Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:27
Lượt xem: 138
Kể từ sau khi Trân Phi xảy ra chuyện, Hoàng đế đã chỉnh đốn nội cung, đặt ra những quy củ nghiêm ngặt cho Thái Y viện khi xem bệnh cho phi tần, phải có hai Thái y và ba nội giám cùng khám bệnh, cùng bàn bạc bệnh tình rồi kê đơn thuốc, Thái y sẽ cùng nội giám chọn thuốc, thang thuốc cần phải đóng dấu niêm phong, ghi lại đặc tính của thuốc và phương pháp chẩn trị, khi sắc thuốc cũng được giám sát bởi Thái y và nội giám, mỗi lần đều sắc hai thang, chia làm hai phần, Thái y và nội giám nếm thử một phần, phần còn lại cho phi tần dùng. Nếu xảy ra chuyện thì Thái y và nội giám đều bị hỏi tội (Chú thích: tham chiếu theo quy chế Thái Y viện triều Minh.)
Do tình hình đặc biệt nên đôi khi Hoàng đế sẽ gọi riêng Chu Hành Xuân, còn lại khi khám bệnh, mọi thứ đều diễn ra theo quy luật trên.
Ngoại trừ những cung phi có phẩm giai cực thấp, thông thường trong ba người gồm viện chính và hai phó chính phải có một người đi theo.
Vậy nên Hoàng hậu truyền chỉ triệu Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, Hạ Du định theo cùng, một là vì trước đây Hoàng hậu thường cho Đàm Chính Lâm khám, giờ Đàm Chính Lâm c.h.ế.t rồi, đương nhiên phải để viện chính là ông vào thay thế, thứ hai đây là lần đầu tiên Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, ông cũng không yên tâm lắm, Lãnh Hoài An đã dặn dò ông từ trước, bất kể ai triệu Phó Nhiêu thì đều phải có Thái y theo cùng.
Nhưng khi ông kêu dược đồng chuẩn bị hòm thuốc thì Chu Hành Xuân cười ha hả bước vào Thái Y viện: “Nghe nói Hoàng hậu truyền người xem bệnh, để lão phu đi.”
Hạ Du ngạc nhiên: “Chu Thái y, ngài đã có tuổi, bệ hạ đã hạ lệnh miễn cho ngài những việc nặng, làm sao ta nỡ để ngài mệt nhọc được.”
Chu Hành Xuân lắc đầu xua tay, đi về trị phòng của mình: “Ta hiểu rõ tâm bệnh của Hoàng hậu, đã lâu ta không bắt mạch cho nương nương rồi, lần này ta sẽ dẫn theo Tiểu Nhiêu, cũng nhân tiện dặn dò nàng về các quy tắc trong hậu cung.”
Hạ Du nghĩ đến việc Chu Hành Xuân hầu hạ bên Hoàng đế nhiều năm, cũng rất hiểu biết về các phi tần trong hậu cung, còn Phó Nhiêu là một nữ y, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cung phi truyền nàng đến xem bệnh, Chu Hành Xuân đang muốn truyền đạt một số kinh nghiệm.
“Được, có ngài đi, ta cũng yên lòng.” Hạ Du gật đầu, quay đầu sai bảo dược đồng đi cùng Chu Hành Xuân ra ngoài, lại gọi Phó Nhiêu dặn dò vài câu, Phó Nhiêu đều ghi nhớ.
Chỉ chốc lát sau, Phó Nhiêu thay quan phục, đeo theo túi thuốc tiến vào hậu cung cùng Chu Hành Xuân.
Thái Y viện ở đình trước, đi đến hậu cung cung Khôn Ninh cần đi qua cổng Thừa Thiên, Đoan Môn, Ngọ Môn, sau đó dọc theo con đường dài với ngói vàng tường đỏ, mới có thể đến cung Khôn Ninh.
Chu Hành Xuân cố ý tụt lại đằng sau tiểu hoàng môn một đoạn, nói nhỏ với Phó Nhiêu.
“Hài tử, hậu cung hiểm độc, sau khi ngươi vào cung lúc nào cũng phải cẩn thận, tốt nhất là xin bệ hạ cho phép ngươi mang người của mình vào cung, đừng tùy tiện dùng các nội thị do các cung phái tới…”
Phó Nhiêu nghe vậy hơi ngạc nhiên, Chu Hành Xuân đang cho rằng nàng sẽ vào cung làm phi.
Cơn gió lạnh thổi vào mặt, áp xuống nỗi khó chịu trong lòng nàng, Phó Nhiêu nắm chặt túi thuốc trên vai, cười khổ nói: “Chu Thái y, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định tiến cung.”
Chu Hành Xuân liếc mắt nhìn nàng, hơi sửng sốt, khẽ mắng: “Đâu phải ngươi muốn là được đâu? Đừng có đối đầu với Hoàng đế.”
Phó Nhiêu nhìn ông, cúi đầu: “Hôm qua bệ hạ đã nhận lời, sẽ không ép ta nữa.”
Chu Hành Xuân không chỉ kinh ngạc mà sửng sốt hồi lâu rồi chậm rãi cười: “Cực kỳ hiếm thấy, xem ra bệ hạ thích ngươi thật lòng.”
Gương mặt Phó Nhiêu phiếm hồng, nàng mấp máy môi, không đáp lời.
“Tình yêu quý giá, hãy trân trọng.” Chu Hành Xuân khẽ run mi, cười ha ha một tiếng.
Phó Nhiêu âm thầm mím môi, không cho là đúng. Chàng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Mặt trời nhô lên trên tường cung, rải những tia sáng ấm áp xuống lối đi ở phía Tây, bức tường cung điện tràn ngập ánh đỏ.
Phó Nhiêu mới có dấu hiệu mang thai nên tinh thần hơi uể oải, đứng sau Chu Hành Xuân, bám vào tường mà đi.
“Luận tư tâm, ta không muốn ngươi vào cung, nhưng chưa chắc bệ hạ đã đồng ý, ngươi thật sự có thể trốn tránh cả đời được sao?” Chu Hành Xuân nhìn nàng rồi hỏi.
Hai người đi không ngừng, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Phó Nhiêu cụp mắt, trầm ngâm một lúc rồi thử dò hỏi: “Chu Thái y, ta nói thật với ngài, đúng là ta đang khó xử, ở lại Thái Y viện, sợ bệ hạ không chịu buông tay, nhưng mà nếu đi, ta lại thấy tiếc, dù sao Thái Y viện là thủ phủ y học trong thiên hạ, ở đây, ta tiến bộ hơn hẳn so với những nơi khác, chỉ tính riêng việc nghiên cứu và thảo luận bắt mạch hôm qua thôi, ta đã học được rất nhiều từ ngài và Hạ Thái y.”
Phó Nhiêu dừng một chút, nhíu mày nói: “Nhưng việc đã đến nước này, ta định rời kinh thành hai năm, trước tiên đến những huyện ở địa phương khác hành nghề y, đợi bệ hạ hết hứng thú rồi thì hẵng tính tiếp.”
Chu Hành Xuân vuốt râu gật đầu, suy nghĩ chăm chú một lát rồi đáp: “Ta lại có một cách khác.”
Phó Nhiêu dừng bước, sắc mặt sáng thêm mấy phần, thấp giọng hỏi ý kiến: “Cách gì?”
Chu Hành Xuân dừng lại, quay đầu dò xét nàng, nhàn nhạt nói: “Hàng năm Thái Y viện chúng ta đều phải phái Thái y tuần tra các châu quận, kiểm tra các nha thự dược y, đào tạo y sĩ, tuyển chọn nhân tài, thu thập điển tích y dược, nếu ngươi thật sự muốn né tránh, ta và Hạ Du có thể giúp ngươi.”
“Không phải lúc trước ngươi muốn soạn quyển “Dược điển” sao, lão phu rất mong chờ, nếu sách này có thể khắc bản (*) sẽ là phúc cho ngàn đời sau, Tiểu Nhiêu à, ta thật lòng mong ngươi tiếp tục viết, hoàn thành đại nghiệp này!” Chu Hành Xuân nói một cách nghiêm túc.
(*) Khắc bản: in ấn.
Phó Nhiêu nghe vậy, trong lòng cuộn trào, không ngờ khó khăn dày vò nàng mấy đêm nay lại có lối thoát. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ đêm ngày, chỉ mong tìm được cách vẹn toàn, tránh tai mắt mọi người để sinh hạ hài tử.
Nhưng nếu nghĩ kỹ Hoàng đế chắc chắn luôn để mắt tới nàng, nếu tùy tiện rời đi, sợ là khó thành.
Nhưng nếu lúc này tuân lệnh Thái Y viện, đi thị sát các nơi thì danh chính ngôn thuận, Hoàng đế sẽ không hoài nghi.
“Cảm tạ, cảm tạ Chu Thái y! Ngài nhất định có thể giúp ta.” Nàng rưng rưng nước mắt.
Chu Hành Xuân trìu mến nhìn nàng: “Không vội, không vội, đợi mấy ngày nữa, lão phu sẽ bắt mạch cho ngươi trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ giải trừ mối nghi ngờ, sau đó ta sẽ thương lượng việc này với Hạ Du.”
Chu Hành Xuân cũng không nghĩ Phó Nhiêu đã mang thai, chỉ là cho Hoàng đế một câu trả lời thỏa đáng mà thôi, cho nên giọng điệu của ông rất bình thường.
Phó Nhiêu nghe vậy khóe môi run run, da đầu nổi lên từng cơn ớn lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-56.html.]
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào vị Thái y già đang thong thả từ từ đi ở phía trước. Có một khoảnh khắc nàng muốn thốt ra lời cầu xin ông giúp nàng che giấu, nhưng nghĩ đến đây là tội khi quân, Chu Hành Xuân sẽ không giúp nàng, cũng chẳng dám giúp nàng. Nàng mắc nợ nhiều như vậy, những chuyện này chỉ có thể một mình nàng gánh vác.
Cứ đi từng bước một, nếu như vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tự do, thân thể của mẫu thân đã tốt hơn rất nhiều sau khi dùng hoa Ngũ Hành Linh Đằng, hiện tại đệ đệ cũng vững chân tại Quốc Tử Giám, chăm chỉ học hành, hai năm nữa có thể tham gia thi khoa cử.
Nếu nàng lấy cớ đi tuần để rời khỏi kinh thành hai năm, sau đó bí mật sinh con ở nơi xa rồi quay về kinh thành sau hai năm, sắp xếp hài tử trong tiệm thuốc rồi mượn danh nghĩa của hai vị quản sự tiệm thuốc để che giấu hài tử thì đó không phải là chuyện khó.
Phó Nhiêu chậm rãi thở ra một hơi, đuổi theo bước chân của Chu Hành Xuân.
Tầm hai khắc sau, hai người đến cung Khôn Ninh.
Lúc này trên hành lang ngoài cửa cung Khôn Ninh đã có một thái giám áo tím đứng chờ, dẫn hai người cùng đi vào khám bệnh.
Khi bước vào nội điện chỉ thấy Hoàng hậu cùng mấy cung phi ngồi ở trên giường đất nói chuyện phiếm, trong đó có một người mặc áo bông ngắn hoa hải đường, một chiếc váy dài màu xanh lam, sắc mặt ôn hòa, dịu dàng, đuôi mắt điểm một nốt ruồi đỏ như máu, vô cùng nổi bật.
Phó Nhiêu nhìn chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi quen thuộc.
Hoàng hậu thấy Chu Hành Xuân ôm theo hòm thuốc đi vào điện, hơi sửng sốt rồi lại cười nói: “Ơ, làm phiền tới Chu lão Thái y rồi.”
Chu Hành Xuân buông hòm thuốc xuống, hành lễ với Hoàng hậu: “Đã lâu lão thần chưa bắt mạch cho nương nương, hôm nay đã chủ động xin ra trận… cũng thỉnh an các vị nương nương.” Ông cũng thi lễ với chúng phi.
Chu Hành Xuân đã qua lại trong hậu cung nhiều năm, ở trước mặt các cung phi vẫn rất bình tĩnh.
Phó Nhiêu cũng đặt túi thuốc xuống mặt đất, quy củ hành lễ.
Hoàng hậu tươi cười, giơ tay lên nói: “Mau đứng lên, người đâu, dọn chỗ cho hai vị.”
Chu Hành Xuân vội vã xua tay: “Không được, nương nương đừng để thần mất mặt.”
Hoàng hậu lại sờ tay áo nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi, một người là danh y triều đình, lão viện chính Thái Y viện, một người là Huyện chúa nhị phẩm đương triều, tại sao không đủ tư cách ngồi?” Dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Phó Nhiêu.
Cung nhân lập tức bưng ghế gấm tới, Chu Hành Xuân và Phó Nhiêu đành ngồi xuống.
Hoàng hậu vẫn chưa vội kêu hai người xem bệnh mà chỉ vào Phó Nhiêu, nói với vị phi tử có nốt ruồi hứng lệ kia: “Ngu Phi muội muội, đã nhiều lần ngươi nói muốn gặp vị Phó Thái y này một lần, hôm nay bổn cung đã gọi cho ngươi rồi đây.”
Phó Nhiêu nghe vậy lập tức vội đứng lên, quỳ gối hành lễ với Ngu Phi.
Ngu Phi đã quan sát Phó Nhiêu từ trước, thấy vậy đứng dậy tiến về phía Phó Nhiêu, lại nắm cổ tay nàng, sắc mặt ẩn hiện chút kích động.
“Phó cô nương, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, lại nghe nói ngươi là người Thanh Châu, chắc tổ mẫu ngươi chính là “Vương nương tử” nổi danh khắp hai châu Thanh, Giao đó?”
Phó Nhiêu sững sờ: “Tại sao nương nương biết khuê danh của tổ mẫu ta?”
Viền mắt Ngu Phi phiếm hồng, nàng ấy kéo Phó Nhiêu nghẹn ngào rơi lệ nói: “Năm đó dịch bệnh ở Giao Châu hoành hành dữ dội, tổ mẫu ngươi đã cứu mạng cả nhà ta, cha mẹ ta muốn cảm ơn bà ấy nhưng bà ấy lại không chịu, sau đó cả nhà ta dời đến kinh thành, lại phái người đi tìm lão nhân gia, nghe nói bà ấy đã bị bệnh chết, khi mẫu thân ta lâm chung vẫn cứ day dứt việc này, không ngờ hôm nay ta lại được gặp đời sau của ân nhân, xin hãy nhận của ta một lạy.”
Ngu Phi nói xong, lui về phía sau một bước muốn lạy Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vội vã né tránh, thuận tay đỡ nàng ấy lên: “Nương nương, không được!”
Ngu Phi cầm khăn lau nước mắt, mỉm cười với nàng : “Bây giờ ngươi đã làm Thái y, tốt quá, sau này ta có bị đau đầu nhức óc, chắc chắn sẽ cho gọi ngươi vào cung, ta cũng có người cũ để tâm sự.”
Một cung phi trẻ tuổi ngồi đằng sau Hoàng hậu, đầu cài đầy châu ngọc, lười biếng vuốt ve chiếc vòng trên tay, liếc nhìn Phó Nhiêu một cái với vẻ ngạo mạn, nhắc nhở với giọng điệu đặc trưng của Giang Nam: “Ngu Phi tỷ tỷ, hôm nay hai vị Thái y tới là để xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng có lải nhải, nói không ngừng nữa.”
Ngu Phi cũng không giận, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Nhiêu, trở lại ghế của mình.
Bên này Chu Hành Xuân đã ngồi quỳ trước mặt Hoàng hậu, bắt mạch cho nàng ấy.
Một lát sau lại để cho Phó Nhiêu bắt mạch, hai người thương nghị một lúc, vừa cẩn thận hỏi chứng bệnh của Hoàng hậu, kết hợp lại kê đơn, cho người đi bốc thuốc, đợi sắc thuốc.
Để tiện cho các nương nương trong hậu cung dùng thuốc, Thái Y viện cũng có hẳn một Điển Dược cục trong cung, một lát sau, nội quan đưa thuốc đến, hai Thái y lui xuống sắc thuốc.
Bên này cung phi thấy không còn sớm nữa, đều rời đi, trong điện chỉ còn lại một nữ tỳ tâm phúc của Hoàng hậu.
“Nương nương, tại sao hôm nay người lại trọng dụng một y nữ vậy?” Nữ tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, quỳ xuống bóp chân cho nàng ấy.
Hoàng hậu dựa người vào sạp mềm, kéo tấm chăn lông lên trước ngực, ánh mắt yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ, lần trước Phó Khôn bị người ta gây khó dễ ở Quốc Tử Giám, bệ hạ lập tức phái người đi chống lưng, có thể thấy bệ hạ thật lòng yêu thương nàng ta, còn tại sao chưa cho nàng ta vào cung, bổn cung đoán rằng có lẽ là Phó Nhiêu không chịu.”
Nữ tỳ cười nhạt nói: “Hừ, được vào cung là phúc phận mà nàng ta tu mấy đời cũng chẳng được, nàng ta còn có thể không bằng lòng sao? Nhất định là Hoàng thượng chê chuyện của nàng ta với Từ Gia, không muốn cho danh phận mà thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu: “Bệ hạ không phải nam nhân vô trách nhiệm, chắc là Phó Nhiêu không bằng lòng, tuy nhiên người mà bệ hạ muốn thì làm sao có thể thoát được? Cho dù bệ hạ không muốn cưỡng ép, bản cung cũng sẽ tạo cơ hội cho bệ hạ, làm theo ý bệ hạ!”
Nữ tỳ ngạc nhiên, thất thanh nói: “Nương nương, người sẽ giúp Phó Nhiêu vào cung?”
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ta đã không được sủng ái, đương nhiên phải kéo những người được sủng ái về phe mình, hôm nay bổn cung đối đãi khác biệt với nàng ta, là muốn cho nàng ta biết khi vào cung sẽ có ta là chỗ dựa. Nàng ta và Thục Phi là kẻ thù không đội trời chung, nàng ta chỉ có thể dựa vào bổn cung.”
“Thì ra là vậy.”
Hoàng hậu giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, nhắm mắt xoa xoa: “Nàng ta trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dễ sinh, khi nàng ta sinh hạ Hoàng tử thì ta cần quan tâm đến tên ma bệnh kia làm gì!”
Nữ tỳ ngước mắt nhìn nàng ấy: “Nhưng nô tỳ thấy vị Phó cô nương này không giống kiểu mặc cho người định đoạt, nhỡ đâu nàng ta không chịu thì sao, không phải nương nương uổng phí thời gian à?”