Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:09
Lượt xem: 154
“Năm đầu Thuận Xương, tiên đế đột ngột băng hà, mà lúc đó bệ hạ đang chính chiến ở Tây Bắc, chàng nghe tin vội vàng dẫn binh về, Hoàng Thái hậu Kiều thị cầm ấn tỉ, muốn lập đích tử của bà ta là Cửu Vương gia làm đế, tuổi Cửu Vương gia còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là con chính cung, cũng danh chính ngôn thuận.”
“Đáng tiếc tiên đế lo ngoại thích thế lớn, lúc lâm chung tuyên mấy vị đại thần vào điện, miệng vàng lời ngọc lập bệ hạ kế thừa, lúc đó hai đảng triều thần tranh cãi không ngớt, sau đó khi bệ hạ bị bủa vây bốn phía, đã cầm mật chỉ của tiên hoàng để đăng cơ, Hoàng Thái hậu Kiều thị lại tạm giữ ấn tỉ, muốn lên triều nắm quyền.”
Cung nữ nghe thế, trên mặt là sự sợ hãi đan xen, nhắm mắt theo đuôi mà hỏi tiếp: “Nô tỳ cũng có chút ấn tượng với vị Hoàng Thái hậu này, chỉ nhớ rõ thủ đoạn của bà ta vô cùng tàn ác, đến giờ nhắc tới là biến sắc.”
“Còn không phải sao…” Thục Phi cong môi cười lạnh.
Đến đài cao, gió lạnh thổi chậm, Thục Phi kéo chặt cổ áo choàng, bóng dáng cao vút đang đứng được quầng trăng phủ lên một lớp bàng bạc.
“Hoàng hậu và Trân Phi lại cùng mang thai đúng lúc này, nhưng không khéo, Hoàng hậu nương nương chính là chất nữ(*) của Hoàng Thái hậu, bị kẹp giữa hai bên đều khó xử, ngày sợ đêm sầu mà sinh non, ả ta đau lòng muốn chết, nhất thời bị điên…”
(*)Cháu gái
Cung nữ ngạc nhiên ngây người, đến khi Thục Phi đã chậm rãi đi xuống bậc thang, nàng ta mới giật mình nhanh chóng đuổi theo.
“Chẳng lẽ Hoàng hậu dưới cơn giận dữ đã hại Trân Phi?”
Thục Phi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết, khi đó Bình Khang vô cùng nghịch ngợm, bị rơi xuống nước, cảm lạnh, ta nào có tâm tư để ý đến hai người bọn họ. Ta chỉ biết, bệ hạ vừa lên ngôi Hoàng đế, đấu với đảng Cửu Vương gia đến nước sôi lửa bỏng, Cửu Vương gia có ý mưu phản, triều đình bấp bênh, ai cũng cảm thấy bất an…”
“Sau đó nữa, không bao lâu, Cửu Vương gia đền tội, Kiều thị suy tàn, mà lúc này Trân Phi đột nhiên sinh non, sinh ra hoàng trưởng tử, nhưng sau khi hoàng trưởng tử ra đời, rất lâu cũng không khóc, Thái y chẩn trị nói Đại Hoàng tử không khỏe lắm, nếu cứu e là cũng sống không được mấy năm. Cả Trân Phi cũng bị băng huyết mà chết.”
Thục Phi ôm lò sưởi tay, vẻ mặt đờ đẫn, ngôn từ lại có một tia thở dài không thể nghe ra: “Dưới cơn giận dữ, bệ hạ đóng cung tra xét hết, nhưng chuyện kinh hãi đã xảy ra, trong một đêm, tất cả cung nhân của tẩm cung Trân Phi đều bị đánh chết, manh mối đều bị cắt đứt sạch sẽ.”
Cung nữ sợ tới mức sống lưng căng thẳng, tựa như có gió lạnh rót vào cổ áo: “Sao lại như thế ạ? Chẳng lẽ do vị Hoàng Thái hậu của chúng ta làm?”
Thục Phi lắc đầu một lần nữa: “Rốt cuộc là ai làm, ta không thể biết được, nhưng theo suy đoán của ta, tiện nhân Kiều Nhược Tuyên này chắc chắn không muốn có người sinh trưởng tử sớm hơn mình, làm hành động gì cũng chưa biết được. Còn về những cung nhân đã chết, quá nửa là Hoàng Thái hậu bảo vệ Kiều Nhược Tuyên, tàn nhẫn ra tay g.i.ế.c hại.”
Cung nữ thân là thị tỳ, ít nhiều cũng có mấy phần bi thương vì đồng loại, âm cuối run run nói: “Vị Hoàng Thái hậu này cũng tàn ác quá…”
“Phải, đây còn chưa phải chỗ bà ta tàn nhẫn nhất, khi Cửu Vương gia đền tội, Kiều gia sắp bị tịch thu tài sản c.h.é.m cả nhà, bà ta đã đưa ấn tỉ cho bệ hạ, cũng đồng ý tự sát, lấy chuyện này để đổi lấy sự an ổn của Hoàng hậu, cùng với những người vô tội trong Kiều gia sẽ không bị liên lụy…”
“Cái này…” Cung nữ ngạc nhiên tới nỗi không nói được một chữ, hồi lâu mới ấp úng hỏi: “Bệ hạ, đồng ý ạ?”
Thục Phi cười lạnh: “Đương nhiên bệ hạ đồng ý, cái danh g.i.ế.c mẹ chàng không gánh nổi, khi đó triều chính vừa ổn định, há có thể trải qua phong ba nữa?”
“Không bao lâu, Hoàng Thái hậu c.h.ế.t bệnh ở cung Thọ Khang, mười năm nay, bệ hạ đích thân chăm sóc Đại Hoàng tử, đối xử với nó trìu mến hơn người khác vài phần, không cho bất kì cung phi nào nhúng tay vào. Người liên quan đến cuộc tranh đấu thuộc đảng Kiều thị đều bị tống vào ngục, còn lại cũng không còn nhiều, duy chỉ có một mình Tưởng Nam Sinh từ nhỏ đã chơi hợp với bệ hạ là chưa từng bị cuốn vào.”
“Còn Hoàng hậu, mấy năm nay cũng như rùa đen rụt đầu, để mặc bổn cung được sủng ái trong hậu cung.”
“Nương nương, nếu Hoàng hậu nương nương vốn có tị hiềm thì vì sao mấy năm này luôn muốn nhận nuôi Đại điện hạ ạ?” Cung nữ đỡ nàng hỏi nhỏ.
“Điều này là quan trọng nhất, vốn ả ta muốn chờ một phi tần có vị trí thấp trong cung sinh con để lấy nuôi, nhưng cố tình nhiều năm như thế, trừ Lăng Nhi của bổn cung thì không có hoàng tử nào ra đời. Ả thấy Lăng Nhi dần dần lớn lên, lửa sém lông mày, nên để mắt đến Đại Hoàng tử. Thứ hai, chuyện năm đó không có bằng chứng, ả không nhận, không ai có thể nói là ả làm. Ả đối xử tốt với Đại Hoàng tử một lần nữa, cũng là vì loại bỏ sự nghi ngờ của bệ hạ, muốn đẩy cái nồi kia lên người cô mẫu của mình.”
Nói xong lời cuối, Thục Phi sâu xa mà nhìn về phía trước, ở nơi xa núi cao sừng sững, đồ sộ trang nghiêm, quan sát toàn bộ đất trời trong ban đêm.
Đêm khuya gió mây tụ hội, vài đám mây dần dồn lại, che khuất vầng trăng.
“Giờ đây, chân tướng năm đó thế nào không ai biết…”
Hoa quế rơi, người chẳng hay, cơn gió kéo dài vụt qua mùa thu lạnh lẽo.
“Dưới bầu trời này, biết được chân tướng năm đó, sợ rằng chỉ có ai gia.”
Trong điện Thọ Ninh, Thái Hoàng Thái hậu nghe được bệnh tình của Đại Hoàng tử nguy kịch bèn cố gắng đứng dậy, đến trước tượng Phật cầu nguyện cho cậu bé, Thẩm Dữu quỳ gối bên cạnh thắp hương giúp bà.
Hai tay của Thái Hoàng Thái hậu chắp lại, ngóng nhìn Quan Âm đại sĩ khuôn mặt từ bi trên kia, nặng nề mở miệng: “Tính Kiều thị quái đản hung ác, không khoan dung với ai. Ai gia biết nó ngang ngược, chỉ có thể tránh mũi nhọn của nó, nó lại tự cho rằng khắp cung đều là tâm phúc của mình, sao chưa từng nghĩ ai gia từng làm chủ hậu cung, há lại chẳng chuẩn bị gì phía sau sao? Năm đó đã lặng lẽ cứu một nhân vật quan trọng từ thuộc hạ của nó, giờ người kia đang được sắp xếp ở Giang Nam.”
“Ai gia từng nói, nếu Hoàng hậu an phận, rút kinh nghiệm từ bài học năm đó, ai gia sẽ không đụng vào nó. Nhưng nó đã không biết tốt xấu, dám ra tay với con, vậy ai gia sẽ không để nó tiếp tục ở trên hậu vị nữa. Nếu nó cho rằng chuyện năm đó không có bằng chứng, Hoàng đế không có cách gì phế hậu vị của nó, ai gia sẽ cho nó một đòn mạnh.”
Thẩm Dữu dìu bà từ từ đứng dậy, ngồi một bên của sạp mềm, đón lấy hương thơm mênh mang, nhẹ giọng mở miệng: “Cô tổ mẫu, đêm dài, người ngủ đi ạ, Dữu Nhi đi hỏi tình hình Lan Thủy uyển một chút.”
Thái Hoàng Thái hậu nhắm mắt gật đầu: “Con đi đi…” Lời chợt chững lại, bà bỗng nhiên mở mắt: “Con đích thân đến…”
...
Trong noãn các của Lan Thủy uyển, đèn đóm sáng trưng, bốn bề tĩnh lặng.
Hạ Du đang quỳ gối trước sạp, châm kim cho Đại Hoàng tử.
Mồ hôi trên trán ông ào ạt chảy, một dược đồng khom lưng bên cạnh nhẹ nhàng lau giúp ông, lát sau, lại nâng tay áo lau cho ông.
Hạ Du bận bịu đến nỗi mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt không thấy dịu đi chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-46.html.]
Ở ngoài bình phong phía sau ông không xa, một bóng lưng cao thẳng đang khoanh tay đứng, mặt hướng về phía bức bình phòng núi sông bằng gấm Tô Châu đó, mắt chàng lạnh như rơi vào vực sâu, bất kì ánh sáng nào b.ắ.n vào cũng không gợn nổi chút sóng.
Phó Nhiêu chỉ ở chéo đằng sau cách chàng hai bước chân, xiêm y của Đại Hoàng tử đã cởi ra hết, nàng thân là nữ không tiện đi xem, nên ở ngoài bình phong cùng Hoàng đế.
Nàng nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc mới đi vào, Đại Hoàng tử phun ra một búng máu, vệt m.á.u thành màu nâu, hơi đen, tuyệt đối không phải bệnh thường, nàng lo lắng sốt ruột, đã có một vài suy nghĩ lờ mờ.
Giây lát, một bàn tay to rộng đưa qua, nắm lấy tay nàng đang run run rũ bên người, lúc bàn tay với vết chai ấm áp chạm vào nàng, nàng kinh ngạc mở to mắt, đối diện với đôi mắt bị tơ m.á.u che kín của Hoàng đế, nó đen nhánh, ánh lên sự ảm đạm và đau lòng.
Phó Nhiêu nắm lại theo bản năng, ngón tay bị chàng cầm chặt.
Chàng cũng chỉ nhìn nàng một cái, rồi ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía trước.
Phó Nhiêu cụp mắt, ngón tay thon dài của chàng căng thật chặt, cho dù là ở trong noãn các ấm áp như mùa xuân cũng không thấy chút hồng hào nào, ngược lại trở nên trắng bệch, thỉnh thoảng có gân xanh lộ ra, có thể thấy chàng vô cùng căng thẳng, cũng vô cùng đau buồn.
Có lẽ, chàng chỉ muốn nhận được chút an ủi từ nàng, nhưng trước tấm bình phong có Hạ Du, sau tấm bình phong có mấy tên nội thị đang quỳ dưới đất, tuy đều là tâm phúc của Hoàng đế, nhưng dù sao cũng là thiếu lễ độ…
Sức mạnh kia mang theo sự ngang ngược không cho từ chối, quấn lấy thật chặt, vết chai dày vuốt nhẹ, như gió mát thổi qua đầu quả tim nàng, trái tim nàng đập thình thịch như đánh trống, một lớp mồ hôi mỏng trên trán ứa ra.
Mấy lần, nàng muốn rụt lại, chàng lại được voi vòi tiên, cuối cùng, nửa bàn tay đều thất thủ.
Đồng hồ cát nơi góc tường không rành thế sự mà chảy xuống.
Rõ ràng chỉ một lúc ngắn ngủi, nàng như hao hết sức lực nửa đời.
Cho đến khi, Hạ Du phía trước thở dài một hơi.
Hoàng đế lập tức buông tay, đi nhanh về phía trước.
Phó Nhiêu ở sau bức bình phong, nhắm mắt, lẳng lặng nghe tiếng.
Hạ Du đứng dậy lạy Hoàng đế một cái, sắc mặt cực kì mỏi mệt: “Bệ hạ, thần đã miễn cưỡng duy trì nhịp tim của điện hạ, có thể chống đỡ được đến khi Chu lão Thái y tới.”
Ứ khí dâng trong cổ Hoàng đế đã từ từ hạ xuống, chàng nhìn Bùi Trừng trên giường, sắc mặt Bùi Trừng cực kỳ tái, nhưng vẻ mặt lại yên bình hơn nhiều so với lúc trước, đang nhắm mắt nằm yên, sự căng thẳng trên người Hoàng đế rút đi một nửa.
“Vất vả cho ngươi, trẫm đã ra roi thúc ngựa đi đón Chu Hành Xuân, qua hai canh giờ nữa, ông ta có thể tới đây.”
Hạ Du như trút được gánh nặng, nâng tay áo lau mồ hôi trên cằm, lia mắt nhìn về phía bình phong, thấy bóng Phó Nhiêu vẫn ở chỗ bình phong, thở gấp nói: “Phó cô nương, ngươi có thể đi ra.”
Phó Nhiêu vội vàng đi ra, hành lễ với hai người, ánh mắt dừng trên người của Đại Hoàng tử trên giường, nhìn chăm chú một lát, vẻ mặt tập trung mà nói: “Bệ hạ, Hạ Thái y, ta có một ý tưởng, hãy cho phép ta lấy hai giọt m.á.u trên đầu ngón tay và gan bàn chân của Đại điện hạ, cùng với vệt m.á.u Đại điện hạ vừa nôn ra, ta muốn về nhĩ phòng kiểm tra thực hư, có lẽ có thể phối chút phương thuốc ngay lập tức.”
Hạ Du qua lại với Phó Nhiêu đã lâu, biết nàng am hiểu chuyện này nhất, vội chắp tay nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, cả Thái Y viện nếu luận về chế phối thuốc, không ai có thể hơn Phó cô nương, mong bệ hạ chấp thuận.”
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
Dược đồng bên cạnh Hạ Du lập tức quỳ xuống lấy máu, chia thành ba cái đĩa nhỏ, đặt vào hộp gấm sơn chi đen, đưa cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhận lấy, trịnh trọng nhìn Hoàng đế và Hạ Diêu, cong gối lui ra.
Trở về phòng thuốc, Phó Nhiêu lập tức đốt đèn, lấy dược cụ mà tổ mẫu truyền xuống tới giờ, bắt đầu kiểm tra vết m.á.u của Đại Hoàng tử.
Mỗi ca bệnh mà tổ mẫu nàng khám đều sẽ để lại triệu chứng và bài thuốc, đó đều là tài sản quý giá nhất của nàng, mà sở dĩ tổ mẫu có thể nổi tiếng khắp vùng Thanh Châu, được người ta coi là nữ Bồ Tát, chỗ đáng ngạc nhiên nhất là khả năng thử m.á.u chế thuốc của tổ mẫu, mà nàng vừa khéo nhận được chân truyền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa rồi nàng bắt mạch cho Tạ Tương, kết luận ra chứng phổi kết, ca bệnh kiểu này tổ mẫu nàng đã từng chữa khỏi vài trường hợp, bệnh của Tạ Tương không khó khám, khó là bài thuốc, dược liệu khác nhau, được sản sinh ở các nơi khác nhau, sai một ly hiệu quả sẽ khác ngay, mà nàng lại giỏi nhất là việc này.
Rất nhiều Thái y chỉ để ý đến bài thuốc, chỉ hốt thuốc nấu thuốc cho người mình chịu trách nhiệm, may mắn thì thuốc vào khỏi bệnh, gặp được chứng bệnh nặng khó xử lý, chỉ có thể giảm bớt.
Bản thân việc chế thuốc chính là một môn học khó.
Dược đồng không nhất định hiểu y lý, Thái y cũng không rảnh mà tìm hiểu dược lý.
Mà nàng đúng lúc bù vào chỗ hổng này của Thái Y viện.
Một khi Phó Nhiêu tập trung, chính là mấy canh giờ không mảy may di chuyển, chờ sau khi nàng kiểm tra ra kết quả, bong bóng cá phía Đông chuyển màu trắng, còn nàng lại cả mặt toàn sự khiếp sợ, sau một hồi lâu mới khôi phục tinh thần.
Giây lát, nàng không rảnh để ý đến cơ thể cứng đờ, cầm áo choàng khoác trên người, nhanh chóng chạy về phía Lan Thủy uyển.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phía chân trời chỉ có quầng sáng mỏng, đèn dài chưa tắt, hành cung vẫn sáng, lại đến thời khắc yên tĩnh nhất vào sáng sớm.
Bóng hình nàng nhanh nhẹn như cánh bướm, xẹt qua từng hành lang dài, cuối cùng chạy đến ngoài noãn các Lan Thủy uyển, chỉ thấy Lãnh Hoài An hầu ở cửa đang ngủ gật, nội thị còn lại đã không thấy bóng dáng.
Phó Nhiêu đi lên khều nhẹ vào cánh tay Lãnh Hoài An, Lãnh Hoài An nghiêng ngả, ngước mắt, đang định nổi cáu, thấy là Phó Nhiêu lập tức đổi sắc mặt khác, nhỏ giọng hỏi: “Huyện chúa tới?”
“Bệ hạ đâu, tình hình bên trong thế nào?”
Lãnh Hoài An chỉ vào trắc điện: “Bệ hạ nghỉ tạm ở chỗ này, nửa canh giờ trước vừa chợp mắt, Chu Thái y tới sớm, Hạ Thái y về Thái Y viện tự hốt thuốc, chỗ này được Chu Thái y trấn giữ.”
Chu Hành Xuân tới, Đại Hoàng tử sẽ không đáng ngại nữa.