Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:38:23
Lượt xem: 169
Dưới màn mưa, không khí hoang vu của mùa thu ẩn giấu gió lạnh.
Ngọn lửa trong hang sáng rực, ấm áp như mùa xuân.
Hoàng đế đã cởi áo ngoài, để lộ cổ tròn màu đen, mũ bằng ngọc bích, dáng vẻ tao nhã hơn thường ngày một chút, mặt mày ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm như sóng dịu dàng trên mặt biển tĩnh lặng.
Người Phó Nhiêu vẫn lạnh ngắt, nàng khoanh tay ngồi co rúm bên đống lửa, trầm ngâm.
Một nắm tóc chưa khô dính trên vai nàng, Hoàng đế đưa tay giúp nàng vén lên.
Bàn tay của Phó Nhiêu run lên một chút, co quắp nhìn về phía chàng, đối diện với đôi mắt nhu hòa của chàng, hai má phiếm hồng, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua: “Ta tự làm…” Giọng nàng khàn khàn.
“Trẫm giúp nàng…” Chàng nâng mái tóc nàng lên.
Phó Nhiêu không lay chuyển được chàng, liền nghiêng người phối hợp, quả thật thoải mái hơn một chút.
Chỉ một lát sau, thị vệ ở sát vách tìm được một huyệt động, nướng con chim hồi chiều săn được, dùng giấy da trâu bọc lấy những phần ngon nhất rồi cung kính đưa tới.
Phó Nhiêu đã sớm đói đến không nhịn được mà chống nửa người lên nhận lấy, động tác của nàng quá vội vàng, khiến mái tóc hất lên cao quẹt qua gò má Hoàng đế, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt chàng, Hoàng đế nhất thời hít thở không thông.
Phó Nhiêu hoàn toàn không nhận ra, nhận lấy giấy da trâu, xoay người quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài dùng chút đi.”
Lông mày nàng dịu dàng như nước, bị đống lửa làm nóng khiến gò má ửng hồng, cực kì xinh đẹp, nàng cứ vậy mà nhìn chàng.
Hoàng đế cũng mềm lòng, nhận lấy, cầm trong tay, giọng nói trầm ấm cất lên: “Nơi này không có quân thần, nàng ăn trước đi.”
Phó Nhiêu im lặng một lát, cũng lười so đo những thứ này, cầm một cái chân bồ câu lên cắn nhẹ.
Hoàng đế thấy nàng ăn nhanh, xem ra là rất đói bụng, bản thân cũng ăn một chút, lại sợ miệng nàng dính mỡ, liền rót cho nàng một chén rượu.
Rượu mạnh trôi xuống cổ họng, nóng rát, cả người như sống lại.
Phó Nhiêu thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, giây lát sau, nàng ý thức được cái gì đó, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng đế thưởng thức xong một miếng thịt bồ câu, thấy thế cong mắt cười: “Làm sao vậy?”
Phó Nhiêu chậm rãi nhìn chàng một cái, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai người vốn có khả năng là trúng phải độc rắn, bây giờ lại uống rượu mạnh, sợ là sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Phó Nhiêu tâm sự nặng nề, ngay cả thịt bồ câu trong miệng cũng cảm thấy không ngon nữa.
Hoàng đế thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt sợ hãi, giống như đang rất ngại ngùng, chàng không biết trong lòng nàng lo lắng, tưởng là uống rượu chàng đưa nên ngượng ngùng, cười nói: “Trẫm cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ nàng, nàng còn ngượng ngùng?”
Hai chữ “hầu hạ” khiến Phó Nhiêu mặt mày đỏ ửng.
Trong lòng nàng như thêm nước vào chảo dầu, vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi: “Bệ hạ...”
Một tiếng bệ hạ mềm mại dịu dàng.
Hoàng đế đạt được ý xấu, vui vẻ nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, nàng nói cho trẫm nghe.”
Phó Nhiêu nén lại trong lòng, nghĩ đến chuyện Đàm Chính Lâm, nàng cũng không có ý định giấu giếm chàng, liền nói thẳng: “Bệ hạ, hắn là Viện chính của Thái Y viện, ta chỉ là một Điển Dược sứ, đây là phạm thượng, xin ngài trị tội.”
Hoàng đế cười chậm rãi, nâng nàng dậy: “Nha đầu ngốc, nàng làm đúng mà còn có thể tùy ý để người khác hãm hại nàng sao? Trẫm tán thưởng sự can đảm của nàng.”
Phó Nhiêu biết chàng trước sau như một luôn che chở nàng, sẽ không trách nàng: “Chỉ là trong tay hắn vẫn còn một góc áo bào của ta, lúc ấy tình thế cấp bách không còn cách nào khác, lỡ như hắn quay lại chỉ ra ta...”
“Trẫm đã g.i.ế.c hắn rồi.”
Trong đầu Phó Nhiêu nổ đoàng một cái: “Hả?”
Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, ôm lấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng: “Trẫm can đảm hơn người, trẫm đương nhiên nên thay nàng giải quyết hậu quả...”
Giọng nói của chàng quá dịu dàng, mang theo cảm giác bảo vệ mạnh mẽ, đánh mạnh vào trái tim nàng.
Phó Nhiêu giật mình sửng sốt, một lúc lâu không thốt được ra lời.
Chàng quá tốt đối với nàng, luôn che chở khiến nàng không biết phải làm sao, cũng không thể báo đáp.
Chàng tình thâm nghĩa trọng như vậy, nàng làm sao chịu nổi.
Ban đầu nàng chỉ cho là chàng muốn thân thể của nàng, giận nàng không chịu vào cung làm xúc phạm uy nghiêm của chàng, nhưng hôm nay chàng không màng nguy hiểm, bất chấp mưa gió như vậy, vào rừng sâu tìm nàng, nhất định là chàng đã có chút thích nàng.
Nàng có gì đáng để chàng như vậy chứ?
Lòng tràn đầy sầu khổ, so với mùa thu lạnh lẽo kia lại càng sầu khổ hơn.
Trong lúc nàng ngẩn người, Hoàng đế lấy khăn tay ướt đặt ở trên người nàng ra, cẩn thận lau dầu mỡ trong tay nàng: “Yên tâm, Lưu Đồng lấy lý do tổn hại thánh vật để g.i.ế.c hắn, không liên quan đến nàng.”
Khăn tay dùng xong, bị chàng ném vào trong đống lửa, phát ra tiếng rít, một lát liền cháy thành tro.
“Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, không một ai.”
Phó Nhiêu nhìn chàng khó hiểu, giống như con rối gỗ.
Hoàng đế bật cười: “Sao lại ngẩn ra vậy?” Chàng nghiêng người tới gần nàng, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng.
Mùi Long Diên hương quen thuộc thấm vào chóp mũi nàng, từng chút từng chút khiến nàng tỉnh táo lại, nàng nghiêng người kéo khoảng cách xa ra, tránh khỏi hơi thở của chàng.
Người nam nhân trước mặt không mặc hoàng phục màu vàng sặc sỡ, không có cung điện trang nghiêm uy nghi kia làm nền, trong lòng đối với chàng ít đi vài phần sợ hãi, vì thế mới thất thần.
Không thể, cho dù chàng có tốt hơn nữa, hoàng cung cũng không phải là nơi nàng đi về.
Phó Nhiêu lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay chàng, đứng dậy ôm bình lưu ly trong góc về, quỳ xuống trước mặt chàng.
“Bệ hạ, đây là một cây hoa Ngũ Hành Linh Đằng.”
Ánh mắt Hoàng đế dời qua, dây mây xanh quấn quanh cành cây, cuối cùng ở đầu cành nở ra một đóa hoa nhỏ ngũ sắc, đóa hoa không lớn nhưng lại cực kỳ diễm lệ: “Thì ra đây là hoa Ngũ Hành Linh Đằng, trẫm cũng từng nghe qua, cực kỳ hiếm thấy, rất khó tìm”.
“Đúng vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-40.html.]
“Hoa này có công hiệu cải tử hồi sinh...” Phó Nhiêu vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng e ngại và căng thẳng đan xen, đây là cơ hội tốt nhất để nàng thẳng thắn bày tỏ, thiên thời địa lợi nhân hòa...
Đang định mở miệng, ánh mắt Hoàng đế sâu kín dừng ở trên gốc cây đằng hoa kia, tính toán suy nghĩ của nàng: “Nhiêu Nhiêu, khi còn bé nàng thường vào núi hái thuốc sao?”
Hôm nay nàng gan dạ sáng suốt và bản lĩnh như vậy nhất định không phải dễ dàng mà có được.
Phó Nhiêu tim đập thình thịch, nghe vậy, nàng chậm rãi thở dài, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, ta từ ba tuổi đã có thể đan giỏ, tổ mẫu ta liền dẫn ta lên núi, mặc dù ta không biết võ nghệ nhưng cũng học được chút kĩ năng, tổ mẫu dạy ta phân biệt phương hướng ở núi sâu rừng già như thế nào, làm sao để thoát khỏi nguy hiểm...”
Sau đó lại nói đến chuyện thỉnh thoảng nàng một mình vào núi hái thuốc đổi lấy tiền trang trải cho gia đình.
Phó Nhiêu mở hộp ra, thao thao bất tuyệt, nhằm tăng thêm can đảm cho mình, cũng là vì để Hoàng đế hiểu nàng hơn, nàng là một đứa trẻ thôn quê, không thích hợp vào cung.
Nhưng Hoàng đế càng nghe sắc mặt lại càng khó coi, đến cuối cùng n.g.ự.c lại nhói đau.
“Trẫm không biết nàng chịu khổ như vậy...”
Phó Nhiêu ngại ngùng cười cười: “Con nhà nghèo từ sớm đã phải phụ giúp gia đình rồi”.
Hoàng đế hơi tựa ở mép giường, chậm rãi gật đầu: “Sau này nàng không cần gánh vác mọi thứ nữa, chỉ cần nói hết ra, tất cả đều có trẫm ở đây...”
Phó Nhiêu miễn cưỡng cười, im lặng một lát, đưa bình lưu ly kia về phía trước: “Bệ hạ, đây là vật đáng giá nhất trong tay thần nữ, cũng là thứ mà thần nữ dùng mạng đổi lấy, thần nữ dâng nó cho bệ hạ...”
Hoàng đế thần sắc khẽ động, trong lòng hơi có dự cảm không ổn, chần chờ nói: “Đã là nàng dùng mạng đổi lấy, nàng nên cất kỹ, dâng cho trẫm làm gì?”
“Không...” Phó Nhiêu lắc đầu, dịch đầu gối đi về phía trước tới gần một chút, ngữ khí thành khẩn: “Bệ hạ, ngài đối xử với ta quá tốt, ta không có gì báo đáp, cho nên ta muốn đem...”
Đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, run rẩy, đối mặt với vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của chàng, nàng do dự, lòng từng chút trầm xuống, rất muốn từ bỏ, nhưng không biết là dũng khí từ đâu tới, nén lại những giọt nước mắt bướng bỉnh, dứt khoát nói: “Muốn hiến vật này cho bệ hạ, để trả ơn bệ hạ.”
Gió tàn như sương đ.â.m vào trái tim ấm áp của chàng, từng chút dập tắt hy vọng cùng với vui mừng trong lòng chàng.
Chàng trải qua bao nhiêu trắc trở, bỏ lại tất cả cận thần trong cung, đội mưa phi ngựa tới vùng hoang vu chỉ vì bông hoa này sao?
Trong nháy mắt trên mặt chàng hiện lên vẻ thâm trầm, chàng bỗng dưng cười nhạo ra tiếng, giống như là không hiểu lời nàng nói, dời tầm mắt xuống: “Trẫm không biết chế thuốc, thứ này có tác dụng gì?”
Phó Nhiêu không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào, lúc thì như cho dầu vào nước sôi, lúc thì như lội qua hầm băng, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, không biết nên nói cái gì, đôi tay cầm bình lưu ly, thân thể mềm mại run rẩy nhưng không có dấu hiệu di chuyển.
Bên trong động yên tĩnh đến kỳ lạ, gió lạnh cuốn vào như d.a.o găm, lại làm bùng lên đống lửa, đống lửa kia cũng không cam lòng yếu thế, ban đầu ảm đạm nhưng trong nháy mắt ngọn lửa nổi lên, cháy càng ngày càng lớn.
Phản chiếu ngọn lửa cháy rực, ánh sáng trong đáy mắt chàng từng chút bị dập tắt.
Tiếng gió lạnh gào thét vang lên bên tai.
Rất lâu sau, chàng ném chuỗi hạt đang đùa nghịch trong tay về phía đống lửa, lạnh lùng nói: “Nàng muốn dùng loại thảo mộc quý này để chấm dứt tình ý giữa trẫm và nàng sao?”
Tim Phó Nhiêu giống như bị kim đâm, đau đến suýt nữa rơi lệ, nàng cắn môi, mắt vẫn cụp xuống, ngầm thừa nhận.
Chàng ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu nàng như vậy, nàng lại không biết tốt xấu, trong lòng hổ thẹn nhưng không hối hận. Nếu không làm vậy thì không thể cắt đứt ý niệm trong lòng chàng.
“Bệ hạ, ta có lời muốn nói với ngài…”
“Ta biết...” Giọng nói của chàng vang lên ôn hòa, cùng với tiếng mưa rơi ập vào tai nàng, chặn lời nàng.
Chàng nghiêng người lại, bàn tay rộng đặt lên má nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm nàng, xoa dịu ưu sầu kia, nàng vô cùng run rẩy, sóng nước trong bình lưu ly lắc lư theo, nàng muốn né tránh tay của chàng, nhưng hơi thở mát lạnh của chàng xen lẫn Long Diên hương, giống như có một ma lực nào đó vây chặt lấy nàng, đôi mắt hạnh nhân của nàng kinh ngạc không thể cử động.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trẫm đều biết, nàng rất trân quý bình thảo mộc quý này, cho nên muốn dùng nó để tạ ơn trẫm nhưng trẫm không cần.” Chàng nâng nửa khuôn mặt của nàng ở lòng bàn tay lên, chăm chú nhìn dung mạo đẹp như ngọc của nàng, ánh mắt mang theo ánh sáng thiêu đốt bức người.
“Trẫm tới tìm nàng, là trẫm cam tâm tình nguyện, làm chuyện mình muốn làm và thích làm, trẫm rất vui, không cần nàng cám ơn, nàng cũng không cần cảm thấy gánh nặng.”
Chàng luôn như vậy, nhìn thấu tâm tư của nàng, tránh né lời nói của nàng mà không để lại dấu vết.
Trí tuệ cùng sự khiêm tốn này, người thường khó có thể sánh bằng.
Nếu chàng là một người đàn ông bình thường, thì chắc chắn sẽ là một người chồng tốt… Nàng nghĩ như vậy.
Phó Nhiêu nhắm mắt lại, trong lòng hơi chua xót.
“Bệ hạ, tại sao ngài lại tốt với ta như vậy?”
Hoàng đế dường như cảm thấy lời nàng hỏi rất ngốc, nhẹ nhàng cười cười, gõ gõ ót nàng, giọng nói mang theo yêu chiều: “Bởi vì, trẫm thích nàng…”
“Làm sao có thể? Ngay cả Từ Gia kia cũng ghét bỏ ta xuất thân bần hàn, sao ngài lại để ý tới ta?” Nàng nhỏ giọng nói thầm.
Hoàng đế nghe vậy cười lớn, âm thanh vang vọng trong hang không dứt.
Nàng là tễ nguyệt phong quang(*) trong mắt chàng nên nàng hoàn toàn có thể.
(*)Tễ nguyệt phong quang: một thành ngữ chỉ khung cảnh trong trẻo và bầu trời trong xanh sau cơn mưa, nó cũng dùng để ẩn dụ miêu tả tính cách và tâm hồn cao thượng, đẹp đẽ của con người.
Nàng nhìn chàng không nhúc nhích.
“Nàng thực sự hoài nghi tâm tư trẫm dành cho nàng? Hay là muốn kiếm cớ từ chối trẫm?”
Phó Nhiêu rũ mắt, những ngón tay đỏ xoắn vào nhau, vô cùng phiền não.
Lại bị chàng nhìn thấu.
Thật sự là nàng không gì có thể qua mắt được chàng.
Trong giây lát, Hoàng đế nheo mắt lại, nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng nhìn chàng, thiên uy bẩm sinh của chàng tỏa sáng trong đáy mắt nàng.
“Nhiêu Nhiêu, trẫm sẽ không ép buộc nàng… nhưng trẫm cũng sẽ không buông tay.”
Ánh mắt Phó Nhiêu dừng lại, bả vai căng thẳng chậm rãi buông lỏng, không tự chủ được cười khổ một tiếng.
Quả nhiên, muốn công khai cầu xin chàng buông tay là điều không thể.
Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Hoàng đế rút bình lưu ly trong tay nàng ra, đặt ở chỗ ẩm ướt nơi cửa động, quay người lại thấy lửa hơi nhỏ dần liền đích thân thêm chút củi khô.