn, cả người mềm nhũn vô lực, như lá khô rụng xuống đất, nàng nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn nỗi tuyệt vọng.

Có thể sẽ không giữ được đứa bé.

Nghĩ tới con muốn rời khỏi nàng, cuối cùng nỗi đau trong lòng nặng trĩu, hốc mắt nàng đau đớn giàn giụa nước mắt, trán đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời rơi xuống cát bụi cùng với những giọt lệ lặng lẽ trào ra từ khoé mắt.

Thục Phi gầm thét hệt như ác ma, vẫn quanh quẩn bên tai nàng: “Đánh c.h.ế.t nàng ta, nàng ta chỉ là là một y nữ, hôm nay bổn cung lấy danh nghĩa nàng ta hành thích để trừng trị, dù là bệ hạ cũng tìm không được chỗ sai...”

Phó Nhiêu nở nụ cười mỉa mai, ý thức đã dần trở nên mơ hồ, mặc cho cung nữ kéo lê nàng đến ghế dài.

Đúng lúc này, một tiếng động phá cửa muốn vào: “Trẫm xem ai dám động đến nàng!”

Ngay sau đó cửa hậu viện bị người đá văng, hơn mười tên thị vệ giáp đen nối đuôi nhau xông vào.

Trong tầm mắt, một bóng người vàng rực đi ngược sáng, đạp lên hàng vạn tia sáng vàng sải bước vào trong.

“Nhiêu Nhiêu!”

Khoảnh khắc trước mắt nàng bỗng tối sầm, nàng được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Hoàng đế chưa bao giờ thấy Phó Nhiêu yếu ớt như thế này, tựa như chiếc lá khô nằm rạp trên mặt đất, một giây sau liền bị gió hất đi, cảm giác sợ hãi và tức giận này đan xen trong lòng chàng, cánh tay chàng gần như căng thành trường cung, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào lồng ngực.

Vũ Lâm vệ nhanh chóng khống chế tất cả cung nhân, chỉ còn lại Thục Phi ngã ngồi trên mặt đất, hoang mang nhìn cảnh trước mặt, run lẩy bẩy, nàng ta túm góc váy, liên tục co rúm người về sau.

Nàng ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, vụng về biện hộ cho mình: “Bệ hạ, bệ hạ, hôm nay Phó Nhiêu mượn cơ hội khám bệnh, mưu đồ hành thích thần thiếp, chàng xem, chỗ này của thần thiếp bị nàng ta xuyên một cây ngân châm...”

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã nước mắt lưng tròng, run rẩy bò về phía Hoàng đế, khóc đến mức lê hoa đái vũ mà nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã nhiều lần nghe lời chàng, không so đo với nàng ta, ai biết nàng ta lại ôm hận trong lòng... Nếu chàng không tin, có thể hỏi cung nữ bên cạnh thần thiếp, rõ ràng thần thiếp chỉ bị cảm lạnh, nhưng nàng ta cứ khăng khăng nói thần thiếp trúng độc, nhất quyết bắt thần thiếp cởi y phục cho nàng ta châm cứu...”

Hoàng đế không hề nhìn nàng ta, chỉ vén mớ tóc loà xoà trên trán Phó Nhiêu ra, lộ ra một khuôn mặt gầy như cánh ve sầu, ánh mắt nàng đờ đẫn ngơ ngác, bị kinh sợ, không biết đang nhìn nơi nào, cái miệng nhỏ nhắn đã lạnh đến mức vừa đỏ vừa cứng đờ...

Chàng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, như thể nàng đã mất sức sống.

Nhớ lại hôm qua, gương mặt nàng tươi tắn, tự tin hào phóng...

Lòng Hoàng đế đau đớn, chậm rãi bế nàng lên, như sợ làm bẩn mắt nàng, nhẹ nhàng ấn cơ thể nàng vào lòng.

Phó Nhiêu ôm lấy cổ chàng theo bản năng, mệt mỏi nhắm mắt trong n.g.ự.c chàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặt trời mùa đông bị cành khô um tùm đầu viện chia cắt, ánh sáng rải rác khắp nơi.

Lúc này Hoàng đế mới nhìn Thục Phi, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, giống như nhìn một người cực kỳ xa lạ.

Thục Phi nhìn thấy cảnh này đã sững người.

Sở dĩ nàng ta dám ra tay tàn nhẫn là vì chắc chắn trong lòng Hoàng đế không quá coi trọng Phó Nhiêu, Phó Nhiêu đã động tay động chân với nàng ta, nàng ta có đầy đủ lý do để xử trí một Thái y có mưu đồ hành thích mình với địa vị là cung phi nhất phẩm.

Trước đó nàng ta đã tính toán xong, bây giờ là lúc Hoàng đế thị triều, thời điểm nàng ta được sủng ái nhất, Hoàng đế cũng chưa từng bỏ bê nửa ngày triều chính vì nàng ta.

Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng vị Hoàng đế trước nay luôn lạnh lùng và tự kiềm chế, sẽ vì một nữ nhân mà bỏ lại triều thần đứng đầy điện.

Nhưng giờ đây, Hoàng đế chẳng những kịp thời chạy tới, mà còn bảo vệ Phó Nhiêu rất chặt chẽ.

Điều này chứng tỏ rằng, chàng đối xử Phó Nhiêu rất khác thường.

Thục Phi như bị giội một chậu nước lạnh, m.á.u khắp người đóng băng.

Hoàng đế chẳng buồn nhìn nàng ta thêm, rời ánh mắt khỏi người nàng ta, nhìn ra ngoài cửa, bình tĩnh cất tiếng: “Xử tử những người liên quan đến cung Phỉ Thúy, những người khác xử phạt vào Dịch đình làm nô lệ, Thục Phi trừng phạt nặng hai mươi đại bản, giáng thành Tần.”

Thục Phi nghe vậy, con ngươi đột nhiên trợn to, lóe ánh tia máu, dồn sức bò về phía trước, ôm lấy chân Hoàng đế bước ra ngoài: “Bệ hạ, sao chàng không hỏi phải trái đúng sai, là Phó Nhiêu muốn hành thích thần thiếp đấy, bệ hạ, thần thiếp hầu hạ chàng từng ấy năm, sinh hạ Đại Công chúa, sinh hạ Hoàng tử khỏe mạnh duy nhất cho chàng, sao chàng có thể đối xử với thần thiếp như vậy chứ, lẽ nào mười mấy năm tình cảm của thần thiếp và chàng lại thua một ả y nữ vô đức vô tài sao?”

Hoàng đế nghe thấy lời này, một ngụm m.á.u ứ dâng trào trong lòng, một cước đá văng Thục Phi, thẹn quá hóa giận quát: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới mười mấy năm tình cảm ư? Những năm này trẫm đã để ngươi thiệt thòi? Đúng là ngươi sinh hạ một trai một gái, nhưng ngươi có công lao là có thể làm xằng làm bậy sao? Nếu như không phải bận tâm Lăng Nhi, ngươi nghĩ trẫm còn giữ ngươi lại cung Phỉ Thúy không?”

Thục Phi bị chàng đá một cước ngã xuống đất, phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhưng nàng ta hoàn toàn không quan tâm, mặc cho trâm ngọc rơi lả tả, tóc tai rối bù, nằm rạp bò qua, sau đó ôm lấy ủng đen của chàng khóc rống lên.

“Bệ hạ, chàng có thể sủng hạnh người mới, chẳng lẽ không để cho người cũ một con đường sống sao?”

Hoàng đế hít sâu một hơi, môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, chàng im lặng nhìn nàng ta, thừa biết Thục Phi có chút ỷ sủng mà kiêu, song chưa từng nghĩ nàng ta càn quấy đến mức này.

Chàng im lặng hồi lâu, chậm rãi đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Trẫm nể tình Lăng Nhi, không truyền việc này ra ngoài, giữ lại chút mặt mũi cho ngươi, mà ngươi, giam cầm trong cung Phỉ Thúy, không được bước ra ngoài nửa bước.”

Bỏ lại lời này, Hoàng đế ôm chặt Phó Nhiêu, bước nhanh ra cửa viện.

Giam cầm... Giam cầm...

Thục Phi ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt vô hồn đảo qua lại vài lần, ý thức được điều gì đó, nàng ta đột nhiên nằm rạp bò về phía cửa, gào với bóng lưng cao lớn của Hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp có sai, nhưng thần thiếp vẫn chưa làm gì nàng ta, về phần chàng trừng phạt thần thiếp nặng như thế này, có khác nào chàng muốn lấy mạng của thần thiếp không, chẳng qua là thần thiếp ức h.i.ế.p một y nữ thôi mà, lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì chạm đến giới hạn…”

Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy bóng dáng cao ngất trước mặt khựng lại một lát, chàng quay đầu, ánh mắt tựa ngàn cân mang theo một tia sắc bén b.ắ.n về phía mình.

“Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, Phó Nhiêu chính là giới hạn của trẫm!”

Loading...