Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:02
Lượt xem: 137

Bên ngoài hang, chim hót líu lo, sắc trời đã sáng rõ.

Tia nắng ban mai lướt qua ngọn cây chiếu sáng bầu trời.

Một trận gió lạnh thấm xương mang theo hơi lạnh mùa thu thổi vào gò má Hoàng đế, cái lạnh thấu xương kích thích thần kinh chàng, chàng bỗng nhiên mở mắt, theo bản năng sờ vào trong ngực.

Trống rỗng.

Đột nhiên, chàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, liếc mắt nhìn xung quanh hang động, đã không còn bóng dáng Phó Nhiêu.

Trong nháy mắt trái tim chàng chìm xuống đáy, cứng đờ một lát, nhanh chóng khoác xiêm y lên, mặc vội vàng, bước nhanh chạy ra.

Hai gã thị vệ đứng trước cửa hang, nhìn thấy chàng, lập tức quỳ xuống với vẻ mặt xấu hổ:

“Thỉnh an bệ hạ.”

“Người đâu?”

Ý lạnh nơi đáy mắt chàng còn lạnh lẽo hơn so với sương giá mùa thu.

Thị vệ cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: “Cô nương đã rời đi...”

“Tại sao các ngươi lại không ngăn cản?” Chàng gầm lên một tiếng, lông mày sắc lạnh như đao, không còn nửa điểm dịu dàng đêm qua.

Áo săn bị gió lạnh thổi bay lên, từng mảnh vỗ vào hang động.

Mồ hôi lạnh trên trán thị vệ chảy ròng ròng, cười khổ không thôi, Hoàng đế cũng đâu có nói không cho phép người ta đi mà.

“Vi thần có tội.”

Hoàng đế nghe vậy nhắm mắt thật sâu, sóng biển giận dữ trong đáy mắt đã không có chỗ dừng, mọi chuyện đêm qua nhanh chóng xẹt qua trong đầu, chàng định sáng sớm hôm nay dẫn nàng hồi cung, chiêu cáo thiên hạ, kết quả thì hay rồi, nàng bỏ trốn mất dạng, lại còn muốn xóa sạch ký ức đêm qua.

Chàng mở mắt, đưa mắt nhìn bốn phía, một mảng rừng rậm lớn sau khi trải qua gió táp mưa sa đã thay đổi màu sắc, chúng đón ánh mặt trời, bốn phía đều ngập trong ánh sáng, bừng bừng sức sống.

Mà dưới rừng rậm, cỏ dại mọc thành bụi che giấu tất cả dấu vết đêm qua, như thể nàng chưa bao giờ tới.

Nếu nàng chưa từng tới thì tại sao chàng lại ở đây?

Nàng làm xáo trộn một hồi rồi lại nhẫn tâm bỏ chàng lại.

Ánh mặt trời dần ló dạng, chàng híp mắt, từ kẽ răng nặn ra một âm thanh bất lực: “Hồi hành cung.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thị vệ thất lạc đêm qua đã về, hộ tống chàng về phía hành cung.

Thì ra nơi này đã không phải là khu săn b.ắ.n của hoàng gia, mà là phía sau lưng Yến Sơn, vùng này thợ săn rất nhiều, cũng khó trách đêm qua hang động kia có dấu vết người lưu lại.

Đoàn người thúc ngựa phi nước đại, so với lúc đến tốc độ còn nhanh hơn mấy lần, mất nửa canh giờ liền về tới hành cung.

Đêm qua Hoàng đế hạ lệnh, săn b.ắ.n hôm nay vẫn tiến hành như thường lệ, chỉ là trải qua một trận mưa to, trong rừng ẩm ướt, cũng không phải thời điểm săn b.ắ.n tốt, Hoàng đế còn ở cung Linh Tuyền chưa trở về, Binh bộ Thượng thư cùng Ngũ quân Đô đốc phủ phó đô đốc và thiêm sự Hoắc Sơn, ba người thương nghị cử hành một cuộc tỷ thí cưỡi ngựa b.ắ.n cung trên thảo nguyên phía trước hành cung.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời rực rỡ hơn hôm qua vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-42.html.]

Các cô nương tốp năm tốp ba tụ tập ở trong lều thổ cẩm ngập nắng bên thảo nguyên mà nói chuyện nhàn nhã, thỉnh thoảng chỉ về hai người ở phía xa.

“Nói ra, các ngươi không tin, hôm qua Đàm viện chính dẫn Phó Nhiêu vào rừng khám bệnh cho Đại điện hạ, kết quả Đại điện hạ ra khỏi núi sớm, hai người họ lại mất tích, càng thú vị chính là, Tam công tử Lý gia không biết vì sao lại đi theo, trên đường bị mãnh thú tấn công, nghe nói còn bị thương, Mai Linh Tiêu vì chuyện này mà ồn ào với hắn một đêm.”

“Cái này thì có gì mà phải ầm ĩ? Lý công tử tuy là biểu huynh của Tam Hoàng tử, nhưng là người cực kỳ trung chính, hắn đi theo hộ tống Thái y đi thăm Đại điện hạ cũng không sai.”

“Vấn đề không phải ở chỗ này, mà lần này lại có Phó thị, Mai Linh Tiêu và Công chúa Bình Khang trút giận vào cùng một chỗ, vô cùng chướng mắt Phó thị kia, Lý công tử dù lo lắng cho Đại điện hạ như thế nào thì cũng có thể mời người khác làm thay, tội gì tự mình phải đi theo?”

“Cái này là có gì rồi đúng chứ? Mai Linh Tiêu theo dõi hắn sát sao như là sợ người khác cướp vị hôn phu của mình.”

“Đêm qua Lý công tử hồi hành cung, biết Phó Nhiêu mất tích chưa về, không để ý tới vết thương mà lập tức phái người đi tìm nàng, sau đó vì mưa quá lớn, vì bất đắc dĩ nên mới thôi, việc này đương nhiên lại chọc giận Mai Linh Tiêu.”

Ánh mắt sâu kín của mọi người nhìn ra chỗ sâu trong biển rừng, chỉ thấy nơi đó sương mù lượn lờ, xanh um tươi tốt, một cô nương bị mắc kẹt ở trong đó, sợ là t.h.i t.h.ể cô ấy cũng đã chẳng còn.

“Nàng cũng rất đáng thương, đầu tiên là bị người ta đoạt mất phu quân, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, ôi...”

Ở đầm nước, Mai Linh Tiêu che vết thương trên má, mắt đỏ hoe chất vấn Lý Huân: “Huân ca ca, huynh có biết hay không, các cô nương bên cạnh đều nhìn muội chê cười, nói vị hôn phu của muội vì nữ nhân khác mà không để ý tới sống chết.”

Lý Huân một đêm không ngủ, hốc mắt lõm xuống, phủ kín tơ máu, trong lòng lo lắng Phó Nhiêu sống c.h.ế.t chưa biết, rất mất kiên nhẫn với sự dai dẳng này của Mai Linh Tiêu: “Mai cô nương, ta và nàng mặc dù đính hôn, nhưng còn chưa thành hôn, nàng không có tư cách quản hành tung của ta, đương nhiên, cho dù ta và nàng thành hôn, Lý Huân ta cũng sẽ làm việc bằng lương tâm, người nên cứu phải cứu, sẽ không vì một ít chuyện bắt bóng bắt gió mà đánh mất lương tâm.”

Hắn nói xong lời này, đi nhanh về phía chỗ đóng quân của Vũ lâm vệ.

Hôm qua sau khi hắn c.h.é.m mãnh thú kia, gặp được Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng, không lâu sau người của Lưu Đồng mang Đàm Chính Lâm ra, chạng vạng tối được bệ hạ khẩu dụ g.i.ế.c Đàm Chính Lâm, vì để không ảnh hưởng đến hứng thú săn b.ắ.n của nữ quyến nên việc này làm tiến hành bí mật, ngoại trừ mấy vị đại thần, người ngoài không biết, cũng không được tiết lộ ra, nếu như hắn không liên quan đến việc này thì cũng sẽ không biết.

Hắn cảm thấy việc này rất kỳ quặc, nhưng mà Cẩm Y vệ làm việc từ trước đến nay đều độc đoán, hắn không dám hỏi.

Sáng nay, hắn bẩm báo cho Hoắc Sơn chuyện Phó Nhiêu mất tích, Hoắc Sơn đã điều người vào núi, hắn đang muốn đi hỏi tình hình.

Làm sao biết mới bước vài bước, tên thị vệ kia hô lớn: “Bệ hạ giá lâm!”

Hắn đành phải đi tới hoàng trướng(*) tiếp giá.

(*) hoàng trướng: lều trại của hoàng gia.

Hoàng đế trở về điện Càn Khôn trước, tắm rửa thay trang phục, sau đó đi ra hoàng trướng gặp chúng thần, mấy vị đại thần tiến lên báo cáo nội dung cuộc thi cưỡi ngựa và b.ắ.n s.ú.n.g cho chàng, chàng cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh rừng phía xa xa.

Chúng thần phát hiện sắc mặt Hoàng đế không tốt, nhất thời có chút đắn đo.

Một lát sau, Hoàng đế mới hoàn hồn, liếc mắt nhìn quần thần một cái, ánh mắt rơi trên người Đại Hoàng tử đứng đầu, thiếu niên chừng mười tuổi vóc dáng cao cao gầy gầy, sắc mặt trắng bệch, hôm qua Hoàng đế xuất phát đi tìm Phó Nhiêu, đã nhận được tin bình an của Bùi Trừng, có điều trong mắt vẫn có chút lo lắng, chàng hỏi: “Trừng Nhi, sức khỏe con thế nào?”

Đại Hoàng tử Bùi Trừng thấy Hoàng đế sắc mặt không tốt, chỉ trách cậu hôm qua bỏ chạy, cậu đã sớm sợ tới run rẩy, hiện giờ bị hỏi, vội vàng quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, là nhi tử sai, khiến Phó Huyện chúa bị mãnh thú tấn công, đến nay sống c.h.ế.t còn chưa biết, nhi tử trong lòng khổ sở...”

Hoàng đế ấn mi tâm, giọng nói dịu dàng: “Không liên quan đến con, con đứng lên...” Ánh mắt chuyển sang Hạ Du bên cạnh, hỏi: “Sức khỏe Đại Hoàng tử thế nào?”

Hạ Du đêm qua không ngủ, đến giờ vẫn lo cho Phó Nhiêu, tâm tư nặng nề trả lời: “Bẩm bệ hạ, sức khỏe Đại điện hạ cũng không có gì đáng ngại, hôm qua chỉ bị hít phải một ngụm gió lạnh, cho nên ho không ngừng, thần dựa theo phương thuốc Chu Thái y để lại nấu canh thuốc cho điện hạ dùng, đã không sao, chỉ là, bệ hạ, Phó cô nương đến nay...”

Ông còn chưa dứt lời, một thị vệ tuần tra phương xa chỉ vào cửa rừng hô: “Phó cô nương đã trở lại, Phó cô nương đã trở lại!”

Tầm mắt mọi người đồng loạt quét qua.

Chỉ thấy một nữ tử mảnh mai mặc quan bào màu xanh lục, run rẩy cưỡi trên lưng ngựa, chậm rãi đi về phía bên này.

Loading...