Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:07
Lượt xem: 149
Thành An Hầu là ái tướng tâm phúc của Hoàng đế, vẫn luôn cùng chàng vào sinh ra tử, tình nghĩa không phải tầm thường, hai người từng hứa hẹn từ lâu, sẽ kết thông gia cho nhi nữ, khi đó Tạ Tương mới ba tuổi, còn chưa mắc bệnh, mà Công chúa Bình Khang cũng chưa được sinh ra.
Sau đó đứa nhỏ hai nhà lớn lên, sức khỏe của Tạ Tương không tốt cũng là thật.
Tuy Hoàng đế có hơi không đành lòng, nhưng chàng là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, việc này trên triều hay dân gian đều biết, chàng sai người đi thăm bệnh Tạ Tương, biết được tuy y ốm yếu nhưng không liên lụy đến tính mạng, giờ đây quyết tâm thực hiện lời hứa, ban nữ nhi cho Tạ Tương.
Ai ngờ mẹ con Thục Phi ghét bỏ Tạ gia nhà cửa hoang vắng, sức khỏe Tạ Tương không tốt nên ra hạ sách thay mận đổi đào, chọn Trạng nguyên đương triều, các lão tương lai làm rể.
Cú đánh này khiến Hoàng đế trở tay không kịp, làm chàng thất tín với triều dã.
Cũng khiến mặt mũi Tạ Tương mất hết.
Tạ Tương khí độ thong dong vào điện, thi lễ với Hoàng hậu, nâng đôi mắt hơi trợn trắng, liếc qua phía Công chúa Bình Khang: “Công chúa không cần phải đòi c.h.ế.t đòi sống, nếu Công chúa lấy cái c.h.ế.t chứng minh, vậy tại hạ chắc chắn sẽ đốt mấy cuốn nữ giới trước mộ của ngươi thay ngươi”
“Ngươi…”
Công chúa Bình Khang tức giận đến nỗi suýt nữa không thở lên được, cổ họng bốc mùi m.á.u tanh, khí thế trên người không còn sót chút gì.
Ả dám kiêu ngạo trước mặt Phó Nhiêu, lại không có cách gì với Tạ Tương.
Trước nay Tạ Tương cứng mềm đều không ăn, ai cũng không sợ.
Tạ Tương thấy khuôn mặt ả sưng thành gan heo, không khỏi đưa mắt cười: “Sao thế? Điện hạ không nỡ c.h.ế.t hả? Nếu ngươi đã không nỡ chết, vậy các cô nương trên thế gian này, chẳng có ai nên c.h.ế.t cả!”
Công chúa đương triều bị người ta chế nhạo đến mức này cũng là hiếm thấy.
Phó Nhiêu âm thầm dựng ngón cái với Tạ Tương, nàng đã đủ lớn mật, ai ngờ người này càng không muốn sống, chỉ vài câu ít ỏi của y, lại không khác vì ép c.h.ế.t Bình Khang.
Nghe nói vì để an ủi Tạ Tương, Hoàng đế đã phong y làm Ngự sử Đốc Sát viện, mồm mép này thật đúng là không phụ danh Ngự sử.
Cuối cùng Thục Phi cũng không thể bình tĩnh nữa, đưa mắt ra hiệu, ý bảo cung nhân kéo Công chúa Bình Khang xuống, sau đó quay đầu quát Tạ Tương: “Tạ Thế tử, ngươi là muốn ép c.h.ế.t Bình Khang sao?”
Tạ Tương lười biếng mà chỉnh cổ tay áo, cũng không thèm nhìn qua Thục Phi, chỉ nhìn về phía trước, than: “Nếu Thục Phi nương nương muốn cảm thấy như vậy, thì là như vậy thôi.”
Thục Phi thầm hít khí lạnh, tức đến nỗi nhắm mắt lại.
Tạ Tương rất được Hoàng đế xem trọng, tranh cãi với y không chiếm được chỗ tốt.
Hoàng hậu thấy ầm ĩ cũng được rồi, đành kết thúc: “Nghe Tạ Thế tử nói vậy, người hôm nay Hạ Linh cứu là ngươi?”
Tạ Tương giữ áo lạy nàng ta một cái, giọng điệu trở nên dịu dàng cẩn thận: “Hôm nay được Hạ cô nương cứu giúp, khắc sâu trong lòng, không ngờ liên lụy khiến cô nương bị người ta chửi bới, trong lòng áy náy cực kỳ, Tạ mỗ nhận lỗi với cô nương tại đây.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tạ Tương: “Đã như vậy, vậy việc này cũng coi như là hiểu lầm…”
Phó Nhiêu vội vàng đỡ Hạ Linh lên.
Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng hô to của nội thị: “Bệ hạ giá lâm!”
Cơ thể mềm mại của Phó Nhiêu hơi khựng lại, ánh mắt giật mình không biết dừng ở đâu, đợi mọi người đã đứng dậy rồi quỳ xuống, nàng mới hoàn hồn, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, giấu bản thân trong đám người.
“Cung thỉnh bệ hạ thánh an!”
Hoàng đế mặc long bào vàng sáng sải bước đi vào, ở phía sau hắn là Hạ Du mặt đầy sự nôn nóng đi theo.
Hoàng đế lập tức đi vào điện, đầu tiên giơ tay ra hiệu cho Tạ Tương đi lên, sau đó nói với mọi người: “Bình thân.”
Ánh mắt lặng lẽ dò xét nhìn Phó Nhiêu một cái, thấy cơ thể nàng cong xuống thật thấp, chàng mím môi, sau đó ngồi xuống sạp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?”
Chiều muộn Đại Hoàng tử đột ngột phát bệnh, chàng và Hạ Du vốn ở chỗ Đại Hoàng tử, sau đó cung nhân vội vàng đến báo Phó Nhiêu và Hạ Linh bị Hoàng hậu triệu đi, chờ bệnh tình của Đại Hoàng tử đã ổn định, chàng dẫn theo Hạ Du đi thẳng đến điện Khôn Ninh, mà trên đường đi, Hạ Du đã thỉnh tội chuyện Hạ Linh cùng đến hành cung.
Còn chuyện khác, hai người đều không biết.
Hoàng hậu đứng lên cúi lạy chàng một cái, một năm một mười mà nói hết chuyện ra.
Nghe đến một nửa, sắc mặt Hoàng đế khó coi quét mắt nhìn Thục Phi và Công chúa Bình Khang một cái, cuối cùng nghe nói là Hạ Linh cứu Tạ Tương, không khỏi lộ ra vài phần nghĩ ngợi sâu xa, híp mắt quan sát Hạ Linh.
Hạ Du thấy thế, âm thầm đổ mồ hôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phủ Thành An Hầu với Hạ gia mà nói đã là gả cao, nhưng sức khỏe của Tạ Tương… Ông ta không khỏi lặng lẽ nhìn Tạ Tương, vẻ ngoài của Tạ Tương đúng là chi lan ngọc thụ(*), vóc dáng cao gầy chỉ là thường xuyên dùng thuốc nên có vẻ ốm yếu.
(*)Ý chỉ vóc dáng đàn ông cao gầy
Nhưng nữ nhi trải qua chuyện này, đúng là thanh danh có bị tổn hại, ngày sau kết hôn e là sẽ có sự khó khăn, trừ phi gả ra ngoài kinh… Ngực Hạ Du phập phồng bất định, cũng do dự không thôi.
Hoàng đế thấy Hạ Linh lén nhìn Tạ Tương vài lần, nhìn không giống có sự sợ hãi, trong lòng cân đo đong đếm rất lâu, hỏi: “Hạ Thái y, nữ nhi ngươi đã có hôn phối chưa?”
Trái tim của Hạ Du nhấc lên đến cổ họng, đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp người, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm bệ hạ, nữ nhi của thần…”
Lời ông còn chưa dứt, Tạ Tương tâm như gương sáng xúc động mà vái, cười nói: “Ý yêu thương của bệ hạ, thần rất cảm kích, chỉ là sức khỏe thần không tốt, không đành liên lụy người khác…”
Hoàng đế mím môi, không nói tiếp, một lần nữa nhìn về phía Hạ Du.
Ý rất rõ ràng.
Hạ Du nhắm mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ xuống: “Tiểu nữ của thần chưa có hôn phối…”
Phó Nhiêu nghe vậy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế cũng miễn cưỡng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đan nhau giữa không trung, như lửa b.ắ.n chớp giật, rồi nhanh chóng dời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-45.html.]
Mặt nàng ửng đỏ cụp mắt xuống, đã hiểu được ý chàng, nghiêng mắt nhìn về Hạ Linh bên cạnh, thấy khuôn mặt đẹp của nàng ấy đỏ bừng như máu, cũng không có ý kháng cự, lòng liền sáng tỏ, nhưng chắc chắn Hạ Du lo Tạ Tương trời không cho mạng dài, chợt, nàng đánh bạo vái Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, Tạ Thế tử nói sức khỏe hắn không tốt, thần nữ thân là y sĩ, vô cùng tò mò, muốn khám mạch cho hắn, chẳng biết có được không ạ?”
Hạ Du ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu một cái.
Quả nhiên Phó Nhiêu nhìn ra sự băn khoăn của ông.
Hoàng đế hơi do dự nhìn Phó Nhiêu, nếu Phó Nhiêu khám ra bệnh, chàng ban hôn sẽ không hay, nhưng nếu không được khám, hình như cũng có chút không có tình người… Trong khoảnh khắc khó xử, lại thấy Tạ Tương chủ động mở miệng: “Bệ hạ, thần nghe nói y thuật của Huyện chúa cao minh, chi bằng mời nàng ấy thử một lần?”
Như vậy cũng cho Hoàng đế và Hạ gia một bậc thang đi xuống.
Phó Nhiêu nhìn kĩ nam tử như ngọc trong điện, thầm sinh ra vài phần kính nể.
Hoàng đế giãn mày: “Chuẩn(*).”
(*)Cho phép
Cung nhân lập tức dọn chỗ cho Tạ Tương, Phó Nhiêu đi lên ngồi trên ghế gấm bên cạnh bắt mạch cho y.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe được.
Mấy chục ánh mắt đặt trên cái tay kia của Phó Nhiêu, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cầm ống tay áo, cách một lớp lụa trắng, hai ngón tay hợp lại đặt trên cổ tay Tạ Tương, lẳng lặng bắt mạch, khám một bên xong lại đổi sang bên kia, tốn thời gian một chén trà nhỏ, nàng thu tay, lại mở tay y ra, tỉ mỉ nhìn hoa tay y một hồi lâu: “Khi còn bé Thế tử từng bị bệnh nặng?”
“Năm năm tuổi bị rơi xuống nước vào mùa đông, mắc bệnh cảm, sau đó ho khan không ngừng, nhiều năm đứt quãng, đã thành mầm bệnh.”
Phó Nhiêu gật đầu, tầm mắt xẹt qua mặt y, kết hợp với mạch tượng mà suy nghĩ một lát, trở về ngự tiền, quỳ lạy nói: “Bệ hạ, bệnh của Thế tử tuy bị nặng lại kéo dài, nhưng cũng không phải không có cách, để thần nữ về phối phương thuốc cho hắn, thử một lần, có lẽ có thể chữa phần nào.”
Ngụ ý là bệnh của Tạ Tương, nàng nắm chắc được mấy phần.
Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, nhìn chăm chú vào Phó Nhiêu một lúc, tầm mắt chuyển sang Hạ Du: “Hạ khanh, ý ngươi như thế nào?”
Từ Hạ Thái y biến thành Hạ khanh, Hạ Du đã hiểu ra ý của Hoàng đế, ông lại nhìn qua nữ nhi Hạ Linh, thấy nàng ấy hơi thẹn thùng, nhưng vẫn đánh bạo đón lấy ánh mắt đang quan sát của ông, Hạ Du không khỏi cười khổ, con nhóc này trước nay đều thích lang quân tướng mạo đẹp, không biết chừng cũng coi trọng Tạ Tương, ông quỳ sát đất lạy tiếp: “Hoàn toàn do bệ hạ làm chủ.”
Hoàng đế cười dễ chịu, vô cùng an ủi.
Hôn sự của Tạ Tương vẫn luôn là tâm bệnh của chàng, năm đó nhận lời gả thấp Công chúa, sau lại bị nữ nhi làm rối lên, không thể không nuốt lời, tuy xong việc an ủi một phen, nhưng dù sao cũng đã thiệt thòi cho y.
Cửa nhà Hạ gia tuy không hiển hách, nhưng Hạ Du là người trung hậu, gia phong giản dị, với Tạ Tương mà nói là một mối hôn sự tốt.
“Tạ Tương, trẫm ban hôn cho nữ nhi của Hạ Viện chính và ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Tạ Tương được Hạ Linh cứu, nào còn có cái lý không đồng ý, huống chi cô nương nhà người ta bị tổn hại thanh danh, về tình về lý y đều nên gánh tránh nhiệm, bèn quỳ xuống đất nói: “Thần tạ chủ long ân!”
“Được!” Hoàng đế thoải mái vỗ đầu gối một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phó Nhiêu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Phó thị có công, ban một hộc nam châu, mười thớt gấm màu.”
Phó Nhiêu mang vẻ mặt bình tĩnh quỳ sát đất nói: “Thần nữ tạ ơn.”
Chúng nữ quyến cũng cười cười, ai cũng không ngờ được trò hề này, cuối cùng lại kết thúc bằng việc ban hôn, không thể không cảm khái tạo hóa trêu người.
Tuy sức khỏe Tạ Tương có điều bất trắc, nhưng đối với Hạ Linh mà nói, có thể gả vào hầu môn huân quý, cũng là một mối không tệ.
Người có công được thưởng, người có tội cũng phải chịu phạt.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Mai Linh Tiêu một cái: “Việc hôm nay bắt đầu từ ngươi?”
Mai Linh Tiêu đã sớm sợ tới mức đầu gối bủn rủn, nơm nớp lo sợ quỳ gối: “Thần nữ nhất thời sơ suất, hiểu lầm Hạ cô nương và Tạ Thế tử, xin bệ hạ tha tội…” Ả ta khóc nấc không ngừng.
Hoàng đế híp mắt, hiển nhiên không vui, cuối cùng nhìn lướt qua Công chúa Bình Khang, mày còn nhăn hơn, chỉ quay đầu dặn Hoàng hậu: “Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, việc này giao cho nàng xử trí.”
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Hoàng đế gật đầu, đuôi mắt thả lỏng, đang định khởi giá, lại thấy Lãnh Hoài An vẻ mặt vội vã mà chạy tới trước mặt chàng: “Bệ hạ, bệ hạ, cực kỳ cấp bách, Đại điện hạ đột nhiên nôn ra máu!”
Hoàng đế mặt mày thả lỏng rơi từ trên trời xuống, lòng lập tức chìm vào hầm băng, chàng nâng bước đột ngột phóng về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu, tìm được Hạ Du và Phó Nhiêu trong đám người: “Hai người các ngươi cùng đi!”
Hạ Du và Phó Nhiêu là Thái y, tất nhiên không thể chối từ chức trách, theo bóng lưng Hoàng đế mà vội vàng ra khỏi điện.
Bên này Hoàng hậu cũng không rảnh lo xử trí đám Mai Linh Tiêu, chỉ ném lại một câu: “Đi về tự kiểm điểm trước, sau này bổn cung sẽ đưa ý chỉ tới.” Rồi nàng ta cùng cung nữ vội vã chạy về phía tẩm điện của Đại Hoàng tử.
Chúng nữ quyến nhao nhao tản đi, Thục Phi cũng sai người sắp xếp cho nữ nhi về cung, còn mình cùng cung nữ thân tín chậm rãi đi đến Lan Thủy uyển.
Đêm khuya sương dày, đường hoa đẫm sương, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, quạnh quẽ yên tĩnh, đâu thèm để ý đến nhân gian vui vẻ.
Thục Phi khoác áo bông gấm đính lông thỏ, đón gió lạnh quất qua sương mù, lộ ra chút vui sướng âm u: “Mỗi khi Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, trong lòng ta đều đặc biệt thoải mái.”
Cung nữ nghe vậy sợ tới mức trong lòng run lên, vội nhìn lướt qua khắp nơi, không thấy bóng người mới nhỏ giọng khuyên giải: “Nương nương, người nhỏ giọng một chút, truyền đến tai bệ hạ lại kiện cáo một phen.”
“Không…” Nàng ta chậm rãi lắc đầu, gương mặt xinh đẹp bị ánh trăng lạnh lẽo mạ lên một lớp sáng xanh, “Dù bệ hạ có giận, cũng là giận vị cung Khôn Ninh kia, không liên quan tới ta…”
Cung nữ cẩn thận dìu nàng ta qua một chuỗi bụi hoa, khi bước lên thềm đá thì nói: “Xin nương nương chỉ giáo.”
Khóe môi Thục Phi cong lên thật cao, khẽ cười yêu kiều diễm lệ, mắt nhìn về phía mênh m.ô.n.g sương khói trên sông: “Ngươi nên hỏi, vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta đã từng làm gì? Ngươi cho rằng cớ gì nàng ta lại né tránh mũi nhọn của bổn cung nhiều năm như vậy?”
Cung nữ nghe vậy đôi mắt bỗng trợn to, nghẹn giọng nói: “Chẳng lẽ, sức khỏe của Đại điện hạ không tốt có liên quan đến Hoàng hậu nương nương?”
Trăng sáng trên không xuyên qua từng lớp mây mỏng, chỉ nghe thấy một tiếng nói xa xăm lẩn sâu trong hương quế.
“Chuyện này phải nói từ mười mấy năm trước…”