Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:06
Lượt xem: 135

Sương chiều mờ mịt, ngọn đèn dầu ngoài hành lang dài được thắp lên theo thứ tự, như du long đang xuyên qua hành cung Yến Sơn.

Khắp hành lang dài, người đi xen nhau, đều chạy tới điện Khôn Ninh của Hoàng hậu.

Hôm nay sau khi tỷ thí cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Lễ bộ mở tiệc ở điện Phi Vũ của chùa Quang Lộc, buổi trưa Hoàng đế hạ chỉ thăng chức Hạ Du làm tứ phẩm Viện chính Thái Y viện, Phó Nhiêu làm Thái y lục phẩm, Nội các lập tức xem xét, Thông chính ti truyền khắp các nơi, Hạ Linh biết tin, tất nhiên vui mừng phấn chấn, thêm nữa Phó Nhiêu hôn mê không cần nàng ta chăm sóc, nên buổi chiều bèn lén vào núi săn thú.

Nhưng khi nàng ta săn thú, lại gặp được một nam tử trẻ tuổi té xỉu chỗ sườn núi, từ nhỏ nàng ta mưa dầm thấm đất từ Hạ Du, cũng biết được chút về cách cấp cứu, ấn n.g.ự.c qua loa giúp đối phương, đối phương lập tức tỉnh lại.

Lát sau, gã sai vặt cận thân của công tử kia cũng vội tìm tới, hai người cùng góp sức đưa người về hành cung.

Ai ngờ việc này bị Mai Linh Tiêu trùng hợp nhìn thấy, Mai Linh Tiêu nhận ra Hạ Linh, không chỉ nhận ra, giữa hai người còn có chút lục đục, một lần yến hội, Hạ Linh bất cẩn đụng phải Mai Linh Tiêu, đánh đổ chung trà, cứ thế Mai Linh Tiêu ướt đồ, từ đây ghi hận trong lòng.

Mai Linh Tiêu xuất thân từ phủ quan lại chính tam phẩm, lại là đại tiểu thư con vợ cả, từ nhỏ được đính hôn với nhi tử Lại bộ Thị lang, Hạ Linh sợ ả như hổ.

Hôm nay không khéo bị ả bắt gặp, đã như bị vực sâu vây khốn.

Mai Linh Tiêu kéo góc áo Hạ Linh, không cho nàng ấy đi: “Buổi sáng ta thấy thị nữ đỡ Phó Nhiêu đã có cảm giác quen mắt, ta tưởng là ai, thì ra là ngươi, ngươi từ bỏ cả thể diện, giả làm nha đầu của người ta đến hành cung lén gặp gỡ nam nhân, Hạ Linh à Hạ Linh, lá gan của ngươi sao mà lớn như thế nhỉ!”

“Đạo đức của ngươi bại hoại, ta phải bắt ngươi đến cáo trạng trước điện của Hoàng hậu nương nương!”

Hạ Linh sợ tới mức mặt không còn chút máu, tất nhiên đau khổ cầu xin, Mai Linh Tiêu sao lại chịu buông tha nàng ấy, kéo nàng ấy vào điện của Hoàng hậu.

Động tĩnh chuyến này làm ầm làm ĩ rất lớn, lại là lúc bữa tối người đến người đi, cứ thế mà khiến người ta vây xem.

Sở dĩ Mai Linh Tiêu không chịu buông tha cho Hạ Linh, trừ việc ả có khúc mắc với Hạ Linh, còn do Hạ Linh là người Phó Nhiêu dẫn đi, hôm qua Lý Huân bảo vệ Phó Nhiêu đã khiến ả sinh lòng cảnh giác, hiện giờ đã hận Phó Nhiêu đến ngứa răng, muốn mượn lần này giẫm lên Phó Nhiêu.

Một vài nữ quyến quan lại nghe tin lập tức hành động, đồng thời đến điện Hoàng hậu xem trò vui.

Chờ Phó Nhiêu vội vàng mặc váy sam sạch sẽ theo tiểu hoàng môn đến điện Khôn Ninh, bên trong đã đầy người, không còn chỗ ngồi.

Mà trong đó còn có một ánh mắt lạnh lẽo nhất b.ắ.n thẳng lên người nàng, đúng là Công chúa Bình Khang vừa tới hôm nay.

“Thần nữ Phó Nhiêu khấu thỉnh nương nương kim an.”

Hoàng hậu mặc cung trang đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên sạp, thần sắc rất mỏi mệt.

Chuyện của Hạ Linh liên quan đến tư vi họa loạn, tự mạo danh đến, còn tương thông với người khác sau lưng, thân là Hoàng hậu không thể không quản, nhưng nếu quản, là đúng ý của đảng Thục Phi, nàng ta không vui trong lòng.

Thấy Phó Nhiêu, nàng ta chỉ không mặn không nhạt mà hỏi một câu: “Phó thị, ngươi biết tội chưa?”

Phó Nhiêu ngước mắt nhìn về phía Hạ Linh một cái, chỉ thấy Hạ Linh quỳ gối một bên, mặc áo bó quần sam, đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu, run như cầy sấy, đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng, áy náy nhìn nàng, không dám khóc thành tiếng.

Phó Nhiêu hoàn hồn, bình tĩnh lạy một cái: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không biết thần nữ đã phạm phải tội gì?”

Hoàng hậu không muốn quản việc này, lười mở miệng.

Mai Linh Tiêu nắm bắt cơ hội lập tức hành lễ: “Nương nương, theo thần nữ biết, Phó Nhiêu chưa được chấp thuận đã lấy danh nghĩa thị nữ mà dẫn quý nữ đi tùy giá(*), đây chính là tội lớn.”

(*)Tùy giá: đi theo vua

Hạ Linh quỳ gối bên cạnh khóe mắt đỏ lên nói: “Ngươi nói bậy, ta tự lén tới, không liên quan đến Phó tỷ tỷ…” Sau đó nàng ấy nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm nước khẩn cầu: “Hoàng hậu nương nương, là lỗi của một mình thần nữ, ngài muốn phạt thì cứ phạt thần nữ, mọi chuyện đều không liên quan đến Phó tỷ tỷ.”

Công chúa Bình Khang lo Phó Nhiêu thoát tội, dựa vào cơ thể xinh đẹp của Thục Phi mà đứng lên, cười lạnh nói: “Mẫu hậu, Hạ Linh là nữ nhi Hạ Du, mà Phó Nhiêu là nữ y duy nhất của Thái Y viện, Hạ Du muốn dẫn nữ nhi tới, chỉ có thể thông qua Phó Nhiêu. Nghe lời mẫu phi bảo, hôm nay Phó Nhiêu hồi cung được một nha hoàn đỡ về, không biết có phải Hạ Linh hay không? Nếu hiện giờ sai người đến chỗ Phó Nhiêu điều tra, hẳn sẽ biết chân tướng.”

Nói xong từ cuối, sắc mặt ả xoay chuyển, nhẹ nhàng cong môi cười: “Mẫu hậu luôn nghiêm túc quản lí cung đình, sẽ không mặc kệ việc đảo điên đến thế này chứ?”

Giờ Công chúa Bình Khang cũng đã học được sự thông minh, được Thục Phi chỉ bảo, hôm nay nói năng rất biết mượn lực đẩy lực.

Hoàng hậu thầm hừ một tiếng, lười biếng dương mí mắt, chậm rãi nói: “Hạ Du mới vừa được bệ hạ thăng lên Viện chính tứ phẩm, nữ nhi của ông ta có tư cách tùy giá…”

Công chúa Bình Khang không chút do dự mà giải thích, “Mẫu hậu, Hạ Du thăng nhiệm là chuyện buổi trưa hôm nay, còn danh sách tùy giá chắc chắn là chuyện trước đó nữa, mẫu hậu không thể giả hồ đồ.”

“Làm càn!” Hoàng hậu nhíu mày hét một tiếng.

Công chúa Bình Khang lập tức cụp mắt không nói, nhìn dáng vẻ này, đúng là đã biết tiến lùi hơn xưa vài phần.

Thục Phi thấy thế, ung dung khảy vòng ngọc trên tay, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương chớ giận, Bình Khang cũng chỉ lo lắng thay người, sợ việc này người bị người ta lừa gạt, sau đó tội danh trị cung không nghiêm lại rơi xuống đầu nương nương, khiến bệ hạ không vui.”

Trán Hoàng hậu hiện ra sắc xanh, xem ra không xử trí Phó Nhiêu không được.

Hạ Linh chỉ muốn nhanh chóng bình ổn chuyện này, không ngừng dập đầu với Hoàng hậu, trong chốc lát, trán hiện ra vết máu: “Nương nương, đều do thần nữ sai, một mình thần nữ làm thì một mình thần nữ sẽ chịu, ngài phạt thần nữ đi!”

Phó Nhiêu thấy tuy tiểu cô nương này hồ đồ, nhưng cũng có mấy phần trách nhiệm, lòng sinh chút không đành, nàng ngước mắt nhìn về phía Công chúa Bình Khang: “Xin hỏi Công chúa, ngài vừa nói thần nữ dẫn theo Hạ cô nương đi cùng chính là việc sai phạm, không biết là phạm vào lỗi gì?”

Công chúa Bình Khang hơi nhíu mắt, một tia ánh sáng lạnh b.ắ.n lên người Phó Nhiêu: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cuộc săn mùa thu ai muốn tới thì tới? Danh sách chỉ có hạn, nếu không sao mỗi năm các phủ đều tranh vỡ đầu?”

“Lời của Công chúa rất đúng.” Phó Nhiêu gật đầu: “Theo thần nữ biết, bệ hạ ra chỉ, các huân quý hoặc phủ đệ quan lại đều có suất đăng kí nhất định, tuy thần nữ chỉ là một Điển Dược sứ bát phẩm của Thái Y viện, nhưng thần nữ còn một thân phận khác là Huyện chúa nhị phẩm. Theo ý chỉ bệ hạ, thần nữ có vài suất, chỉ là gia mẫu có bệnh trong người, ấu đệ cầu học, suất của thần nữ không có ai, mà thần nữ trùng hợp quen biết Hạ cô nương, nên đưa nàng ta đến, danh ngạch do Lễ bộ quy định, đâu có quy định cần phải dẫn ai tới?”

Lúc trước nàng và Hạ Du dám làm ra việc này cũng là nắm được lỗ hổng này.

Phó Nhiêu lạnh nhạt liếc Công chúa Bình Khang: “Không biết thần nữ có gì sai?”

“Ngươi…” Sắc mặt của Công chúa Bình Khang đột nhiên tái xanh, giữa mày nổi lửa, ả đã quên mất thân phận khác này của Phó Nhiêu, nàng chính là Huyện chúa nhị phẩm!

Mà Huyện chúa này đúng là đè được ả, từ khi phụ hoàng ả thảo phong, mỗi khi nhớ tới, cả người Công chúa Bình Khang như có ngàn con kiến gặm cắn, chỉ hận không thể vần vò đập nát Phó Nhiêu, nhưng phụ hoàng ả đã nói không cho ả động vào Phó Nhiêu.

Hôm nay vất vả lắm mới tìm được lỗi sai của Phó Nhiêu, ả đang tính ghi công cho Mai Linh Tiêu, giờ lại sắp để Phó Nhiêu chạy thoát?

Ả nhìn Thục Phi xin giúp đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-44.html.]

Sắc mặt Thục Phi cũng hơi trầm xuống, nghĩ lời nói của Phó Nhiêu cũng không có lỗ hổng, chỉ đành cầm chung trà nhấp nhẹ một ngụm, cho nữ nhi một ánh nhìn trấn an, Công chúa Bình Khang chỉ đành nén giận.

Mặt Hoàng hậu thoáng giãn ra, nhìn về phía Phó Nhiêu: “Đã hợp quy củ thì đứng lên đi.” Chợt, nàng ta nhẹ nhàng liếc Thục Phi nói: “Xem ra bổn cung đúng là lơ là trong việc quản giáo hậu cung, đường đường là Thục Phi, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.”

Thục Phi bị lời này đ.â.m chọc, Hoàng hậu đúng là tính toán chi li, chút khí độ của chính cung cũng không có, bắt được cơ hội là phải đ.â.m nàng ta một câu.

Nữ quyến khắp điện biết hai cung đã sớm như nước với lửa, đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trước lần tranh đấu này.

Thục Phi lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Mai Linh Tiêu, Mai Linh Tiêu hiểu ý, lập tức cúi người: “Nương nương, danh sách là chuyện thần nữ không biết thế nào, nhưng Hạ Linh tư thông với người khác là chuyện thần nữ tận mắt trông thấy, vẫn mong nương nương định đoạt.”

Hạ Linh nghe vậy từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, gấp gáp dập đầu: “Nương nương minh giám, chỉ là thần nữ thấy công tử kia ngất, mới cứu y về, sao lại tư thông với người ta?”

Mai Linh Tiêu đảo mắt lạnh: “Đã là cứu ngươi, vậy ngươi nhìn thấy ta thì chạy làm gì? Rõ ràng là có tật giật mình!”

Hạ Linh kinh ngạc xen giận dữ nhìn chằm chằm Mai Linh Tiêu, cắn môi nói: “Đó là do ta sợ ngươi…”

“A, ngươi đi ngay ngồi thẳng thì sợ ta làm gì? Ta cũng đâu thể ăn ngươi?” Mai Linh Tiêu khinh thường trợn trắng mắt, chợt nàng ta mang vẻ mặt nghiêm túc lạy Hoàng hậu: “Nương nương, Hạ Linh tốt xấu gì cũng là nữ nhi của quan lại tòng tứ phẩm, hành vi vượt phép tắc, không biết kiểm điểm, xin nương nương phán quyết để thể hiện uy nghiêm.”

“Thần nữ không có… Nương nương, thật sự thần nữ không tư thông với người ta…” Hạ Linh đã khóc không thành tiếng, hơi dịch về phía trước muốn túm góc áo Hoàng hậu rồi lại không dám, cuối cùng chỉ đành dập đầu trên đất: “Xin nương nương minh giám…”

Phó Nhiêu thấy thế, vô cùng không đành lòng, muốn đỡ nàng ấy dậy.

Công chúa Bình Khang vỗ đầu che mặt hùa theo: “Hạ cô nương, nếu ngươi không thẹn với lương tâm, sao lại muốn trốn? Việc ngươi làm đều do Mai Linh Tiêu tận mắt thấy, trừ nàng ta, còn có mấy cung nhân, đều hầu ngoài điện, muốn truyền vào đối chất không? Nếu ngươi thật sự không lôi lôi kéo kéo với nam nhân, nên lấy cái c.h.ế.t chứng minh…”

Phó Nhiêu nghe xong lời này cơ thể khẽ run lên, một cơn giận cực hạn từ lòng bàn chân bốc lên đến giữa mày.

Sao Công chúa Bình Khang còn có mặt mũi để nói như vậy? Lúc trước nếu không phải Công chúa Bình Khang hạ độc trong cung, sao nàng tới nỗi phát sinh quan hệ kia với Hoàng đế, cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi hôm nay… Nàng cắn chặt hàm, cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn đi lên xé gương mặt kia, từ giữa môi nặn ra giọng nói lạnh lùng: “Lời này của Công chúa, thần nữ nghe không hiểu lắm, dựa vào lời Công chúa nói, cứu người phải lấy cái c.h.ế.t chứng minh, vậy có phải nữ tử thiên hạ này đều đáng chết, mà người đáng c.h.ế.t đầu tiên không phải điện hạ ngài sao?”

Tiếng nói của Phó Nhiêu vừa dứt, toàn điện kinh ngạc.

“Làm càn, ngươi có ý gì!” Đầu tiên Công chúa Bình Khang nổi giận, chợt sau khi hiểu ra ý của Phó Nhiêu đã thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đánh người, hai cung nhân bên cạnh Thục Phi một trước một sau cản ả lại.

Chuyện của Công chúa Bình Khang và Từ Gia ở kinh thành đã có mấy cách nói, có người thậm chí còn viết thành một quyển sách, viết chuyện sinh động như thật thành giai thoại, nhưng chân tướng thế nào, không ai biết.

Nữ quyến toàn điện tất nhiên tò mò, không ngờ hôm nay từ miệng đương sự Phó Nhiêu lại nghe được lời kinh hãi thế tục này.

Đáy mắt mọi người có ánh sáng lóe lên…

Trò vui này xuất sắc đến một cách bất ngờ.

Phó Nhiêu ngược lại lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, nàng và Công chúa Bình Khang sớm đã là cục diện không c.h.ế.t không ngừng, hà tất nàng phải giả vờ hiền lành rộng lượng, khóe môi nàng nhấc lên đôi phần trào phúng: “Ngày đó điện hạ và ta bị đụng ngất trong hỉ kiệu, xong việc còn một lần đêm xuân cùng Từ Gia, điện hạ còn chưa lấy cái c.h.ế.t chứng minh, hôm nay dùng điều gì để ép Hạ Linh?”

Lời này của Phó Nhiêu có thể nói là chọc đúng chỗ đau của Thục Phi và Công chúa Bình Khang, lý trí của Công chúa Bình Khang đã bị lửa giận đốt hết, giương nanh múa vuốt đẩy cung nhân ra, hét như sắp vỡ phổi: “Các ngươi mau buông bản Công chúa ra, bản Công chúa muốn xé nát miệng ả.”

Thục Phi thấy cục diện mất khống chế, sắc mặt xanh mét, đứng dậy đè vai nữ nhi, ánh mắt nghiêm khắc quát ngăn ả lại, thầm hận không nên loan tin đi, đưa những nữ quyến này tới, ngược lại để bọn họ nhìn trò vui của nữ nhi mình.

“Đều là chuyện đã qua, không cần kéo lại!”

Hoàng hậu không mặn không nhạt nhìn trò hề này của mẹ con bọn họ, sự u ám mấy ngày qua đều trở thành hư không.

Nàng ta cố nén ý cười, nhìn về phía Hạ Linh: “Ngươi kể tỉ mỉ lại chuyện hôm nay.”

Hạ Linh lập tức một năm một mười kể lại chuyện cứu một công tử ngày hôm nay ra.

“Y là người phương nào? Có thể làm chứng cho ngươi không?”

Hạ Linh mím môi lắc đầu: “Thần nữ không biết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn không biết? Ta thấy ngươi rõ ràng là muốn bảo vệ tình lang!” Công chúa Bình Khang từ sau vai cung nhân cố ló đầu ra, hét một câu, sau đó ánh mắt ngừng trên người Phó Nhiêu, như độc dược xuyên thấu người nàng: “Phó Nhiêu, nghe nói hôm qua cả đêm ngươi không về, chẳng lẽ hai người các người đều đến hành cung tìm tình lang!”

Sắc mặt Phó Nhiêu bỗng thay đổi, cơ thể không nhịn được mà run run.

Chỉ tiếc không ai coi trọng lời này của Công chúa Bình Khang, chỉ coi là ả đang càn quấy.

“Bổn cung là không cẩn thận bị đụng ngất, các ngươi thì sao, chuyện này của các ngươi tính là gì?”

Phó Nhiêu từ từ duy trì được sự bình tĩnh, tầm mắt nóng bỏng, “A, rốt cuộc là bị đụng ngất hả? Hay là giả bộ bất tỉnh? Công chúa điện hạ đừng nói với ta, lúc Từ Gia đưa ngươi đi bái đường, ngươi vẫn ngất nhé?”

“Phì!”

Không biết vị quý nữ nào nhịn không được che miệng cười.

Khuôn mặt đẹp của Công chúa Bình Khang căng lên đỏ bừng.

Khựng một lát, dồn sức, hai tay hai chân đá văng cung nhân kia, đánh về phía Phó Nhiêu.

Người còn chưa đụng đến Phó Nhiêu, đã bị cung nhân lao đến ôm ngang thật chặt.

Mà lúc này, cửa cung bị người ta đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng lộ ra vài phần trào phúng truyền vào: “Công chúa điện hạ cướp chồng người cũng thôi, sao còn không buông tha cho người ta?”

Mọi người nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một công tử áo trắng mảnh khảnh đứng ở chỗ cửa điện, sắc mặt hơi trắng, nhìn có vài phần yếu ớt, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra thần thái sáng láng, khí chất càng xuất chúng.

Một nội thị đỡ y, chậm rãi bước vào.

Hạ Linh nhìn thấy y, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lạ lùng, cùng với chút ưu sầu.

Hắn không phải ai khác, chính là nam tử hôm nay Hạ Linh cứu.

Trừ chuyện này ra, y còn có một thân phận khác, là phu quân Công chúa Bình Khang vốn sẽ gả qua, thế tử của Thành An Hầu, Tạ Tương.

Loading...