Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:16
Lượt xem: 160
Phó Nhiêu nhẹ nhàng đặt tay trái ở bên cạnh tiểu án, chờ hô hấp vững vàng, dùng ba ngón ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ấn vào mạch trên cổ tay, nhắm mắt, lặng im nghe mạch.
Nhưng khi nàng nhắm mắt lại thứ đầu tiên nghe được chính là tiếng tim đập của mình, thình thịch, dường như muốn nhảy vọt ra.
Nàng buông tay, chậm rãi thở dài, lại nhắm mắt, ấn mạch, mới chạm được không đến một lát.
Mạch đập cực kì mạnh mẽ!
Phó Nhiêu sợ tới mức buông lỏng tay ra, mặt mày kinh ngạc, hoảng sợ như không biết đang ở nơi nào.
Người có m.á.u ở tim nhiều thì mạch đập mạnh, người mang thai, mạch đập cũng rất mạnh mẽ…
Tất nhiên, có một số bệnh có thể khiến mạch d.a.o động và trượt qua một ngón tay, tuy nhiên nếu mạch d.a.o động và trượt mạnh qua ba ngón tay cùng lúc thì gọi là hoạt mạch, đây là dấu hiệu có thai.
Phó Nhiêu không dám tiếp tục, sợ có được kết quả mình không muốn.
Tay nàng chống trán, chóp mũi cay xè, nước mắt bốc lên, đúng là nhịn không được mà muốn khóc thành tiếng.
Tuy rằng không tiếp tục, nhưng nàng không phải là nam tử trưởng thành, thân thể cũng không bệnh nặng, vậy còn có thể là gì nữa đây?
Thời gian còn sớm, cũng có thể là chẩn đoán sai.
Đợi thêm hai ngày nữa, không chừng hai ngày nữa sẽ có kinh.
Ngoại trừ lừa mình dối người, nàng đã không còn cách nào khác để trấn định bản thân.
Một lát sau, nàng xông chút hương an thần, gạt đi sự khó chịu của cơ thể mà chìm vào giấc ngủ.
Giờ Thân buổi chiều lại mơ màng tỉnh lại, nàng nhìn thấy Đào Nhi cười tủm tỉm ôm một cái giỏ trúc vén rèm đi vào.
“Cô nương, người tỉnh rồi.”
Phó Nhiêu nhìn thấy Đào Nhi cười lộ núm đồng tiền, cũng nhịn không được cong khóe môi: “Chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?”
Đào Nhi đặt giỏ trúc đặt cao, lấy từ bên trong ra một quả quýt lớn màu cam đưa tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Cô nương, nhìn xem, quả quýt lớn như vậy, ở ngoài chợ không thể mua được đâu!”
Quả quýt to bằng bàn tay người, màu sắc tươi đẹp, nhìn rất ngon.
“Cái này ở đâu ra vậy?” Phó Nhiêu xỏ giày vào.
Đào Nhi vội vàng lấy áo khoác trên giá cao bên cạnh cho nàng, giúp nàng mặc, vừa cười hì hì hỏi: “Người đoán xem?”
Phó Nhiêu nào có tâm tư, liếc Đào Nhi một cái: “Ta nào đoán được?”
Đào Nhi giúp nàng buộc kỹ giày, xoay người rót cho nàng một ly trà nóng, đặt vào trong tay nàng, lại thuận tay lột quả quýt kia ra, ngồi ở dưới chân nàng, đưa cho nàng một múi quýt căng mọng: “Là Trần Tứ gia, người cung cấp dược cho chúng ta đưa tới… Cô nương, người nếm thử...”
Trần Tứ gia…
Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ, tim suýt nữa bỏ lỡ nửa nhịp: “Chàng… tới rồi?”
Đào Nhi nhét cho mình một múi quýt căng mọng, lắc đầu, nhồm nhoàm nói: “Chủ tiệm phái Trang Nhị tới, nói là hôm nay Tứ gia đến tiệm, không thấy người nên trở về, Tứ gia nói ngài ấy có một ít quýt Lĩnh Nam tươi, tiện đường liền đưa tới cho cô nương nếm thử. Trang Nhị đưa tới hai giỏ, phu nhân thấy ăn không hết liền đưa cho Liễu đại thẩm cùng Vương đại thẩm một giỏ.”
Đào Nhi ăn đến má căng phồng, khóe miệng còn điểm chút nước ngọt, ăn xong một quả lại đi lấy một quả, tách ra lại đưa cho Phó Nhiêu một nửa: “Cô nương, người nếm thử xem, nô tỳ chưa bao giờ ăn qua quả quýt nào ngon như vậy.”
Phó Nhiêu chậm rãi nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng, lạnh thấu xương, nàng không cảm thấy chút ngọt ngào nào.
Nhất định là chàng tới tìm nàng, phái người đưa tới những thứ này, đơn giản là nói cho nàng biết, chàng muốn gặp nàng.
Khóe mắt Phó Nhiêu phiếm hồng, nếu thật sự mang thai, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nàng chưa bao giờ gặp chướng ngại vật khó khăn như vậy, nàng sợ chính mình bước không qua, cuối cùng là theo ý chàng mà vào cung.
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó tiểu đồng dẫn một nữ tỳ vội vàng bước vào nhà chính.
“Huyện chúa có ở đây không?”
Phó Nhiêu nhận ra đây là nữ tỳ của Dương San San, vội vàng đứng dậy vén rèm đi ra.
Chỉ thấy nữ tỳ kia nước mắt đan xen, búi tóc dính đầy vụn tuyết, xiêm y cũng dính không ít bùn đất, trong n.g.ự.c ôm một bao vải, vô cùng chật vật.
Nhìn thấy Phó Nhiêu, nàng ấy quỳ phịch xuống, thần sắc hoảng sợ khóc ròng nói: “Huyện chúa, tiểu thư nhà ta sai nô tỳ đem những thứ này đưa cho người…”
Phó Nhiêu thấy nàng như vậy, kinh hãi nhưng cũng không đến lấy bao vải mà chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ tỳ kia đã mở bao vải ra một nửa, bên trong lộ ra một túi vàng bạc châu ngọc trang sức, tâm trạng Phó Nhiêu trùng xuống: “Dương gia xảy ra chuyện gì?”
Nữ tỳ kia thút thít nghẹn họng, kể lại từng câu chuyện một.
Hóa ra sau phiên triều sáng nay, Hoàng đế đột nhiên đi ra ngoài, trên đường trở về cung nhìn thấy đội sứ giả Chiếm quốc, trong lòng lập tức nổi giận, sứ thần Chiếm quốc vào kinh, chuyện lớn như vậy, chàng thân là đế vương lại không biết, rốt cuộc là người nào đã giấu chàng một việc ngoại giao đại sự như vậy.
Cửu khanh trong triều, Cẩm Y vệ và các bộ đại thần toàn bộ tập trung ở điện Phụng Thiên, sứ thần Chiếm quốc vào kinh, lẽ ra nên do Lễ bộ và Hồng Lô Tự tiếp đãi. Sứ thiếp cũng nên sớm được Thông chính ty đưa tới Văn thư phòng, Văn thư phòng qua Tư lễ giám, rồi tới Ngự tiền, Ngự tiền đưa cho Nội các, phiếu nghĩ(*) sau khi được Ngự tiền quyết định thì được gửi tới Lễ bộ thi hành.
(*) phiếu nghĩ: là một hình thức mà Nội các thay mặt Hoàng đế trả lời.
Sứ thần đã đến kinh thành, Lễ bộ cũng sắp xếp người ở quán dịch(*), nhưng Nội các vẫn chưa phê duyệt văn thư tiếp đãi, phái người dò hỏi thì ra Nội các căn bản không nhận được chỉ thị của Ngự tiền.
(*) quán dịch: ở thời cổ đại, nó là một nơi dừng chân, không chỉ để cung cấp dịch vụ lưu trú mà còn là nơi đảm nhận nhiệm vụ truyền đạt những thông tin quan trọng.
Mà Văn thư phòng cũng chưa từng nhận được tờ sứ thiếp kia.
Qua điều tra, vấn đề nằm ở Thông chính ty.
Mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn bài được Thông chính ty đưa đến Văn thư phòng.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều bỏ sót sứ thiếp này, vậy là Hoàng đế không biết có chuyện này.
Hoàng đế hành động quyết liệt, phái viện Đốc Sát cùng Cẩm Y vệ kiểm tra việc này, một canh giờ sau kết quả đã có.
Ngày đưa sứ thiếp tới, là Tả thông chính Dương Thanh Hà trực ban, là ông bỏ sót sứ thiếp quan trọng này.
Hoàng đế tức giận, lập tức phái người tống ngục Dương Thanh Hà.
Nữ tỳ khóc đến thở không ra hơi, thút thít nói: “Thánh chỉ hạ vào buổi trưa, giờ Thân Cẩm Y vệ đã tới Dương phủ, trước mắt mặc dù chưa định tội, nhưng một khi vào đại lao phủ ti Bắc Trấn thì sẽ không có kết quả tốt. Cô nương nhà ta lo lắng bị xét nhà, tài vật đều sẽ bị tịch thu nên sai nô tỳ đóng gói túi vàng, bạc và hàng mềm giao cho Huyện chúa. Cô nương nói đã kết giao với Huyện chúa nhưng lại chưa có gì để tặng, những tài vật này bị tịch thu cũng rất đáng tiếc nên sai nô tỳ đưa cho Huyện chúa, tốt xấu gì cũng thêm chút gia dụng.”
Phó Nhiêu nghe vậy trong lòng đau xót, nước mắt trào ra mãnh liệt, khom lưng đỡ nữ tỳ kia dậy: “Đồ đạc này, ta cất giữ thấy nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không động vào, bây giờ ta cùng ngươi đến Dương gia.”
Nữ tỳ vừa nghe, đầu tiên là khiếp sợ sau đó chợt quỳ xuống ôm lấy chân Phó Nhiêu: “Huyện chúa có tấm lòng cao cả, điều đó tiểu thư nhà ta biết rõ nhưng hiện giờ sống c.h.ế.t mong manh, Cẩm Y vệ kia từ trước đến nay g.i.ế.c người không chớp mắt, người mà đi thì sẽ mất mạng vô ích.”
Đào Nhi sớm đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tiểu nha đầu này từ trước đến nay gan lớn, nhưng chỉ mới nghe thấy tên Cẩm Y vệ là đã như cha c.h.ế.t mẹ chết, lúc này liều mạng ôm lấy Phó Nhiêu: “Cô nương, người điên rồi, người đi thì có ích lợi gì, Dương gia đại lão gia không chừng bị oan uổng, Thánh thượng hiền minh sẽ phái người điều tra rõ ràng, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho Dương lão gia, tuyết rơi càng lúc càng lớn, người đi thế nào?”
Phó Nhiêu thần sắc hoảng hốt, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Đào Nhi và nữ tỳ nói nhưng nàng không nghe lọt chữ nào.
Khi nàng muốn cất bước ra ngoài, Trịnh thị liền bị kinh động, vội vàng khoác xiêm y đi ra hỏi.
Nữ tỳ muốn hồi bẩm nhưng bị Phó Nhiêu ngăn lại, nàng cười cười trấn an nói: “Mẹ, Dương gia muội muội bị bệnh, con đi thăm nàng ấy, mẹ ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ trở lại ngay.”
Trịnh thị liếc nhìn sắc trời u ám bên ngoài: “Sắp có tuyết lớn, con qua đó rồi làm sao trở về?”
Phó Nhiêu lộ ra vẻ làm nũng, giọng nói mềm đi một chút: “Mẹ, nàng ấy bệnh rất nặng, nếu con không đi, sợ là không có đại phu nào chịu chữa bệnh cho nàng ấy, hơn nữa một khi Dương gia mời Thái y thì cũng nên là con đi, mẹ biết đấy, con lớn lên từ trong băng thiên tuyết địa, chút tuyết này tính là gì?”
Trịnh thị lo lắng trùng trùng, nhưng cũng không ngăn cản nàng.
“Con ấy, lúc nào cũng phải ôm mọi việc ở Thái Y viện vào người, nghe mẹ nói, qua một thời gian nữa định ra hôn sự của con và Hành Nhi, con ở nhà mà chăm sóc chồng con cho thật tốt…”
Bà còn chưa dứt lời, thoáng nhìn trong lòng nữ tỳ ôm bao vải, lộ ra màu sắc khác thường.
Phó Nhiêu thấy thế, lập tức đoạt lấy bao vải, thuận tay gói chặt, đưa cho Đào Nhi, nghiêm khắc nháy mắt với Đào Nhi sau lưng Trịnh thị: “Cất kỹ đồ đạc.”
Đào Nhi do dự nhận lấy, cắn môi dưới muốn liếc Trịnh thị nhưng bị Phó Nhiêu trừng mắt, đành phải chậm rãi ôm bao vải vào trong phòng Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu kéo nữ tỳ dậy, cười tủm tỉm với Trịnh thị: “Mẹ, trời lạnh rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, con sẽ trở về nhanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-50.html.]
Dứt lời, nàng kéo nữ tỳ rời khỏi chính phòng mà không ngoái đầu lại.
Đào Nhi cất kỹ bao vải, vội vã cầm một chiếc mũ trùm đuổi tới cửa: “Đại cô nương, nô tỳ biết ngăn không được người, nhưng người phải cẩn thận…”
“Ta biết rồi” Phó Nhiêu nhận lấy mũ trùm trong tay Đào Nhi, đội trên người, thần sắc trấn định dặn dò: “Ta ở Gia Châu từng có chút giao tình với Thiêm sự phủ Đô đốc ngũ quân Hoắc tướng quân, ta tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.”
Dứt lời, nàng bảo phu xe đánh xe chạy nhanh về phía Dương phủ.
Lúc đó sắc trời dần tối, trong trời tuyết mênh m.ô.n.g ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà lặng lẽ sáng lên, đến ngõ sau Dương phủ, nữ tỳ kia dẫn Phó Nhiêu lặng lẽ đi vào Dương phủ theo lối lỗ chó.
Hai người đi thẳng đến chính viện, trốn ở dưới tường gạch hành lang phía sau, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Y vệ tràn vào như thủy triều, một gã Thiên hộ cầm đầu sắc mặt lạnh lùng, hạ lệnh cho thị vệ dẫn nữ quyến Dương gia đi.
Y phục in hình hoa tiết phi ngư bốn móng(*), Cẩm Y vệ bao phủ toàn bộ sân, đen như mực. Thị vệ rút đao uy hiếp: “Dẫn hết đi!”
(*) 四爪飞鱼 (tứ trảo phi ngư): một loại y phục là biểu tượng của quyền lực và uy nghiêm.
Vài tiếng quát lớn làm cho nữ quyến cả viện sợ tới câm như hến, khóc sướt mướt.
Dương San San mặc một chiếc váy đỏ rực đang chắn trước mặt mẫu thân và ấu đệ, nàng ấy dùng lý lẽ tranh luận: “Vụ án của cha ta còn chưa điều tra rõ ràng, sao các ngươi đã vội vã bắt người như vậy?”
Cẩm Y vệ Thiên hộ mặc áo màu trắng bạc, mắt như chim ưng, đẩy thị vệ trước bậc thang sang một bên, rút kiếm ra, kiếm bị rút ra khỏi vỏ phát ra tiếng leng keng:
“Ai kháng lệnh, g.i.ế.c không tha!”
Dương San San nghe tiếng ác của Cẩm Y vệ đã lâu, sợ tới mức chân mềm nhũn, Dương phu nhân kéo nàng ấy ra phía sau và lắc đầu.
Trong khoảnh khắc, một bóng người trắng như ánh trăng từ phía sau hành lang nhanh chóng đi tới, đưa tay ngăn trước mặt Cẩm Y vệ: “Khoan đã!”
Dương San San ngước mắt, nhìn thấy Phó Nhiêu ngăn trước mũi đao Cẩm Y vệ, khoảnh khắc đó nàng ấy vô cùng kinh ngạc, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Lúc này, tất cả họ hàng người quen đều tránh ra rất xa.
Phó Nhiêu - một cô nương quen biết chưa được nửa tháng, sao nàng lại dũng cảm như vậy mà chạy tới Dương phủ, còn có can đảm cản đường Cẩm Y vệ.
Trong lòng Dương San San chấn động, òa lên một tiếng khóc, dùng hết sức lực kéo nàng về phía sau: “Cô nương ngốc, sao tỷ lại tới đây, tỷ không muốn sống nữa sao!”
Dương phu nhân khiếp sợ một lúc lâu xong cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo Phó Nhiêu đi, thấy kéo không nổi nàng liền khóc lóc khẩn cầu nói: “Đại nhân, kính xin thứ lỗi, nàng không phải là người Dương phủ, mong ngài đừng so đo với nàng, con mau đi đi, đi mau!” Bà dùng sức đẩy Phó Nhiêu.
Cẩm Y vệ Thiên hộ vặn thanh kiếm trong tay, nheo đôi mắt diều hâu với ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Phó Nhiêu: “Không sợ c.h.ế.t phải không?”
Phó Nhiêu vẫn đứng im, mặt không đổi sắc không thèm để ý đến ánh kiếm của hắn mà tầm mắt dừng ở trên người Lưu Đồng phía sau hắn.
Sở dĩ nàng dám chạy ra chính là vì nhìn thấy một góc y phục màu đỏ tung bay ở cửa.
Theo nàng được biết, Cẩm Y vệ có thể mặc quần áo phi ngư màu đỏ thì chỉ có Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng.
Nàng không muốn ỷ vào thế của hắn, nhưng trước mắt, Dương gia đang gặp nguy hiểm nên nàng không thể đứng nhìn.
Thiên hộ kia thấy Phó Nhiêu can đảm như vậy thì càng lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, đang muốn c.h.é.m xuống một đao thì phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Khoan đã!”
Vẻ mặt Lưu Đồng bất đắc dĩ bước vào trong sân, khoát tay áo ý bảo mọi người lui ra, tay hắn vịn vào thanh kiếm dắt ở thắt lưng, chậm rãi bước lên bậc thang, dừng lại trước mặt Phó Nhiêu, đầu tiên là gật đầu thi lễ sau đó lạnh nhạt hỏi: “Huyện chúa có ý gì?”
Giọng điệu ôn hòa đến bất ngờ.
Người ở Cẩm Y vệ và Dương phủ bên cạnh đều kinh ngạc không thôi.
Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với hắn, dịu dàng nói: “Lưu đại nhân, mặc dù ta không biết chân tướng vụ án như thế nào, ta cũng không dám nói xằng bậy, nhưng Dương gia rốt cuộc là phủ đệ(*) chính tứ phẩm, Dương đại nhân cũng có lệnh danh, có thể cho phép Dương phủ thu dọn một chút rồi mới vào ngục không?”
(*) phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ
Thấy Lưu Đồng lộ vẻ khó xử, Phó Nhiêu tỏ vẻ khẩn cầu, chỉ vào đám người Dương phủ mặt đầy bẩn thỉu, thần sắc suy sụp phía sau nói: “Ngài nhìn xem, bọn họ đều là nữ nhân và trẻ em yếu đuối, vào đại lao trời đông giá rét, không c.h.ế.t cũng phải lột da… Ta cũng không xin ngài cái gì khác, chỉ xin cho bọn họ hai khắc đồng hồ, để bọn họ thay quần áo ấm áp sạch sẽ, ăn no bụng, ở lại trong ngục đỡ xảy ra chuyện, Lưu đại nhân cũng khó gánh vác, không phải sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên thực tế, chỉ cần là vào đại lao Cẩm Y vệ, bất luận sống hay chết, Lưu Đồng đều không thèm để ý.
Nhưng người đứng trước mặt là Phó Nhiêu, thái độ của thiên tử đối với nàng như thế nào, Lưu Đồng hiểu rất rõ.
“Vậy ta sẽ cho các nàng hai khắc đồng hồ.”
Người của Dương phủ vui mừng phát khóc, liên tục quỳ xuống tạ ơn.
Lưu Đồng bất đắc dĩ nhìn Phó Nhiêu một cái, thấy nàng ăn mặc đơn bạc, xoay người thấp giọng nói: “Cô nương cũng nên bảo trọng thân thể của mình, nếu không sẽ làm chúng ta khó xử…”
Giọng nói của Lưu Đồng quá nhẹ, gần như chỉ để một mình Phó Nhiêu nghe thấy, Phó Nhiêu biết ý hắn, khuôn mặt phiếm hồng.
Lưu Đồng dẫn người lui ra ngoài chính viện, tên Thiên hộ kia vẻ mặt ủ rũ đi theo, chỉ vào bóng lưng Phó Nhiêu bên trong hỏi hắn: “Đô chỉ huy sứ, tại sao ngài lại chừa mặt mũi cho nàng, nàng cũng chỉ là…”
Lưu Đồng quay đầu lạnh lùng liếc qua: “Chuyện này ngươi đừng nên hỏi, đừng nên hỏi, chỉ có một câu dặn dò là sau này gặp nàng thì tôn kính một chút, không được mạo phạm.”
Thiên hộ kia trong lòng giật mình, nhất thời liền hiểu được.
Lúc trước Hoắc Sơn nói Lưu Chỉ huy sứ nhìn trúng một vị cô nương, hắn còn không tin, hóa ra là sự thật.
Nhìn vừa có tư sắc, vừa có can đảm, khó trách Chỉ huy sứ lại thích.
Trong chính phòng, Phó Nhiêu cùng Dương San San đỡ Dương phu nhân ngồi ở bên cạnh chậu than, hạ nhân thay chủ tử đi chuẩn bị xiêm y và đồ ăn.
Dương San San tìm một cái áo choàng dày phủ thêm cho Phó Nhiêu, đỡ vai nàng, nước mắt giàn giụa: “Nhiêu Nhiêu, sao tỷ lại tới đây? Lá gan của tỷ quá lớn, đó chính là Cẩm Y vệ, ấy vậy mà tỷ nói ngăn là ngăn.”
Dương phu nhân ngược lại nhìn ra một ít manh mối, dịu dàng hỏi: “Chẳng lẽ là con quen biết Lưu chỉ huy?”
Tay Phó Nhiêu đã lạnh đến đỏ lên, hơ trên chậu than sưởi ấm, nàng cười nói: “Ta ở Gia Châu kết giao với Đô đốc phủ thiêm sự Hoắc Sơn tướng quân, Hoắc Sơn quen biết Lưu Đồng, đoán chừng Lưu Đồng là nể mặt ta.”
Dương phu nhân nghe vậy nước mắt tuôn rơi: “Con à, đại ân này có nói cảm ơn cũng không hết được, đứa nhỏ nhà ta thân thể không tốt, giờ có cơ hội này, liền có thể mang theo chút thuốc bên người nên có thể chống đỡ mấy ngày.”
Phó Nhiêu nghĩ đến chuyện Dương gia, lộ ra nghi hoặc: “Phu nhân, sao đột nhiên lại hạ ngục Dương đại nhân?”
Dương phu nhân lắc đầu thở dài: “Ta cũng không tiện nói, đoán chừng là trúng gian kế của tặc nhân.”
“Là ai muốn hại Dương đại nhân?”
Đáy mắt Dương phu nhân hiện lên một tia tối tăm, cụp mắt xuống, không nói tiếp.
Ngược lại Dương San San hừ lạnh một tiếng, dựa vào Phó Nhiêu ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: “Còn có thể là ai? Nhất định là Thông chính sứ Mai gia, phụ thân muội chăm chỉ, hai năm liên tục thành tích thượng thừa, Mai đại nhân kia nhất định là lo phụ thân muội thay thế hắn, cho nên bày ra kế xảo quyệt này để loại bỏ phụ thân muội”
Phó Nhiêu hỏi: “Có cách nào chứng minh Dương đại nhân trong sạch không?”
Dương San San cười khổ nói: “Ngày đó đúng là cha muội đang trực, bất luận như thế nào cũng không thoát được tội, đây cũng là nguyên nhân Thánh thượng hạ ngục ông, trừ phi là Thánh thượng sai người điều tra kỹ, có thể tra ra cha muội là bị người ta hãm hại, nếu không thì sẽ không thay đổi được gì.”
“Chẳng lẽ thánh thượng không điều tra sao?” Trong ấn tượng của Phó Nhiêu chàng không phải là Hoàng đế ngu ngốc.
Lúc này Dương phu nhân lại nói tiếp: “Quy trình làm việc của Thông chính ty bày ra ở đó, chứng cứ vô cùng xác thực, mấy năm gần đây quyền lực Nội các càng ngày càng tăng, địa vị Thông chính ty không bằng lúc trước, Thánh thượng ngày ngày đều phải lo liệu nhiều việc, nào có thời gian rảnh rỗi chú ý mỗi Thông chính ty? Hơn nữa phụ thân con bé ít khi xuất hiện trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng làm sao mà nghĩ đến việc có người hại ông ấy chứ?”
Phó Nhiêu vẫn chưa từ bỏ ý định: “Phong tấu chương kia ở đâu, sau đó tìm được ở đâu?”
“Sáng sớm hôm đó phụ thân con bé sửa sang lại tấu chương của một ngày trước rồi đưa tới Văn thư phòng, hẳn là trước khi ông ấy đến Văn thư phòng đã có người lén đặt tấu chương ở dưới bàn của ông ấy, nhìn giống như là lơ đãng rơi trên mặt đất, muốn tra thì cũng là dấu vết không thể tìm ra được!” Dương phu nhân nhắm mắt hít thở sâu, cũng biết rằng chuyện này tuy nhỏ nhặt nhưng lại liên quan đến ngoại giao của đất nước, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp, chắc chắn sẽ có người tịch thu nhà và bị đày vào ngục.
Phó Nhiêu suy nghĩ: “Sao lại không thể tra chứ, ví dụ như Thái Y viện chúng ta, mỗi ngày ai làm nhiệm vụ đều sẽ có ghi chép lại, mỗi ngày ra vào, người gác cổng cũng có ghi chép, bằng cách tổng hợp cả hai bên thì sẽ có thể biết người nào đã đi vào, người nào không nên tới mà lại tới, luôn luôn có thể tìm được dấu vết để lại!”
Dương phu nhân bật cười: “Con cho rằng Thánh thượng không tra? Ngay tức khắc phái người của viện Đốc Sát đến Thông chính ty đối chiếu danh sách, kết quả cũng không có gì dị thường.”
“Phái người nào điều tra án?” Phó Nhiêu hỏi.
“Phó đô Ngự sử Phó đại nhân.”
“Phó gia?” Phó Nhiêu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.
Nàng đột nhiên nhớ tới lần trước Dương gia thay nàng nói chuyện, muốn cho Phó Khôn về Quốc Tử Giám học tập, lại bị Mai đại nhân trách cứ.
Nếu như Phó gia cùng Mai gia âm thầm cấu kết, có thể khi Phó đại lão gia tra án, cố ý giúp Mai Thông chính che giấu, từ đó định tội cho Dương đại nhân?
Vừa nghĩ tới khả năng này, tóc gáy Phó Nhiêu đều dựng thẳng lên.