Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:31
Lượt xem: 137
Trán Phó Nhiêu va vào lồng n.g.ự.c vững chãi của chàng, đầu óc vốn hơi choáng váng giờ lại càng xây xẩm.
“Nhiêu Nhiêu...”
Giọng nói của nam nhân trong trẻo và êm dịu, ngân dài bên tai nàng, tựa như một cái móc câu vào lòng người, thôn tính ý thức của nàng từng chút một.
Những gì nàng ăn vào lúc sáng đã nôn hết, sau lại vội vàng chạy đến cung của Hoàng hậu, tuy Hoàng hậu có chuẩn bị điểm tâm cho nàng, song nàng cũng không dám ăn, sợ lỡ nôn nghén sẽ khiến Chu Hành Xuân hoài nghi nên vẫn ráng chịu đựng.
Vừa rồi khám bệnh cho Hoàng đế, quỳ một lát mà đã như nỏ mạnh hết đà.
Lúc này, nàng cực lực áp chế sự khó chịu trong lồng n.g.ự.c xuống, sợ bị chàng nhìn ra manh mối, túm chặt lấy viền áo trước n.g.ự.c chàng, vùi đầu vào lòng Hoàng đế, cảm giác cơn buồn nôn trong n.g.ự.c dâng lên mãnh liệt khiến hốc mắt nàng ngân ngấn chút nước mắt.
“Nhiêu Nhiêu, nàng sao vậy?”
Hoàng đế để ý thấy vừa rồi nàng giẫm hụt chân, cũng nhận ra sắc mặt nàng không tốt lắm, chàng cúi đầu nhìn nàng, lại thấy Phó Nhiêu hiếm khi vùi đầu vào lòng chàng, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không chịu lên tiếng.
Lòng Hoàng đế sinh nghi, đỡ vai nàng, muốn đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra xa một chút.
Phó Nhiêu cố gắng hết sức kìm nén cơn khó chịu xuống, ngay lúc chàng hoài nghi, nàng ngước đôi mắt ươn ướt lên, mệt mỏi đáp: “Bệ hạ, ta chỉ đói bụng thôi... ta dậy muộn, để lỡ bữa sáng, rồi lại đến cung của Hoàng hậu nương nương, tới giờ vẫn chưa ăn uống...”
Giọng nàng quá đỗi mềm mỏng, nhỏ yếu không có sức, đỏ mắt chờ mong, Hoàng đế nhìn mà tim mềm nhũn: “Khó trách...” Cau mày phân phó với bên ngoài: “Lãnh Hoài An, đưa cơm lên!”
Phó Nhiêu nghe thấy tiếng bước chân, cụp mắt xuống, cơ thể đã lấy lại chút sức lực, lẳng lặng đứng dậy khỏi vòng tay của chàng, di chuyển thắt lưng quỳ xuống, nâng tay áo lặng lẽ lau nước miếng tràn ra khóe môi, vùi mặt rất thấp, thầm lấy hơi.
Lãnh Hoài An phất tay, dẫn theo một đám nội thị tiến lên dọn cơm, lại đích thân đứng bên cạnh thử độc trong đồ ăn, xác nhận không có gì khác thường mới đứng hầu.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên sạp, nhìn chằm chằm Phó Nhiêu không nhúc nhích, ngước mắt nhìn Lãnh Hoài An, nói: “Truyền một bát tổ yến lên đây.”
“Vâng.” Lãnh Hoài An lui xuống phân phó.
Phó Nhiêu không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế phất ống tay áo, nhận khăn ướt nội thị đưa tới lau tay, lại nhận một chiếc khăn khác đưa cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, lau xong thì đưa cho nội thị, liếc mắt nhìn bàn, nàng dịch đầu gối qua.
Hoàng đế nhìn đầu gối nàng, dịu dàng nói: “Ngồi dậy dùng bữa đi.”
Phó Nhiêu do dự một lát: “Bệ hạ, như thế không ổn…”
Hoàng đế cười khẽ: “Chuyện không ổn mà nàng làm còn ít sao?”
Phó Nhiêu nghẹn lời, vành tai hơi phiếm hồng, trên người nàng đang cõng mấy tội lớn khi quân đấy, nàng dứt khoát vịn bàn cẩn thận đứng dậy, ngồi xuống ghế con lót đệm gấm bên cạnh.
Hoàng đế động đũa trước, ra hiệu cho nàng bắt đầu ăn.
Phó Nhiêu lập tức ôm chén nhỏ màu đỏ xúc mấy miếng cơm vào miệng, nuốt mấy ngụm cơm, người đã dễ chịu hơn nhiều, lập tức có nội thị tiến lên định giúp Phó Nhiêu chia đồ ăn, Hoàng đế giơ tay, ra hiệu cho người đi xuống, tự kéo ống tay áo gắp mấy món cho Phó Nhiêu.
“Cách đây không lâu Tư nông giám trồng một thửa ruộng dưới chân núi Vạn Thọ, nói là thực phẩm được đưa đến từ Nam Dương, gọi là khoai tây, ngự trù chiên lên, rắc chút gia vị hành hoa, mùi vị không tệ, nàng nếm thử xem.”
“Đây là nhất phẩm La Hán Diện Cân(*), nhất phẩm Du Điệp Quả Hoả Thiếu(**), còn có Tố Khoái Tam Tiên(***)...” Hoàng đế đẩy tất cả mấy đĩa nhỏ nội thị bày trước mặt mình tới trước mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu cắn mấy miếng khoai tây, mềm mịn mà không ngấy, gật đầu lia lịa: “Bệ hạ, mùi vị không tệ.” Thấy Hoàng đế không động đũa, nàng ậm ờ nói: “Bệ hạ, ngài cũng ăn đi.”
Hoàng đế cười, lại đích thân múc cho nàng một chén đậu phụ hầm nhân sâm và nấm.
Hương thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía, khiến người ta thèm ăn.
Có điều, hình như nàng ngửi thấy có mùi sơn tra, có thể là khẩu vị của Hoàng đế không tốt, ngự trù thêm sơn tra vào khai vị, nhưng người mang thai lại không nên ăn sơn tra, nhất là khi mới hoài thai, ăn sơn tra dễ bị sảy thai.
Nhưng Thánh thượng ban cho, theo lý mà nói không thể khước từ.
Phó Nhiêu do dự một thoáng, nàng nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ rồi lập tức để sang một bên, tiếp tục bưng bát ăn cơm.
Hoàng đế chú ý đến động tác của nàng: “Nàng không thích uống?"
“Cũng không phải, ta đói bụng, ăn cơm trước...” Phó Nhiêu né tránh ánh mắt của chàng, ngoan ngoãn đáp.
Hoàng đế bật cười, chàng đau đầu, quả thật không có khẩu vị gì, nhưng vì ngồi cùng Phó Nhiêu nên vẫn ăn một ít, sau đó lại rót cho mình một chén rượu nhỏ, do dự một lát, lại rót một chén nhỏ thay Phó Nhiêu.
“Uống chút rượu, làm ấm người.”
Chàng chậm rãi đẩy chén rượu trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú không rời.
Phó Nhiêu khẽ liếc chén rượu kia, lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi...
Mang thai không nên uống rượu.
Đây là chuyện người người đều biết, Hoàng đế đang thăm dò nàng.
Phó Nhiêu lau khóe miệng bóng loáng, nhận lấy rượu chàng đưa tới, nhu mì nói: “Tạ bệ hạ.” Nàng nâng chén định uống, song Hoàng đế đột nhiên đè lại, không phân biệt được hỉ nộ từ sắc mặt của chàng, chỉ thở dài nói: “Trẫm quên nàng khó chịu trong người, vẫn nên uống trà đi.”
“Không ngại...” Cụp mắt liếc nhìn rượu mạnh, màu cam, trong suốt, là rượu ủ từ quýt, không uống nhiều là được.
Nàng nâng chén rượu muốn uống, nhưng cánh tay vẫn bị Hoàng đế siết chặt.
Lúc này sắc mặt chàng không tốt lắm, chỉ đoạt lấy chén rượu của nàng, tự uống cạn, lạnh nhạt nói: “Lát nữa còn phải uống tổ yến, tổ yến không nên uống cùng rượu.”
Phó Nhiêu cười: “Cũng được, đợi mấy hôm nữa Chu Thái y sẽ bắt mạch cho ta, khi đó uống cũng không muộn.”
Vẻ mặt vô cùng thẳng thắn vô tư.
Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Bệ hạ, thần nữ đi kê đơn thuốc cho ngài, ngài nghỉ ngơi trước, qua một khắc nữa là có thể bốc thuốc.” Phó Nhiêu ăn uống no nê, đeo túi thuốc lên, cẩn thận lui về phía sau.
Sau khi Phó Nhiêu dùng bữa trưa, người tràn đầy năng lượng, nàng đi đến trắc điện kê đơn thuốc, cho người đi bốc thuốc.
Trong lúc chờ đợi, nàng ra khỏi điện Phụng Thiên, đi tới lan can bằng đá bạch ngọc ngoài điện, làn gió mát thổi tới tấp vào mặt, xua tan bồn chồn trong lòng nàng, Phó Nhiêu vịn tay lên trụ hoa văn mây lành nhìn về phương xa, xa xa là tầng lầu trùng điệp, tường đỏ ngói xanh, nguy nga lộng lẫy.
Mùa này cũng không có gì mới mẻ, chỉ có vài cành lá vùng vẫy lộ ra chút sắc xanh, còn những cành cây khô queo thì nổi bần bật trên nền tường đỏ, tạo nên một bầu không khí tiêu điều mà trang nghiêm.
Sau khi sắc thuốc xong, dâng cho Hoàng đế uống, Phó Nhiêu muốn rời đi ngay, nào ngờ Lãnh Hoài An cười híp mắt ngăn nàng lại: “Huyện chúa, sau khi bệ hạ dùng thuốc xong luôn phải có Thái y túc trực, ngộ nhỡ chuyện gì thì lại khó nói.”
Phó Nhiêu nhẫn nhịn, đành phải quay về sương phòng, nàng mệt mỏi vô cùng, dứt khoát mặc nguyên y phục nằm xuống nghỉ trưa.
Nàng ngủ một giấc say sưa, mãi cho đến khi có người đập cửa mới mơ màng mở mắt.
“Người nào?” Nàng xỏ giày xuống sạp, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng mặc vào rồi mở cửa.
Hoàng hôn mờ ảo, lối đi trong cung ngoài sương phòng đã thắp một dãy đèn lồng mỹ nhân lưu ly hình bát giác.
Khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Hạ Du xuất hiện dưới ánh đèn vàng rực rỡ.
“Phó Nhiêu, ngươi thật to gan, lại dám kê loại thuốc liều mạnh này cho bệ hạ!” Hạ Du cầm phương thuốc, chỉ vào một loại “Hải Nhân Thảo” trên đó, nhe răng trợn mắt mắng một câu.
Cuối giờ Thân hôm nay ông mới biết Hoàng đế bị ốm, tất tả chạy tới điện Phụng Thiên, lúc tới Hoàng đế đã uống thuốc và ngủ rồi, ông lặng lẽ bắt mạch cho Hoàng đế, tìm được phương thuốc Phó Nhiêu kê, vừa liếc mắt đã thấy Hải Nhân Thảo, giận đến mức trán nổi gân xanh, ông là người nôn nóng, lập tức đi tới đập cửa phòng Phó Nhiêu.
“Bệ hạ ngủ suốt hai canh giờ rưỡi vẫn chưa tỉnh, tất cả đều là tại Hải Nhân Thảo này của ngươi.”
Vẻ mặt giận dữ của ông khiến Phó Nhiêu khiếp sợ, nhất thời chưa hoàn hồn, đến khi xem kỹ đơn thuốc, nàng mới sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời: “Hạ Thái y, ta biết tác dụng của Hải Nhân Thảo, trước đó bệ hạ hứng gió lạnh dẫn tới đau nửa đầu, ngài ấy ngủ không ngon, lại thêm nghẹt mũi nặng, nên ta bỏ thêm một vị Hải Nhân Thảo, thuốc này có thể...”
“Ta biết!” Hạ Du hấp tấp quát nàng, liếc quanh bốn phía, thấy thái giám đều lui ra xa, Hạ Du không khỏi hạ thấp giọng, cả giận nói: “Đúng là ngươi đang trị bệnh, đơn thuốc của ngươi cũng không có vấn đề, nhưng ngươi biết người nằm ở đó là ai không? Là đương kim Thánh thượng đấy, bên ngoài có bao nhiêu đại thần chờ bệ hạ ra chỉ thị, nếu một vị thuốc Hải Nhân Thảo khiến bệ hạ ngã gục, lỡ đại thần nội các trách tội, cái đầu của ta và ngươi cũng khó giữ!”
Phó Nhiêu nghe vậy, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, tỏ tường ngay tức khắc: “Ta hiểu rồi, Hạ Thái y, ta sai rồi, sau này ta đảm bảo sẽ không như vậy...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Du tức giận nghiến răng, mí mắt đỏ quạch, giậm chân thấp giọng trách cứ: “Tốt nhất ngươi cầu nguyện cho bệ hạ tỉnh lại, không trị tội cho ngươi.”
Thấy Phó Nhiêu bị ông dọa đến nỗi mặt trắng bệch, lung lay chực ngã, Hạ Du nhất thời không đành lòng, nói chậm lại: “Ngươi ấy à, cực kỳ giống lúc ta thời còn trẻ, ngươi vừa nhậm chức Thái y, lỗ mãng một chút cũng là chuyện thường tình.”
Hoàng đế ngủ một mạch đến cuối giờ Tuất mới tỉnh, sau khi mở mắt, đầu đã không còn đau, thần sắc thư thái, người lại càng nhẹ nhàng khoan khoái, không còn tình trạng choáng váng như lúc sáng sớm, đang tính hỏi giờ đã là canh nào, chàng ngồi dậy thì thấy hai người quỳ gối trước mặt mình.
Chính là Phó Nhiêu và Hạ Du.
Sắc mặt Phó Nhiêu mệt mỏi, nhìn như sắp ngủ gật, thấy chàng tỉnh lại, lập tức lộ vẻ mặt xấu hổ, cúi mặt khóc lóc nói: “Thỉnh bệ hạ trị tội.”
Hoàng đế nghi hoặc dời ánh mắt sang người Hạ Du. Hạ Du đầu đầy mồ hôi từ lâu, nơm nớp lo sợ nói: “Bệ hạ, là thần quản giáo không nghiêm, để Phó Nhiêu kê cho người chút thuốc liều mạnh nên mới khiến người mê man lâu như vậy. Phó Nhiêu tuổi còn trẻ, nàng không hiểu chuyện, lại mới làm Thái y, không biết nặng nhẹ, tất cả đều là lỗi của thần, là thần không dạy tốt quy củ, thần xin dốc hết sức gánh tội lỗi.”
Hoàng đế mỉm cười, ngồi dậy, miệng cảm giác vừa khô vừa ngứa, nhận trà Lãnh Hoài An đưa tới, nhấp vài ngụm, hắng giọng nói: “Trẫm cứ tưởng có chuyện gì, đứng lên trước đi.”
Hạ Du đứng dậy trước, đảo mắt thấy Phó Nhiêu quỳ không nhúc nhích, nhất thời đầu gối cũng hơi mềm nhũn, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-58.html.]
Hoàng đế suy nghĩ một lát, vẻ mặt đăm chiêu: “Lần này không trách nàng, điện Phụng Thiên không làm theo quy củ của Thái Y viện, đã mời một mình nàng tới đây.”
Lãnh Hoài An nghe vậy lập tức quỳ xuống đất: “Đều là lỗi của lão nô.”
Hoàng đế lạnh lùng liếc y một cái, trầm giọng nói: “Người đâu, Lãnh Hoài An uổng công thánh ý, kéo xuống phạt trượng hai mươi bản.”
“Lão nô tạ ơn, lão nô lập tức đi lĩnh trượng.” Lãnh Hoài An không dám biện bạch, vội vàng lĩnh trượng.
Hạ Du chẳng hiểu mô tê gì, sao lại đánh Đề đốc Tư lễ giám?
Ông quay đầu nhìn Phó Nhiêu, Phó Nhiêu lại cúi đầu thật thấp, trong lòng trống rỗng, cũng không lên tiếng.
Hạ Du cũng không dám hỏi, đành phải hồi bẩm: “Bệ hạ, không biết thân thể người thế nào rồi?”
Sắc mặt Hoàng đế thư thái, cười nói: “Nói thật, thuốc của Phó Nhiêu cực kỳ tốt, trẫm đã hết đau đầu, thuốc các ngươi kê trước đây cũng không chuẩn xác bằng nàng, phải nói là thuốc vào bệnh lui. Vừa có công vừa có tội, trẫm không thưởng cũng không phạt.”
Hạ Du thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt lại nói thỉnh tội: “Nàng ấy to gan, người có thể tha thứ cho nàng ấy đã là phúc phận của nàng. Nếu đổi lại là thần, quả thật không có gan kê đơn thuốc này, tuy người không truy cứu, nhưng chỉ sợ đám lão phu tử nội các truy cứu!”
“Ha ha ha!” Hoàng đế gật đầu: “Trẫm hiểu, ngươi là lão Thái y rồi, làm việc thỏa đáng một chút.”
Hạ Du liên tục gật đầu, lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Bệ hạ, người xem, tối nay liệu có thể cho phép thần túc trực ở đây không, đề phòng nếu người có khó chịu...”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế chưa từng hiển sơn lộ thuỷ(*), lạnh nhạt nói: “Không cần, ngươi chấp chưởng Thái Y viện, việc vặt không ít, trở về làm nhiệm vụ đi, nếu trẫm cần ngươi, sẽ tự cho truyền.”
(*)Hiển sơn lộ thuỷ: nghĩa là bộc lộ tài năng, thể hiện bản thân. Còn trong đoạn này kết hợp với từ phủ định “chưa từng” là để chỉ tâm tư kín đáo, không thể hiện cảm xúc của Hoàng đế.
Hạ Du không yên lòng, nhưng lại không dám xen vào, nghiêng người căn dặn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, hôm nay là ngươi gây họa, ngươi ở lại đây.”
Ông nói với giọng điệu ra lệnh.
Tất nhiên Phó Nhiêu không tình nguyện, nàng lén liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế không nhìn ánh mắt cầu cứu của nàng, tự uống trà.
Phó Nhiêu lấy lùi làm tiến, nhỏ giọng khẩn cầu: “Vậy ta có thể về Thái Y viện một chuyến không? Ta muốn lấy vài thứ.”
Hạ Du ra sức nháy mắt với nàng: “Ngươi hồ đồ, còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của bệ hạ ư? Ngươi cần gì thì nói, lát nữa ta sẽ cho người đưa cho ngươi.”
Nàng muốn lấy thuốc an thai.
Phó Nhiêu thầm cắn răng, gật đầu không tình nguyện: “Ta biết rồi...”
Hoàng đế mím môi cười, cầm chén trà nghiêm mặt nói: “Hạ Du, ngươi lui ra...”
Hạ Du chỉ tưởng bảo ông và Phó Nhiêu cùng rời khỏi noãn các, thế là cũng kéo Phó Nhiêu đi.
Hoàng đế: “...”
Vì sao lúc trước chàng muốn đề bạt người thiếu tinh ý này làm Viện chính nhỉ, Đàm Chính Lâm kia còn có tật giật mình hơn ông ấy.
Thôi, nhân phẩm Thái y là trên hết.
Hoàng đế cũng không truyền Phó Nhiêu nữa, cả ngày nay chàng không thị triều(*), chắc đại thần chờ sốt ruột rồi, thế là thị vệ đến tiền đình tuyên đại thần đang trực vào điện Phụng Thiên nghị sự.
(*)Thị triều: Vua ngự cho quan vào chầu.
Bận rộn đến giờ Tý xong việc mới về phòng, chàng không vội đi ngủ, mà đi tới sương phòng của Phó Nhiêu.
Đêm khuya, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu bằng bạc, chàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh nến bị gió thổi, chập chà chập chờn.
Chàng đi tới bên cạnh sạp, vén màn lên, trông thấy thân thể gầy bé của nàng vùi trong chăn uyên ương, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng nõn nà hơn nhờ sắc đỏ thẫm, chàng rướn người qua, vén sợi tóc tán loạn trước trán Phó Nhiêu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn mịn của nàng.
Hình như nàng gầy đi một chút.
Trong mộng Phó Nhiêu chạm vào hơi ấm, nàng vô thức tựa vào lòng bàn tay chàng.
Hoàng đế dứt khoát cởi giày lên sạp, nằm nghiêng bên cạnh nàng, kê một tay xuống dưới gương mặt nàng, Phó Nhiêu vô cùng thỏa mãn, nhắm mắt “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng lòng bàn tay vùi hết vào tay chàng.
Bàn tay chàng bị nàng đè, cong ngón tay cái chạm sống mũi nàng, Phó Nhiêu chợt cảm thấy ngứa ngáy, cau mày chun mũi, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại, trông hết sức dí dỏm.
Phó Nhiêu cảm nhận được một hơi thở, dịch về phía chàng theo bản năng.
Nàng chỉ mặc bộ trung y trắng như tuyết, cổ áo hơi loạn, để lộ một đoạn cổ trắng ngần, mềm mại ôm đệm chăn, cọ vào lòng chàng từng chút một. Ánh mắt u ám của Hoàng đế trầm xuống, để mặc nàng nhích vào trong lòng chàng, mắt thấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn kia đã thò ra khỏi chăn, lo nàng bị lạnh tay, đành phải kéo chăn lên người mình.
Không khỏi nhớ tới đêm đó nàng co ro dưới cánh tay chàng, giống như con mèo bị hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu, run rẩy hấp thụ hơi ấm của chàng.
Cảm giác căng đầy dày đặc tựa như mạng nhện lan ra khắp tứ chi và xương cốt.
Ngón tay thon dài nắm bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi siết chặt, cuối cùng chàng thở dài, kéo nàng vào lồng ngực, ôm nàng chìm vào mộng đẹp.
Hoàng đế ngủ ngon giấc, mơ màng mở mắt, nghe thấy tiếng người nôn khan, chàng bỗng nhiên mở mắt ra, lại thấy Phó Nhiêu vén sợi tóc bên thái dương, bước ra từ sau bình phong.
Cách màn trướng, đôi bên nhìn thấy nhau, cả hai đều ngẩn người.
Phó Nhiêu cầm khăn khẽ lau nước bên khóe môi, hơi thấp thỏm đi về phía chàng, cũng không nhìn chàng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, quỳ gối nói: “Thỉnh an bệ hạ.”
Sao lại chàng lại im hơi lặng tiếng đi vào phòng nàng.
Hoàng đế cũng nhìn ra nàng không vui, thoáng có chút xấu hổ, chàng ngồi trên giường không nhúc nhích.
Phó Nhiêu nào dám buông lời trách móc vị đế vương, nàng cúi người, sau đó quỳ xuống cạnh bệ gác chân, bắt mạch cho chàng, im lặng hồi lâu, nàng đứng dậy nói: “Bệ hạ, thân thể ngài đã không còn gì đáng ngại...” Phó Nhiêu cụp mắt đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Hoàng đế biết nàng muốn rời đi.
Chàng gọi Tiểu Kim Tử đứng ngoài cửa vào, bình tĩnh hỏi: “Khi nào Chu Hành Xuân trực?”
Phó Nhiêu hoảng hốt, chàng nghe thấy nàng nôn sao?
Tim đập thình thịch, ánh mắt cũng trống rỗng.
Tiểu Kim Tử lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, hiểu ý, đáp rằng: “Nô tì đã hỏi, Chu Thái y trực liên tục bảy ngày, Hạ thái y cho ông ấy nghỉ hai ngày, theo lý thì phải tới ngày mốt, nếu người muốn truyền ông ấy, nô tì sẽ phái người đi đón lão vào cung.”
Hoàng đế tính nhẩm, cách lần trước bắt mạch cho nàng chưa đến bốn ngày, chàng ngước mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng cụp mắt, thần sắc mệt mỏi, không tỏ biểu cảm gì, chàng im lặng một lát, nói: “Không cần, chờ hai ngày nữa càng tốt.”
Chờ hai ngày nữa mạch tượng càng chuẩn xác.
Chàng không muốn nghe thêm bất kỳ kết quả mơ hồ nào nữa.
Tuy vậy, chàng cũng không dám ôm hy vọng gì.
“Trẫm muốn đến triều đường(*), nàng về Thái Y viện nghỉ ngơi đi.”
(*)Triều đường: Nơi vua tôi họp bàn việc nước, hoặc để các quan vào chầu vua.
Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, quỳ gối nói: “Tạ bệ hạ.”
Tranh thủ hai ngày này, nàng phải nghĩ cách vẹn toàn, lừa lọc cho qua chuyện.
Dù sao lén châm cũng hơi mạo hiểm, qua mấy ngày nữa, mạch tượng của đứa bé càng lúc càng rõ, nàng định chuẩn bị ít dược liệu, dán vào mấy huyệt vị quan trọng, tránh để Chu Hành Xuân bắt được mạch.
Trong cung Phỉ Thúy, Thục Phi được cung nhân vây quanh ngồi trước bàn trang điểm.
Từ đêm hôm qua sau khi nghe được tin kia, nàng ta cả đêm không ngủ, sáng sớm dậy mắt đã thâm quầng, cung nhân tốn nhiều công sức để che đi, nhưng Thục Phi nhìn thấy mình trong gương đồng hệt như ma nữ, lại càng tức giận không chỗ phát tiết.
“Sao Thanh Cần còn chưa về?”
Nói xong thì một bóng người vội vã xuất hiện trước cửa.
Cung nữ tâm phúc đổi tên thành Thanh Cần kia rảo bước tiến vào, ra hiệu cho cung nhân bên cạnh Thục Phi, tất cả mọi người đều lui ra.
Ả tự mình tiến lên, nâng mái tóc Thục Phi, nhìn nàng ta trong gương, ấn đường nhíu chặt, nàng ta thưa: “Nương nương, tin tức mà hôm qua nghe được có lẽ là thật, sáng sớm nay nô tì lặng lẽ đi thăm dò, biết được đêm qua Phó Nhiêu khám bệnh cho bệ hạ ở điện Phụng Thiên, lẽ ra bệnh của bệ hạ, nàng ta nào đủ tư cách khám, nhất định là bệ hạ có tâm tư khác với nàng ta...”
“Ăn nói xằng bậy!” Thục Phi giận dữ quát một câu, tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng: “Nàng ta là cái thá gì, chỉ là một nữ nhân hư thân không ai cần, sao bệ hạ có thể để mắt đến nàng ta? Nàng ta mượn danh ngự y khám bệnh là giả, chờ đợi thời cơ quyến rũ bệ hạ mới là thật.”
“Ta đã đoán nàng ta không phải là hạng người tốt lành gì, chắc chắn là ghi hận Bình Khang và bản cung, muốn một bước lên trời đối phó với chúng ta!”
Đêm qua lúc Thanh Cần đến Thượng cung cục(*) lĩnh trái cây mới hồi cung, đi qua một hoa viên, nghe thấy tiểu cung nữ quét rác đang thì thầm to nhỏ với một người khác, nói là lúc tùy giá đến hành cung Yến Sơn, nghe lén thấy bệ hạ và Phó Nhiêu thủ thỉ với nhau.
(*)Thượng cung cục: nơi lo các vấn đề sinh hoạt trong cung.