Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:29
Lượt xem: 131
Hoàng hậu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Dù nàng ta có giỏi chịu đựng thế nào thì khi nằm trên giường sinh, việc sống c.h.ế.t không do nàng ta định đoạt. Hoàng đế yêu nàng ta như vậy, khi nàng ta chết, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn sẽ thương xót đứa bé kia, đã vậy lại do bản cung đích thân nuôi nấng, lo gì không được lập Thái tử chứ!”
Nữ tỳ kinh hãi: “Nương nương, người làm vậy…. có mạo hiểm quá rồi không, nhỡ đâu bị bệ hạ phát hiện ra, sẽ bị rơi đầu đấy!”
Hoàng hậu cười một tiếng, không hề để tâm: “Không phải đã có sẵn một tấm bia rồi sao? Khắp kinh thành đều biết Thục Phi và nàng ta không hợp, nàng ta vừa gặp chuyện, ngươi nói xem người đầu tiên bệ hạ nghĩ tới là ai? Thục Phi có chút thông minh nhưng không khôn ngoan, tự cho mình là tài giỏi nhưng lại gây thị phi khắp nơi. Phó Nhiêu chính là phúc tinh mà ông trời ban cho bổn cung để đối phó với Thục Phi, sao bổn cung có thể không tận dụng cơ chứ!”
Nữ tỳ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói: “Nương nương đây là một mũi tên trúng hai con chim, đúng rồi, nương nương, gần đây ngày nào Thục Phi cũng dẫn Tam Hoàng tử đi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu, dường như đang hợp sức với Thái Hoàng Thái hậu đối phó người.”
“Hừ, Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì, chẳng lẽ bản cung không biết sao? Lần trước bản cung đề cập với bệ hạ về việc ban hôn cho Thẩm Dữu, bệ hạ đã đồng ý, gần đây không ít người đến Thẩm phủ cầu hôn, lão nhân gia bà ta đang đau đầu lắm, nếu bà ta không bảo vệ được Thẩm Dữu thì bà ta đối phó với bổn cung còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Còn về phía Thục Phi, bổn cung sẽ sai người mang đến cho nàng ta một món ngon.” Hoàng hậu cúi thấp người, thì thầm bên tai nữ tỳ vài câu.
Nữ tỳ nghe xong trong lòng đã hiểu: “Cách này của nương nương khéo thật, xem ra Phó Nhiêu quả thật là trợ lực của nương nương.”
Hoàng hậu cười không nói.
Đến trưa, Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đã sắc thuốc xong, nếm thử rồi bưng đến cho Hoàng hậu uống. Sau khi uống thuốc xong, Hoàng hậu sai người ban thưởng hậu hĩnh cho hai người, còn kéo Phó Nhiêu trò chuyện không ngừng, khiến Phó Nhiêu cảm thấy lo lắng. Ngày hôm nay rõ ràng Hoàng hậu có ý nâng đỡ nàng, mục đích là gì?
Từ khi Phó Nhiêu biết được Hoàng hậu có liên quan đến cái c.h.ế.t của Trân Phi, nàng đã có chút cảnh giác và sợ hãi vị Hoàng hậu có khuôn mặt hiền lành nhưng trong lòng độc ác này.
May thay quy định của Hoàng đế được thực hiện đầy đủ, nếu không thì nàng không muốn xem bệnh một mình cho loại người này, để tránh bị nàng ấy gây khó dễ.
Hai người từ điện Khôn Ninh băng qua hành lang cung điện dài hướng về phía Nam, định quay trở lại Thái Y viện để dùng bữa. Lúc đi qua góc cửa điện Phụng Tiên đã thấy Lãnh Hoài An cười mỉm đứng chắp tay ở bên trong, đầu tiên y gật đầu cười với Chu Hành Xuân, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhiêu, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Huyện chúa, bỗng nhiên bệ hạ không khỏe, lão nô cả gan thỉnh Huyện chúa qua xem.”
Chu Hành Xuân liếc nhìn Phó Nhiêu liền hiểu ý Lãnh Hoài An, vội vã cáo từ.
Phó Nhiêu đeo túi thuốc, cắn môi đứng ở cửa ngách, vẫn không nhúc nhích: “Lãnh công công, nếu bệ hạ không khỏe, theo luật phải gọi hai Thái y, tại sao ngài lại chỉ cho gọi một mình ta?”
Bệ hạ không bị bệnh, rõ ràng là đang gọi nàng qua thăm chàng.
Phó Nhiêu không chịu.
Lãnh Hoài An thay đổi vẻ mặt ôn hòa như trước, chắp tay áo, nói với vẻ thâm thúy: “Huyện chúa, ta cho rằng bệnh này của bệ hạ chỉ có Huyện chúa trị được, cho nên ta mới tới đây gọi Huyện chúa.”
Phó Nhiêu nhớ lại khi ấy rõ ràng Hoàng đế đã nhận lời không ép buộc nàng, tại sao hôm nay lại đổi ý?
Nàng nhíu mày dò hỏi: “Lãnh công công, thật sự là khẩu dụ của bệ hạ sao?”
Lãnh Hoài An nhìn nữ tử cố chấp trước mặt, hơi cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ không sao tránh khỏi trận đòn roi, nhưng giúp bệ hạ mai mối cũng coi như an ủi nỗi tương tư của chàng.
Dạo này tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tệ, thêm vào đó còn bị cảm lạnh, thân thể không khỏe khiến cho các thái giám trong điện Phụng Thiên nơm nớp lo sợ, ngay cả các quan văn võ trong triều cũng đều thấp thỏm lo âu. Chỉ trong hai ngày nay đã có năm viên quan, bảy nội giám bị phát hiện làm việc không chu đáo nên bị trách phạt, khiến bầu không khí ở các nha môn vô cùng ngột ngạt.
Hoàng đế quá yêu mến Phó Nhiêu thế nên vị Huyện chúa này căn bản không biết thế nào gọi là “Thiên tử tức giận, thây chất đầy đồng.”
Nàng làm tổn thương trái tim Hoàng đế, những người chịu thiệt lại là những nô tài hầu hạ như bọn họ cùng các văn võ bá quan.
Hoàng đế có thể rụt rè nhưng y thì không thể.
Người đời thường bảo Đô đốc Tư Lễ giám là y cùng Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng là hai con ch.ó săn của Hoàng đế.
Chó cũng được, người cũng thế, nếu không thể san sẻ ưu tư với chủ nhân của mình thì không có nghĩa gì trong cuộc sống.
Lãnh Hoài An hiểu rõ đạo lý này, hôm nay tới đây tìm Phó Nhiêu.
“Huyện chúa, lời lão nô nói là thật, đây là chủ ý của lão nô, Huyện chúa đừng hỏi nhiều, lão nô đã lấy thẻ bài giúp người rồi, xin mời.”
Phó Nhiêu nghe vậy tức giận đến đỏ mắt.
Mỗi ngày Thái y trực đều được treo thẻ bài lên, người nào được truyền đi thì sẽ gỡ thẻ bài xuống.
Lãnh Hoài An làm như vậy tức là ép nàng đến điện Phụng Thiên hầu hạ Hoàng đế.
Giọng điệu Lãnh Hoài An rất cứng rắn, Phó Nhiêu từ chối nhiều lần đều vô ích, nàng chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu nhục, không muốn đi cũng phải đi theo ông ta đến điện Phụng Thiên.
Khi vào noãn các để nghỉ của Hoàng đế, thấy Hoàng đế nhắm mắt nằm trên sạp mềm, trên n.g.ự.c đắp một tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mày đen dài hơi nhíu lại, không còn vẻ ôn hòa như trước mà sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao.
Hóa ra là bị bệnh thật.
Nỗi tức giận trọng lòng Phó Nhiêu bỗng chốc tan biến, nàng vội vã bước tới, đặt túi thuốc xuống, lặng lẽ kéo cổ tay Hoàng đế, quỳ gối trước mặt chàng để bắt mạch.
Hoàng đế đang mơ màng ngủ, cảm thấy có người lật tay mình, từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời vô cùng tập trung, hàng mi lông đen nhánh cũng không chớp, rõ ràng là đang chú nghe mạch.
Nỗi u ám đè nặng trong lòng chàng suốt nhiều ngày bỗng chốc tan biến, lông mày chàng như được ánh xuân chiếu rọi, chàng chậm rãi cười.
“Sao nàng lại tới đây?”
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng một chút, vẫn không đáp lời, đến khi bắt mạch xong buông tay chàng ra, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh, tại sao không truyền Thái y?”
Sắc mặt Hoàng đế thẹn đỏ, chàng gượng người ngồi dậy, dựa vào chiếc gối dựa trắng, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, chịu đựng một chút là được rồi, nếu lần nào cũng uống thuốc thì cơ thể sẽ càng suy nhược, mỗi năm trẫm cũng chỉ bị như vậy một lần, không sao đâu.”
Chàng xuất thân trong doanh trại nên đương nhiên sẽ không để tâm đến những bệnh nhỏ này.
Phó Nhiêu hiểu điều đó, nàng cũng vậy, nhưng đã đến đây, nàng không thể mặc kệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng vừa mở túi thuốc ra vừa hỏi: “Ngài thấy khó chịu ở đâu?”
Hoàng đế chỉ vào trán: “Ở đây như có vòng kim cô, mũi còn hơi ngạt…”
Giọng mũi chàng hơi nặng, Phó Nhiêu đã nghe ra: “Đau đầu phải không?” Nàng buông việc trong tay, nghiêng người giơ tay ấn nhẹ vào chỗ Hoàng đế chỉ: “Là chỗ này sao?”
Hoàng đế cúi người về phía trước theo nàng: “Đúng vậy.”
Nàng theo hướng từ xương chân mày của chàng, xoa bóp huyệt đạo ở vùng này: “Nơi này có đau không?”
Nàng khom lưng tới gần, hương thơm ngọt trên người nàng bất ngờ ập tới, giọng nói thì mềm mại ngọt ngào.
Cũng không biết có phải do muốn lấy được mà không chiếm được đã khơi gợi lên suy nghĩ của chàng, hay là thực sự vừa ý nàng về mọi mặt, chàng thực sự thích nàng, nàng vừa mới xuất hiện thì bệnh tình đã giảm đi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-57.html.]
Chàng nhìn nàng thật chăm chú, giọng nói mang theo chút mập mờ: “Đau…”
Phó Nhiêu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ nhíu mi, nhìn chăm chú vào mày chàng, dịch tay về phía bên phải chàng: “Bên này thì sao?”
Hơi thở mềm mại phả trên khuôn mặt chàng, trong nháy mắt dâng lên từng đợt rung động dày đặc.
Chưa từng có ai dám dán sát vào mặt chàng, không một ai, Phó Nhiêu là người đầu tiên.
Hầu kết chàng chuyển động lên xuống, chàng nuốt nuốt nước miếng: “Bên này đỡ hơn chút.”
Phó Nhiêu gật đầu, nghiêng thân mình về sau, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Ngài bị đau nửa đầu, là do suy nghĩ quá nhiều.”
“Thần nữ sẽ trị ngạt mũi cho ngài trước, sau đó kê đơn bốc thuốc cho bệ hạ uống trị cảm.”
Nàng lải nhải giải thích chứng bệnh của chàng, Hoàng đế không nghe lọt một chữ nào vào tai, ánh mắt chỉ dõi theo cổ tay trắng nõn của nàng.
Chiếc túi thuốc của nàng được làm bằng da trâu, dựng đầy kim bạc, bên trong có đủ loại y cụ, còn có một số thuốc cấp cứu tùy thân.
Phó Nhiêu lấy một bình nhỏ từ tầng thứ ba trong túi áo, sau đó lấy ra một miếng giống giấy kỳ lạ từ cạnh túi.
Hoàng đế hiếu kỳ, chỉ vào tờ giấy kia hỏi.
“Nàng làm gì vậy?”
Phó Nhiêu cười, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời rực rỡ: “Bệ hạ, đây là do thần nữ tự nghĩ ra, ngài thử xem hiệu quả.” Giọng điệu vô cùng tự tin và đắc ý.
Sự rạng rỡ này khác hẳn với vẻ bình tĩnh và kiềm chế thường ngày của nàng, như một tia sáng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Chàng thấy nàng cắt mảnh giấy thành nhiều vòng tròn nhỏ, sau đó mở nắp bình thuốc, dùng kẹp gắp một ít thuốc mỡ thoa lên đó, sau đó dùng băng dính trắng dán lại, động tác trôi chảy liền mạch.
Ánh mắt nàng ẩn chứa sự tự tin, kiêu hãnh và tập trung, dường như đó là bản tính của nàng, dường như đây là lãnh địa của nàng, nàng có thể tung hoành ngang dọc.
Đôi mắt sáng trong phản chiếu ngọn đèn trên án, nhấp nháy, lay động.
Dường như có gió mát trăng trong tràn vào đáy lòng chàng, khiến chàng mê đắm.
Trong thoáng chốc Hoàng đế bỗng hiểu ra nàng không chịu vào cung không chỉ vì không thích chốn hậu cung mà điều quan trọng hơn đó không phải là thế giới của nàng.
Mà thế giới của nàng thì nằm trong chiếc túi thuốc, trong những chai lọ nhỏ hẹp và trong những nỗi khổ của người dân khắp nẻo xa xôi.
Phó Nhiêu làm xong tất cả, không vội vàng đắp thuốc cho Hoàng đế mà im lặng vài giây, từ trong cùng lấy ra một lọ thuốc màu nâu. Nàng cầm lọ thuốc nhìn Hoàng đế, do dự.
“Bệ hạ, đây là thuốc thần nữ mới bào chế, đặc trị ngạt mũi, chỉ là thuốc chưa được ghi vào danh sách thuốc được phép dùng… thần nữ muốn dùng nhưng không dám.”
Hoàng đế thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, đôi mắt sáng trong như ngọc: “Nàng đang dùng trẫm để thử thuốc sao?”
“Không, không phải!” Phó Nhiêu liều mạng lắc đầu, miệng mím chặt, quỳ thẳng người, giải thích: “Sao thần nữ dám để ngài thử thuốc? Ta đã dùng ở dân gian từ lâu, bản thân ta cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần, thuốc là thuốc tốt, chỉ là không hợp với quy củ…”
Hoàng đế túm lấy lọ thuốc trong tay nàng, dùng móng tay bóp lọ thuốc, giọng điệu bình thản nói: “Trẫm chính là quy củ lớn nhất thiên hạ này.”
Chàng nói xong lắc lọ thuốc trước mặt Phó Nhiêu, hỏi: “Dùng như thế nào?”
Nam tử trước mặt, phong lưu đỉnh đạc, mắt như sao sáng, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng dành cho nàng.
Phó Nhiêu do dự một lúc, cắn răng nói: “Mở nắp, ngửi một chút là được.”
“Đơn giản vậy sao?” Hoàng đế kinh ngạc, cũng không do dự, lập tức vặn nắp lọ, một mùi hắc gay mũi bốc lên, chàng không kịp bịt mũi, bị mùi hắc đó làm cho hắt hơi liên tục, mũi thông thoáng tức thì, hơi thở cũng thông thuận, chàng hít vào vài hơi, ngay cả lồng n.g.ự.c tức nghẹn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không màu một cách kỳ lạ, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Loại thuốc này thực sự kỳ diệu… hắt xì!” Chàng chưa kịp đậy nắp lọ thuốc nên mùi hăng vẫn bốc lên mũi chàng, chàng nhíu mày không nói nên lời, liên tục hắt hơi, toàn thân hoàn toàn thoải mái.
Phó Nhiêu bị dáng vẻ bất ngờ không kịp phòng bị của chàng chọc cười, lấy tay bụp miệng, cúi đầu cười thành tiếng.
Nàng thấy Hoàng đế luống cuống tay chân đậy nắp bình, trái ngược hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày của chàng, nàng chống tay vào eo, nhịn cười không nổi.
Hoàng đế loay hoay một hồi, bệnh tình đã giảm đi phân nửa, vội vàng nhét lọ thuốc vào túi thuốc của Phó Nhiêu, lại thấy đôi mắt hạnh của Phó Nhiêu cong cong như trăng khuyết, môi đỏ mọng nước, dáng vẻ vô cùng tươi tắn, tâm trạng càng tốt hơn.
Chàng nhìn nàng chăm chú không hề nhúc nhích, chân thành khen ngợi: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng quả thật hiếm có.”
Ánh mắt chàng nóng bỏng, lạnh lùng, kèm theo sức ép khiến người ta khó thở, đập vào tầm mắt nàng, Phó Nhiêu mới nhận ra mình thất thố, vội vã thu hồi nét mặt, ngại ngùng nói: “Bệ hạ, thần nữ lại lỗ mãng rồi.”
Nàng lại trở về với vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ có đôi má còn vương chút ửng hồng, nàng nhặt mẩu giấy vừa cắt lên: “Bệ hạ, người nằm xuống đây, thần nữ sẽ bôi thuốc cho ngài.”
“Đây là thuốc gì?” Hoàng đế nằm ngửa theo lời nàng.
Phó Nhiêu dán hai miếng thuốc mỡ lên hai huyệt Nghênh Hương nằm hai bên cánh mũi: “Loại thuốc nước đó chỉ trị được ngọn không trị tận gốc, còn thuốc này thì không thế, chỉ cần dán lên cánh mũi trong một khắc, ban ngày một lần, ban đêm một lần, kết hợp uống thuốc theo đơn là có thể chữa khỏi triệu chứng ngạt mũi của ngài.”
Phó Nhiêu dán xong, lại ấn thử, xác nhận không rơi mới buông ra.
Cánh mũi có thứ gì đó vô cùng khó chịu, nhưng Hoàng đế cũng mặc kệ nàng.
Đúng lúc Lãnh Hoài An mang cơm trưa vào, thấy dáng vẻ này của Hoàng đế không nhịn được cười, vội vàng xoay người đi không dám nhìn Hoàng đế, chỉ quỳ xuống cười trộm, hỏi: “Bệ hạ, có thể truyền thiện chưa ạ?”
Hoàng đế chê y quấy rầy, cau mày quát: “Đi ra ngoài!”
Lãnh Hoài An vội vã lùi ra khỏi cửa.
Phó Nhiêu đóng túi thuốc, lặng lẽ nhìn Hoàng đế, thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang dán hai miếng dán, trông rất buồn cười, lại một lần nữa không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Hoàng đế giận dữ nói: “Nàng còn cười nữa thì trẫm sẽ gỡ xuống.”
“Đừng, đừng, thần nữ không cười…”
Nàng ngừng cười, hai má căng phồng tạo thành hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng vặn chặt túi thuốc, khom lưng lùi lại phía sau.
Có lẽ do đứng lên đột ngột, lại mang thai trong bụng, thể lực không còn như trước, ngay khi nàng lùi về phía sau, trước mắt tối sầm, chân bước hụt, cơ thể ngã thẳng ra đằng sau.
“Nhiêu Nhi!”
Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt duỗi người ra cản lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, Phó Nhiêu cứ thế ngã vào trong lòng chàng.