Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:11
Lượt xem: 154
Bệnh của Đại Hoàng tử được ông ta khám ngay từ đầu, không ai quen thuộc với bệnh tình của Đại Hoàng tử hơn ông ta.
Phó Nhiêu gật đầu, ý nói mình muốn vào, Lãnh Hoài An khẽ đẩy cửa ra.
Cách tấm bình phong gấm Tô Châu, Phó Nhiêu không nhìn thấy tình hình của Đại Hoàng tử, chỉ cảm thấy một mùi thuốc quen thuộc bay tới, mang theo công dụng an thần cầm máu, hẳn Chu Hành Xuân đã ổn định được cục diện.
Nhớ tới kết quả kiểm tra, sắc mặt Phó Nhiêu như phủ sương, chậm rãi bước vào, chờ cửa khép lại, nàng nghiêng mắt, trong phòng thấp thoáng ánh đèn thoát ra, đi vào, nhìn thấy Chu Hành Xuân vẻ mặt mệt mỏi ngồi dưới đèn xem y án.
Đèn lồng óng ánh khiến sắc mặt vị Thái y già bình yên, đi đường lắc lư mệt nhọc, biểu cảm của ông vẫn không có tinh thần như xưa, nhưng nhìn cũng thong dong, nói vậy trường hợp này thường xuyên xuất hiện.
Chu Hành Xuân chú ý tới nàng, ngước mắt nhìn về phía nàng, nở nụ cười ôn hòa.
Phó Nhiêu nhìn ông, không nói hai lời, quỳ xuống nói: “Chu Thái y, ta có lời muốn nói.”
Chu Hành Xuân ngẩn người, chợt nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”
Phó Nhiêu nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt bình tĩnh của ông, giữ sức hồi lâu, mang theo âm thanh run run nói: “Chu Thái y, Đại điện hạ không bị bệnh, mà là độc…”
Nàng nói xong, lại thấy Chu Hành Xuân không có phản ứng gì rõ ràng, liền biết ông đã biết từ lâu.
Phó Nhiêu vội hỏi: “Nếu Đại điện hạ trúng độc, ngài nên có cách cứu cậu bé từ lâu rồi chứ!”
Chu Hành Xuân nhấc mí mắt liếc nhìn Phó Nhiêu một cái, nếu nói không kinh ngạc là giả, kinh ngạc không phải ở chân tướng câu chuyện, mà ở Phó Nhiên là người đầu tiên nhìn ra chân tướng trong mười năm này.
“Hạ Du nói với ta, ngươi kế nghiệp Trần Nhất Sơn ở Thanh Châu, y thuật của người này không tệ, chỉ là quá ngạo mạn, không cho phép người ngoài có nghi ngờ hay làm trái.” Nói rồi, sắc mặt ông hòa hoãn đôi phần, hơi tươi cười: “Nếu tính về y thuật đỉnh cao, tổ mẫu của ngươi cũng nên tính là một người, đáng tiếc đời này lão phu không có duyên gặp bà ta, không ngờ, lại có thể nhìn thấy hậu nhân của bà ta.”
Phó Nhiêu không muốn nghe ông nói đến chuyện đó, nước mắt trong đáy mắt đã bốc lên, đôi tay vịn y án, chân mày rung động hỏi: “Chu Thái y, vì sao ngài không giải độc cho Đại Hoàng tử?”
Chu Hành Xuân thấy vẻ kiên trì của nàng, cuối cùng nhắm mắt, than thở mà nói: “Nếu ngươi nghiệm ra cậu bé trúng độc, vậy có thể nghiệm ra xuất xứ độc không? Có thể giải không?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu nghiêm lại, hồi tưởng lại gốc độc đó, bỗng tỉnh ngộ: “Độc này hòa với m.á.u cậu bé, bất luận là gan bàn chân hay đầu ngón tay đều hòa như một, không có gì hơn kém, tương sinh tương khắc, với tình hình đó, hoặc là từ nhỏ cậu bé được nuôi bằng thuốc, cộng sinh với thuốc độc, hoặc là từ trong bụng mẹ cậu bé đã mang theo độc…”
Lời chưa dứt, Phó Nhiêu bỗng bừng tỉnh, mắt đẹp trợn to: “Cho nên, là trước khi mẹ đẻ của Đại Hoàng tử sinh đã bị bỏ thuốc độc đúng không? Sau đó kịch độc phát tác, nương nương đau bụng sinh con, Đại Hoàng tử sinh ra cùng độc, cho nên, nếu ngài giải độc, có lẽ cậu bé sẽ không sống lâu được…”
Chu Hành Xuân khó nén sự tán thưởng mà nhìn nàng, gật đầu: “Không sai. Cho nên, nhiều năm như vậy, lão phu chỉ có thể giữ được mạng của cậu bé… Bảo vệ nhất thời cũng chỉ là nhất thời.”
Chân mày Phó Nhiêu nhăn lại, nhiễm sự đau xót, hôm nay nàng vọt vào, thấy thiếu niên gầy yếu kia ghé trước sạp miệng hộc máu, vóc người của cậu không khác biệt mấy so với Phó Khôn đồng trang lứa, Phó Nhiêu thật sự không đành lòng nhìn cậu tàn lụi.
Nàng cụp mắt, chống y án chậm rãi đứng dậy, nàng đi qua đi lại trong gian nhỏ, cân nhắc hồi lâu, nàng đưa ra một quyết định to gan.
“Chu Thái y, nếu là lúc trước ta sẽ vẫn không nắm chắc, nhưng hiện giờ ta đào được hoa Ngũ Hành Linh Rằng, ta có thể dung nhập thuốc này vào đơn thuốc giải độc, tuần tự mà tiến hành, giải độc từng chút cho điện hạ, từ từ khiến độc và cậu bé tách ta.”
Chu Hành Xuân nhăn trán, nghĩ rồi nói: “Thuốc này không thể coi thường, nhiều một li không được, ít một li cũng không xong.”
Nói đến chỗ nàng am hiểu nhất, Phó Nhiêu nở nụ cười: “Ta chắc chắn làm được.”
Lần này, đôi mắt xám tro của Chu Hành Xuân hơi tỏa sáng: “Ngươi có bản lĩnh đó?”
Chưa đợi Phó Nhiêu trả lời, ông vuốt râu cười: “Nói đến, chế thuốc đúng là điểm yếu của lão phu, nếu ngươi có bản lĩnh đó, lão phu hợp tác với ngươi, thiên hạ không còn bệnh… Ha ha ha…”
Phó Nhiêu thấy ông đồng ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cong gối hành lễ với ông: “Ta sẽ hỗ trợ ngài giải độc cho điện hạ.”
“Nên là lão phu hỗ trợ ngươi mới đúng!” Chu Hành Xuân quét đi vẻ mỏi mệt trước đó, cầm ba cuốn y án trong tay đưa cho nàng: “Tới đây, đây là bệnh án của điện hạ mấy năm nay cùng với bài thuốc ta phối cho cậu bé, chi tiết bắt mạch hôm nay ta đã ghi chép trên đó, ngươi cầm về đi, chắc hẳn sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Đa tạ Chu Thái y.”
Phó Nhiêu cầm y án định đi, bỗng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt m.ô.n.g lung hỏi ông: “Chu Thái y, chuyện điện hạ trúng độc, bệ hạ có biết không?”
Chu Hành Xuân hơi khựng lại, chậm rãi cười, phất tay với nàng: “Nhóc con, làm tốt bổn phận của ngươi, đi nhanh lên đi.”
Phó Nhiêu ngạc nhiên, chợt xoay người ra khỏi gian nhỏ.
Phụng dưỡng hai đời đế vương, ở Thái Y viện sừng sững nhiều năm không ngã, vị Thái y già này tất nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Ông ta giống với Lãnh Hoài An, thông minh giả dốt.
Phó Nhiêu có vài phần bội phục với Chu lão Thái y, đè sự băn khoăn trong lòng xuống, cầm sách y rời đi.
Nàng vô cùng đói, còn không ngủ cả đêm, người của Lãnh Hoài An hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng.
Từ cửa hông ra khỏi Lan Thủy uyển, sắc trời đã sáng, ngọn đèn dầu vừa được nghỉ ngơi.
Trên không trung một tầng mây trắng dày tụ lại, nhìn như sắp mưa.
Cung điện Đại Hoàng tử ở, tuy gọi là Lan Thủy uyển, nhưng trước sau đều không có bến nước nào, chỉ có một suối nước nóng, ngược lại bởi vì được xây ở một chỗ lõm, tránh gió, so với các cung điện khác còn ấm áp hơn.
Đi dọc theo hành lang ra ngoài sẽ có một bậc thang, bước lên bậc thang là một đài cao bạch ngọc, dựa vào lan can trông ra xa, quanh cảnh dưới chân núi sẽ được thu hết vào mắt.
Nơi này tuy cách chủ điện khá xa, nhưng không thể không nói, vị trí của nó được ông trời ưu ái, tầm nhìn cực kì đẹp.
Gió lạnh quét tới mặt, xua tan sự mệt mỏi đầy trong đầu Phó Nhiêu, nàng lắc đầu, cụp mắt đi xuống bậc thang thật cẩn thận, xuyên qua mấy con đường cỏ hoa, tạt qua bức tường phía sau điện Càn Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-47.html.]
Từ bức tường đi lên đến đầu phải qua một con đường, đường đi đen kịt, hai bên xây phòng gạch, không biết để thứ gì, trên đường lát đá xanh thật dày, nó đón ánh sáng từ trên xuống, phản xạ ra ánh xanh lạnh lẽo.
Nàng không biết nơi đây được xây làm chỗ thủ thành, đến khi chiến tranh sẽ có tác dụng to lớn, có mật đạo thông đến chính điện.
Phó Nhiêu chống tường, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía trước, giây lát, một bàn tay to rộng duỗi ra, kéo nàng lại, kéo vào trong một góc âm u, chợt nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cách mặt vải không dày không mỏng, lồng n.g.ự.c kia nóng như lửa, nàng muốn thoát đi, không ngờ chàng siết càng chặt hơn.
“Để trẫm ôm một cái, chỉ một lát thôi cũng được…”
Tiếng của chàng khàn như bông vải bị rách.
Phó Nhiêu ngẩn ngơ, nhắm mắt, bị ép áp sát vào, khó khăn mà đứng.
Trong bóng đêm cảm quan trở nên vô cùng rõ ràng, hơi thở của chàng lúc nặng nề, lúc chậm rãi, còn hơi có dấu hiệu nóng lên.
Phó Nhiêu muốn ngước mắt nhìn chàng, lại bị chàng ấn trong lòng, không thể động đậy.
Chỉ nghe thấy chàng nói nhỏ: “Lời nàng và Chu Hành Xuân nói, trẫm đều nghe thấy…”
Phó Nhiêu ngẩn người, gò má bị hơi nóng hâm lên, thoáng đỏ hồng.
“Nàng thật sự chắc chắn? Cơ thể nó rất yếu, không chịu nổi dày vò, trẫm rất lo lắng… Mười năm nay nó đã quá khổ, uống thuốc mà sống…”
Nghe ra được, trong giọng nói của chàng có sự đau lòng kéo dài và áy náy.
Phó Nhiêu hít một ngụm khí, từ từ tránh khỏi sức mạnh của chàng, lùi một bước hỏi: “Bệ hạ, ngài có thể nói cho ta, vì sao Đại điện hạ lại trúng độc không?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Hoàng đế đen như mực, đen tối khó dò, sau một lúc lâu, chàng chậm rãi kể lại chuyện năm đó: “Khi ấy, trẫm bận việc đối phó với lão Cửu, chỉnh đốn triều cương, lại phải phái binh chống đỡ giặc Nhung nhân cơ hội xâm lăng, bảo vệ mẹ con bọn họ không chặt, trẫm vừa lên ngôi, người của hậu cung không kịp bỏ cũ thay mới, bị người ta chui chỗ trống, Hoàng Thái hậu cũng vậy, Hoàng hậu cũng thế, đều là nợ Kiều gia…”
Sau khi dần thích nghi với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nhau.
Hoàng đế nhẹ nhàng nâng tay, vỗ về gương mặt nõn nà của nàng, nâng nàng lên, nhìn mà nói: “Nàng đừng sợ, Nhiêu Nhiêu, từ sau lúc đó, trẫm đã thanh tẩy người làm trong hậu cung một lần, không còn xảy ra việc g.i.ế.c hại con nối dõi nữa, tổ chức nội giám(*) của trẫm có hai mươi tư nha môn, khống chế chặt chuyện ăn, mặc ở, đi lại trong tay.”
(*)Nội giám: giám sát phần bên trong
“Chuyện Công chúa Bình Khang hại nàng lần trước là trẫm sơ sẩy, đặt trọng tâm vào việc phòng hộ các cung, lại quên đi phía ngoài. Tiểu hoàng môn dẫn nàng vào cung Tích Ngọc, bề ngoài là người của Hoàng hậu, thực ra là quân cờ của Thục Phi nên mới dẫn đến chuyện nàng bị người ta hãm hại. Độc cũng là Bình Khang tự mang vào từ ngoài cung, nó giấu rất kĩ, nội thị không dám soát người. Sau khi nàng đến Gia Châu, trẫm lại chỉnh đốn cung đình một lần nữa, chuyện như vậy, sau này sẽ không xảy ra nữa…”
Phó Nhiêu thầm mím môi, chẳng coi lời nói của chàng ra gì.
Dù chàng ra tay tàn nhẫn, người hậu cung lại như mây, luôn có chỗ không phòng bị được, cũng có người sẽ không sợ chết.
Với nàng mà nói, cho dù hậu cung là thiên đường, nàng cũng không muốn đi.
Huống chi, tấm gương của Đại Hoàng tử còn ở trước mắt.
Nàng cười tươi đẩy chàng ra, nhu mì nói: “Bệ hạ, đêm qua người chưa nghỉ ngơi, hôm này còn phải lên triều, về nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nhúc nhích.
Phó Nhiêu bị chàng nhìn mà da đầu tê dại, co quắp tránh khỏi ánh mắt nóng rực của chàng, nhẹ giọng nài nỉ: “Ta… Ta cũng mệt…”
Chàng vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, chàng khàn giọng hỏi: “Có lén uống thuốc tránh thai không?”
Phó Nhiêu nghe vậy cơ thể khó khăn lắm mới mềm được một nửa, mặt đẹp lại bị sóng nhiệt nóng hổi tập kích, cánh tay bủn rủn vô lực, suýt chút nữa làm rớt sách y trong lòng, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất: “Không… Không có…”
“Thật sự không có?”
Chàng siết cánh tay nàng chặt hơn một chút.
Suýt nữa Phó Nhiêu không đứng nổi, tiếng nhỏ như ruồi muỗi kêu: “Ngài… Không phải ngài sai người theo dõi ta sao?”
Phó Nhiêu không ngốc, nhìn ra sự sắp xếp của Lãnh Hoài An đặt bên cạnh mình.
Mắt Hoàng đế hơi sôi trào chút mong chờ, trong bóng tối hiện ra đầm lạnh: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng không tầm thường, nhưng nhất định đừng làm ra chuyện chọc giận trẫm, nàng nên biết, trẫm rất coi trọng chuyện con nối dõi… Nàng hiểu rõ chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu quẫn bách đến nỗi đổ mồ hôi đầy người, chàng đang lo nàng âm thầm gian lận, hoặc sợ nàng lỡ mang thai sẽ âm thầm bỏ con.
Phó Nhiêu chột dạ cụp mắt, uể oải đẩy chàng ra: “Bệ hạ… Ngài nghỉ ngơi đi, thần nữ muốn cáo lui…”
Ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của nàng thật lâu, cuối cùng thả nàng rời đi.
Phó Nhiêu không biết, một lát sau, một tiểu cung nữ vội vã lướt vào điện của Hoàng hậu, lúc này Hoàng hậu mới trở về từ Lan Thủy uyển, biết bệnh tình của Đại Hoàng tử ổn định mới trở về điện nghỉ ngơi, đang ngồi trên sạp mềm, tay cầm chung trà, nhắm mắt suy ngẫm.
Tiểu cung nữ kia lặng lẽ vào nội điện, nhìn qua khắp nơi, thấy không có ai mới quỳ gối trước mặt Hoàng hậu: “Nương nương, nô tỳ tìm Phó Thái y hỏi bệnh tình của điện hạ, nô tỳ đi theo Phó Thái y, lại thấy nàng ta đi vào đường đi sau điện Càn Khôn, lâu rồi cũng không ra. Khi nô tỳ định rời đi, loáng thoáng nghe thấy trong phòng gạch truyền ra tiếng…”
Hoàng hậu nghe vậy bỗng mở mắt, nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi nói nàng ta lén gặp người khác?”
Mồ hôi lạnh của tiểu cung nữ chảy ròng, nằm dưới chân nàng, hạ giọng nói: “Nô tỳ miễn cưỡng nghe ra, hình như nàng ta gọi một câu “bệ hạ”…”
Tay Hoàng hậu cứng đờ, chung trà rơi xuống theo giọng nói.