Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:24
Lượt xem: 151

Mí mắt lim dim nặng trĩu như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra được.

Cơ thể như bèo bị buộc đá, chật vật chìm xuống.

Nàng giơ tay lên như muốn nắm lấy thứ gì, không để nước ập vào mũi miệng mình.

Nàng lần tay, cuối cùng cũng nắm được một chỗ ấm áp, vừa dày vừa rộng, bàn tay nhỏ bé mềm mại siết chặt, chỉ nắm được một nửa, dường như sức lực không đủ, tay kia của nàng lập tức đè lên gần như ôm lấy bàn tay chàng, mượn sức đứng lên.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là chiếc chăn uyên ương màu đỏ, một chiếc chăn dày phủ trên người mình, mái tóc đen buông xõa, che đi vạt áo hơi mở, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mỏng, nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.

Một khuôn mặt tuấn tú mơ hồ dần dần trở nên rõ nét, mắt chàng rất sáng, vẻ mặt khôi ngô, ngũ quan tuyệt mỹ, bẩm sinh cao quý, giống như trong mơ.

Chàng luôn luôn đứng ở bên vách đá, vươn tay ra với nàng.

“Nhiêu Nhiêu, mau, nắm tay trẫm, trẫm kéo nàng lên bờ…”

Đôi mắt chàng vừa thâm trầm vừa chăm chú, như thể có ma lực khiến nàng không thể dời mắt khỏi chàng. Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ lắc đầu, không muốn chạm vào tay chàng, cơ thể nàng dần chìm xuống, ẩn sâu hơn vào lớp sương mù.

“Tỉnh rồi?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của chàng, từ từ kéo nàng ra khỏi giấc mộng ảo chân thật.

Phó Nhiêu lắc lắc đầu, mới phát hiện mình đang ôm cánh tay của Hoàng đế, sợ tới mức vội buông ra: “Bệ hạ, tại sao ngài lại tới đây?”

Hoàng đế bật cười, vẻ mặt nàng mơ màng lại nhuộm sắc hồng lên đôi má, bỗng nhiên thấy thú vị, vươn tay xoa mũi nàng, khẽ quở trách: “Tiểu cô nương ngủ say quá, hại trẫm đợi một lúc lâu.”

“Hả?” Phó Nhiêu nhìn về phía song cửa sổ, một vệt ánh mặt trời lớn hắt vào, rực rỡ chói mắt, song cửa sổ lưu ly bị một tầng hơi nước bao phủ, mờ mịt mênh mông, chẳng thấy rõ thứ gì.

“Giờ nào rồi?

“Giờ Tỵ, trẫm hạ triều sớm qua đây, đợi nàng một canh giờ nhưng nàng vẫn ngủ ngon lành.” Dù giọng nói mang vẻ trách móc nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Phó Nhiêu thẹn thùng cụp mắt, ảo não nói: “Thần nữ thất lễ, xin bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế xoa mái tóc rối bời của nàng, cười nói: “Mau đi rửa mặt, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong rồi.” Chàng đứng dậy, đi tới chiếc giường đất bên cửa sổ, thư thả ngồi xuống uống trà.

Phó Nhiêu chầm chậm xuống giường đi giày, một cung nữ lạ mặt cung kính tiến lên đỡ nàng, vòng qua bức bình phong vào tịnh thất.

Cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt, Phó Nhiêu dần tỉnh táo, chắc chàng ở đây là để cho thái y bắt mạch cho nàng. Phó Nhiêu nghĩ vậy, tim treo lơ lửng nhảy loạn xạ, khiến tim nàng đập nhanh.

Hoàng đế bên ngoài, nàng không dám lâu la, chốc lát đã rửa mặt, chải đầu xong đi ra, cung nữ khéo tay, vấn cho nàng một búi tóc Tùy Vân Kế (*), chỉ cài một chiếc trâm ngọc dương chi, đầu trâm khảm một đóa sen vàng úp ngược, quả thật rất hợp với chiếc váy lụa trắng trên người nàng.

Khuôn mặt trắng như ngọc lấp lánh, tự nhiên phóng khoáng.

“Thỉnh an bệ hạ.”

Phó Nhiêu hơi khuỵu gối.

Trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, nàng bước ra từ sau bức bình phong, đứng trước song cửa sổ sáng sủa này, có thể thấy rõ gò má mịn màng hơi ửng đỏ, giống như m.á.u sắp thấm ra ngoài.

Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, gật đầu, chỉ chỉ phía đối diện: “Ngồi xuống dùng bữa.”

Các nội thị đi vào, lần lượt bày các món ăn ra, thậm chí còn thịnh soạn hơn tối qua, có hơn mười món như tuyết ngọc cao, bánh chà bông, cháo bát bảo, tổ yến,… hết sức xa hoa.

Căn phòng vốn không lớn chen chúc bốn năm người lại càng chật chội.

Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn lướt qua, trong phòng không còn chỗ nào để ngồi, nàng đã đói tới nỗi bụng dán vào lưng, đành phải vội vàng hành lễ rồi ngồi xuống đối diện với Hoàng đế.

Món ăn ở Ngự thiện phòng quả thật tinh xảo hơn bên ngoài rất nhiều, lại là món ăn do đích thân Hoàng đế ngự ban, tất nhiên là cực phẩm trong các món ăn.

Phó Nhiêu vốn nơm nớp lo sợ, lại bị dụ ăn ngon lành.

Hoàng đế luôn cười nhìn nàng thấy nàng gần no rồi thì đưa chén yến đến bảo nàng ăn, mỉm cười dịu dàng: “Ăn hết bát yến này đi, bồi bổ cơ thể.”

Phó Nhiêu còn đang ăn bánh bột ngô trong miệng, lỗ tai hơi nóng lên, chàng đích thị là đã cho nàng ăn như thể nàng đang mang thai.

Quả thật nàng cũng ăn như mang thai, không từ chối, ăn hết nửa cái bánh bột ngô, nuốt chửng, rồi bưng tổ yến uống.

Hoàng đế liếc nhìn đĩa thức ăn trống không, không khỏi nghi ngờ.

Ăn như vậy mà không phải đang mang thai à?

Đêm qua khi ngủ, chàng liên tục tự nhủ đừng mong đợi gì, nàng không dám lừa chàng, có thai không phải chuyện nhỏ, không che giấu được, nàng đã nói không bị trễ nguyệt sự, nhưng chàng vẫn gọi Thái y tới xác nhận một lần.

Nhưng hiện tại Phó Nhiêu ăn được, ngủ được, chàng không thể không nghĩ nhiều.

Phó Nhiêu uống hết tổ yến, chợt thấy một dòng nước chảy xuống theo cửa lưu ly, xuyên qua làn nước có thể nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, không khỏi tò mò: “Bệ hạ, thần nữ nghe nói gia đình giàu có thường dùng cửa sổ bằng lưu ly, vào đông không bị gió lùa, thì ra đúng là như vậy.”

Nàng duỗi tay sờ lớp hoa văn mờ ảo trên cửa sổ, để lộ một mảnh thủy tinh sáng bóng, hiện ra khung cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài, toàn bộ đất trời tràn ngập màu trắng xóa, thỉnh thoảng lại có cành cây vươn ra khỏi lớp tuyết đang tích tụ, bất khuất vươn mình để lộ ra một chút sức sống.

Hoàng đế nhớ ra nhà Phó Nhiêu không giàu có, đương nhiên không có thứ đồ quý hiếm này, nghiêng người ra lệnh cho Lãnh Hoài An: “Lấy danh nghĩa Trần Tứ gia, giao mấy tấm cửa sổ lưu ly đến Phó gia, gắn cho cẩn thận.”

“Tuân chỉ.” Lãnh Hoài An khom người.

“Không cần, bệ hạ, nhà của chúng ta…” Phó Nhiêu ngượng ngùng từ chối.

Hoàng đế thản nhiên cắt lời nàng: “Ăn no chưa? Chu Thái y đã đợi ở ngoài rồi.”

Môi Phó Nhiêu hơi tái đi, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.

Nàng nắm tay lại, n.g.ự.c nóng ran, cơ thể như bị đóng đinh, không chịu dịch chuyển.

Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, hơi bật cười: “Không phải nàng nói nguyệt sự đã tới rồi sao, còn lo gì!”

“Thần nữ không sợ!” Phó Nhiêu ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, tự cho là rất kiên định, nhưng ánh mắt mà chàng nhìn lại là dáng vẻ chờ mong, có chút đáng thương.

Phó Nhiêu hít sâu một hơi, hỏi: “Bệ hạ, lời hứa tối qua của ngài còn tính không?”

Hoàng đế khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Miễn là nàng không lừa trẫm, lời mà trẫm nói đương nhiên sẽ giữ lời.”

Chàng biết Phó Nhiêu muốn nói gì, không đợi nàng mở miệng đã nói với vẻ mặt bình thản: “Trẫm hứa, chỉ cần nàng không có thai, trẫm sẽ cho nàng xuất cung, sẽ không tùy tiện hạ chỉ ép nàng vào cung. Nhưng nếu nàng có thai…” Vẻ mặt chàng có chút trầm lắng, giọng nói cũng hơi nghiêm lại: “Thì phải ở lại.”

Chàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng và hài tử bình an, sẽ không để bất cứ kẻ nào nhúng tay vào chuyện của nàng trong cung.”

Cơ thể Phó Nhiêu khẽ run lên, trong lòng dâng lên cảm giác rung động dày đặc.

Nhưng có thể làm gì được, so với việc tự do ở ngoài cung thì chuyện này chẳng là gì.

Hài tử sinh ra trong hoàng tộc, chắc chắn không thể vô ưu vô lo.

Nàng không mong như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-54.html.]

Không, có lẽ tất cả chỉ là cái cớ, nàng không đủ yêu chàng, không đủ yêu mà thôi.

Phó Nhiêu hiểu ra, đứng dậy quỳ gối thi lễ với chàng: “Thần nữ tạ ơn sự ưu ái của bệ hạ, chỉ tiếc, sợ là không có phúc hưởng thụ.”

Đáy mắt Hoàng đế hiện lên vẻ thất vọng, chàng dừng lại trong chốc lát, đứng dậy bước ra khỏi sương phòng.

Phó Nhiêu theo chàng đi vào noãn các.

Quả nhiên Chu Hành Xuân đang đứng ở cửa, trông có vẻ đã chờ rất lâu.

Lão hành lễ với Hoàng đế trước, nhìn Phó Nhiêu ở đằng sau Hoàng đế, hơi sửng sốt, nhưng lão nhanh chóng dời mắt, cầm hòm thuốc chờ Hoàng đế ra lệnh.

Hoàng đế chậm rãi ngồi trên sạp mềm, dường như cũng không vội xem bệnh, mà khom người rót một chén trà, nâng chén trà nhìn phía ngoài cửa sổ, từ từ nhấp một ngụm.

Hơi nước nóng lượn lờ như mây mù, làm khuôn mặt chàng trở nên mơ hồ.

Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đứng hai bên trái, phải cạnh chàng, cả hai nhìn nhau.

Chu Hành Xuân có chút tiếc nuối, còn Phó Nhiêu thì tràn ngập lo lắng trong lòng mà không thể nói ra.

Trong điện yên lặng như không có người, tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế cũng không nhìn hai người bọn họ, chỉ đưa ống tay áo về phía Phó Nhiêu: “Bắt mạch cho nàng.”

Chu Hành Xuân gật đầu nói: “Thần tuân chỉ.”

Lão chợt nhìn về phía Phó Nhiêu, bình tĩnh nói: “Mời cô nương ngồi, để lão phu bắt mạch cho ngươi.” Lão chỉ vào chiếc ghế gấm bên cạnh Phó Nhiêu, bên cạnh ghế gấm có đặt một chiếc bàn nhỏ, nàng đặt tay lên bàn nhỏ, vừa vặn để bắt mạch.

Phó Nhiêu hơi động não, khuỵu gối với Hoàng đế, mở môi đỏ: “Bệ hạ, tối qua thần nữ ngủ quá say, cơ thể hơi cứng, có thể ngồi ở sạp mềm bên kia bắt mạch không.”

Nàng chỉ chỉ vào nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế đêm qua.

Đầu kia cách bên này khá xa, ánh sáng cũng không rõ ràng, che giấu tai mắt người khác rất tốt.

Hoàng đế cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý cho nàng.

Phó Nhiêu lại hành lễ lần nữa rồi đi về phía sạp mềm.

Chu Hành Xuân đành phải đuổi theo.

Phó Nhiêu cởi giày lên giường, chậm rãi ngồi xong, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hòm thuốc của Chu Hành Xuân, chỉ thấy lão đặt hòm thuốc lên bàn bên cạnh sạp mềm, xoay người đi tìm ghế gấm.

Phó Nhiêu nắm bắt thời cơ, vội liếc nhìn Hoàng đế, thấy chàng đang cau mày suy nghĩ, lập tức mở hòm thuốc của Chu Hành Xuân ra, trong túi vải sau nắp hòm là một loạt ngân châm.

Lúc này Chu Hành Xuân đã khiêng ghế gấm ở dưới bậc thềm lên, thấy Phó Nhiêu đang tò mò nhìn hòm thuốc của mình thì không khỏi bật cười.

“Tiểu cô nương, ngươi đang nghịch gì thế?”

Hoàng đế nghe vậy, mở to mắt nhìn về phía bên này.

Phó Nhiêu giả bộ cao ngạo, không phục nói: “Ngài được ca tụng là định hải thần châm của Thái Y viện, được xưng tụng là người giỏi nhất thiên hạ, ta muốn coi xem hòm thuốc của ngài có bảo bối gì.”

Giữa các y giả đều có suy nghĩ so bì nhau, đây chỉ là bản chất bình thường.

Chu Hành Xuân vuốt râu mỉm cười: “Khi lão phu cùng tuổi với ngươi, chẳng có phúc phần như thế đâu, thiên phú của ngươi rất cao, sau này có ngày sẽ có tên ngươi khắp thiên hạ…”

Lời còn chưa dứt, lão hơi khựng lại, vội ngừng nói.

Sáng sớm Phó Nhiêu đã xuất hiện ở điện Phụng Thiên của Hoàng đế, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Lão nghĩ lại mấy tháng trước đã từng bắt mạch cho một nữ tử ở mái hiên, chắc chắn là Phó Nhiêu không thể nghi ngờ.

Hoàng đế dưới cửa sổ cũng bị câu nói này làm cho sững sờ, nhất thời nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.

Phó Nhiêu còn đặt tay trên hòm thuốc, dùng ống tay áo rộng che túi thuốc, nghịch ngợm bĩu môi: “Ta chỉ có chút tài chế thuốc thôi, làm sao có thể sánh được với ngài, tài bắt mạch của ngài quá xuất sắc.”

Ngoài mặt nàng tươi cười vui vẻ nhưng sống lưng đã căng ra thành một đường thẳng tắp.

Chu Hành Xuân đã quen với những lời xu nịnh, không nói một lời, đang định bảo Phó Nhiêu đặt ngang cổ tay ra để bắt mạch, chợt thấy Phó Nhiêu chỉ vào ngự án phía sau lão, nói: “Chu Thái y, ta mới vừa dùng bữa sáng chưa uống nước, rất khát nước, ngài có thể rót một chén nước cho ta không?”

Giọng nói của nàng rất nhỏ, mang theo chút ý cầu xin.

Chu Hành Xuân không biết Phó Nhiêu có suy nghĩ khác, chỉ đành gật đầu: “Được.” Rồi quay người đi rót nước.

Phó Nhiêu thay đổi sắc mặt, lại liếc nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế đang phân tâm, nàng nhanh chóng trộm hai ngân châm, một châm đ.â.m vào huyệt Đại Chùy sau gáy, một cây đ.â.m vào huyệt Dương Lăng Tuyền ở mặt ngoài bên trái sau đầu gối.

Chiếc ngân châm nhỏ như sợi tóc, bên này lại tối, Chu Hành Xuân căn bản chẳng nhìn nàng nên không nhận ra.

Đến khi nàng châm xong, Chu Hành Xuân đã rót một chén nước, thấy n.g.ự.c nàng phập phồng, nhất thời nghi hoặc: “Ngươi bị sao vậy?”

Phó Nhiêu quá căng thẳng.

Nàng cười, vội vã nhận chén trà đầy uống một ngụm, đưa lại, mềm giọng làm nũng: “Cảm tạ ngài.”

Chu Hành Xuân không nghĩ nhiều, đưa tay ý bảo Phó Nhiêu lộ cổ tay ra.

Phó Nhiêu hít sâu một hơi, giả vờ làm vẻ mặt bình tĩnh, đặt ngang tay ở trên bàn nhỏ.

Chu Hành Xuân phủ một lớp lụa trắng lên, ba ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mạch ở cổ tay nàng.

Lão là một Thái y già trải qua nhiều gió to sóng lớn rồi, thường ngày cũng coi như tâm lặng như nước, nhưng hôm nay bắt mạch cho Phó Nhiêu không khỏi sững người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng cứ nuối tiếc vì mất đi một vị Thái y giỏi như vậy.

Tài nghệ chế thuốc của Phó Nhiêu khiến người ta kinh ngạc, nếu không có nàng thì Đại Hoàng tử dùng thứ gì mà gần đây sắc mặt tốt như vậy.

Chu Hành Xuân rất thích tiểu cô nương này, trong lòng không muốn nàng vào cung.

Bởi vậy, tay chạm vào mạch một hồi lâu mà không chăm chú xem mạch.

Phó Nhiêu cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Người mang thai, mạch đập mạnh mẽ dồi dào, tựa như những giọt nước lướt qua từng ngón tay y giả, gọi là mạch trượt, chính là dấu hiệu của thai nghén.

Còn Phó Nhiêu châm vào huyệt Đại Chùy và Dương Lăng Tuyền, có thể khiến mạch đập bị nghẽn, không còn mạnh mẽ như trước.

Nhưng hai nơi này không phải nơi tốt nhất, có điều hiện tại nàng không có lựa chọn tốt hơn cho nên trong lòng vẫn lo lắng.

Hơn nữa y thuật của Chu Hành Xuân đến trình độ nào, Phó Nhiêu không biết, lão thường xuyên đi lại trong hậu cung, theo lý phải quen thuộc với các trạng thái mang thai khác nhau, tim Phó Nhiêu đập liên hồi, chỉ cầu xin trời giúp nàng một lần.

Loading...