Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:38:22
Lượt xem: 157
Không đúng, Đàm Chính Lâm liếc mắt nhìn mảnh vải vụn trong tay, bây giờ ông ta bị thương, vừa hay có thể vu khống cho Phó Nhiêu hại mình, trì hoãn việc cứu chữa của Đại Hoàng tử. Một khi liên quan đến Đại Hoàng tử, bệ hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, dù nàng là Huyện chúa gì đó, nhất định cũng bị c.h.é.m không tha.
Trong lúc Đàm Chính Lâm tự cho là kế hoạch của mình hoàn mỹ, bỗng một giọng nói lạnh lùng thần không biết quỷ không hay vang lên từ sau lưng ông ta: “Đàm Chính Lâm, Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại, thấy Lưu Đồng dẫn theo bốn tên Cẩm Y vệ đứng trong bụi cây.
Dù đang đứng trong rừng rậm trùng điệp, nhưng bóng người mặc Phi Ngư Phục đỏ rực ấy cũng có thể khiến thiên địa trở nên âm u thất sắc.
(*)Phi Ngư Phục: Quan phục Hoàng đế ngự ban thời nhà Minh, chỉ có Cẩm Y vệ và thân quân của Hoàng đế mới được mặc loại trang phục này.
Ánh mắt Lưu Đồng lạnh lùng nhìn Đàm Chính Lâm, hắn hỏi lại một lần nữa: “Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho rụt cổ, Cẩm Y vệ thanh danh hiển hách, Tứ phẩm Viện chính Thái Y viện như ông ta thật sự không dám đắc tội. Ông ta lê cái chân bị thương, vịn thân cây nơm nớp lo sợ đứng dậy, khó khăn khom người với Lưu Đồng, trong đầu tức khắc có chủ ý.
“Lưu Chỉ huy sứ, nhóm bọn ta và Lý công tử vào núi tìm Đại điện hạ, trên đường gặp bầy rắn và mãnh thú tấn công, Lý công tử một mình ứng phó với mãnh thú, ta dẫn Phó Nhiêu trốn thoát...” Nói tới đây, giọng điệu ông ta trở nên kích động, da thịt trên má cũng run rẩy theo: “Nhưng Phó Nhiêu ác độc làm sao, nàng ta lại hãm hại hạ thần, bôi thuốc bột này lên người ta, khiến mãnh thú kia tấn công ta, còn nàng ta thì chạy trốn!”
Lưu Đồng nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên tấm vải trong tay Đàm Chính Lâm.
Sợ Lưu Đồng không tin, Đàm Chính Lâm lê cái chân bị thương dịch bước tới trước mặt hắn: “Chỉ huy sứ, ngài nhìn xem, trên này vẫn còn bột phấn, có điều bột phấn này sẽ biến mất trong vòng hai khắc. Chỉ huy sứ, ngài phải làm chứng cho hạ quan đấy...”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Lưu Đồng lấy tấm vải kia đi, nhét bên hông, sau đó lạnh giọng hỏi ông ta: “Nếu phấn độc này do Phó Nhiêu vẩy, sao ông biết nó sẽ biến mất trong vòng hai khắc?”
Khóe miệng Đàm Chính Lâm cứng đờ, đến khi chợt phản ứng lại, ông ta bày vẻ mặt đau khổ nói: “Dù gì hạ quan cũng là Viện chính Thái Y viện, tuy chưa từng ăn thịt heo, song có thể chưa từng thấy heo chạy bao giờ ư?”
“Ừ, nói có lý, nếu nàng ấy muốn hại ông, tại sao không vẩy phấn độc lên người ông, mà ngược lại phải cắt vải từ y bào của mình, lưu lại chứng cớ hại người cho mình?”
Đàm Chính Lâm nghe xong cảm thấy không ổn, Lưu Đồng này luôn công chính nghiêm minh, vì sao lúc nào cũng nói thay cho Phó Nhiêu vậy.
“Nhưng mà, Chỉ huy sứ đại nhân, ngài xem này, bây giờ người bị gấu đen cắn chính là ta, là ta bị hãm hại, Phó Nhiêu kia có ý đồ dồn ta vào chỗ chết...”
Lưu Đồng vừa thản nhiên nhìn ông ta, vừa suy nghĩ.
Đàm Chính Lâm nói không sai, bất kể là như thế nào, nhìn bề ngoài thì Đàm Chính Lâm là người bị hại. Nếu thật sự điều tra, khó có thể bảo đảm Phó Nhiêu sẽ không bị lên án, hơn nữa nhìn tình hình này, cũng có khả năng Đàm Chính Lâm tính hại Phó Nhiêu song lại bị Phó Nhiêu đảo ngược tình thế, nếu là như thế, hắn không thể giải quyết hậu quả chu toàn giúp Phó Nhiêu.
Lưu Đồng chậm rãi lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo.
Đàm Chính Lâm ngó đầu nhìn, trông thấy một khối ngọc lệnh ngự ban, ông ta đang định nịnh hót tâng bốc vài câu, ngờ đâu lại thấy Lưu Đồng đột nhiên đánh nát khối ngọc lệnh kia, rồi lập tức nhét ngọc bội vỡ thành hai mảnh vào trong túi Đàm Chính Lâm.
Đàm Chính Lâm sững sờ nhìn một loạt động tác này của hắn, môi run rẩy, hai mắt trợn trừng: “Không phải chứ, Chỉ huy sứ đại nhân, là ngài muốn...”
Mặt Lưu Đồng lạnh như băng. Hắn lui về sau một bước, lạnh giọng quát: “Đàm Chính Lâm làm vỡ thánh lệnh của bệ hạ, chính là khi quân võng thượng, người đâu, trói hắn lại cho ta!”
Đàm Chính Lâm: “...”
Cẩm Y vệ cũng không phải là bộ khoái(*) của nha môn kinh thành nên động tác cực kỳ thô lỗ và ngang ngược, họ không cho Đàm Chính Lâm cơ hội lên tiếng, cứ thế bịt miệng ông ta lại, nhanh nhẹn trói người rồi lập tức ném lên lưng ngựa, một tên Cẩm Y vệ lên ngựa mang theo Đàm Chính Lâm rời đi.
(*)Bộ khoái: viên chức chuyên truy nã và bắt người cho nha môn.
Lưu Đồng trầm tư nhìn về phía cánh rừng sâu thẳm: “Lục soát cho ta, phải nhanh chóng tìm được Phó cô nương.”
Hoàng đế sai hắn bảo vệ Phó Nhiêu, hắn đã sớm sắp xếp người âm thầm đi theo Phó Nhiêu. Nhưng bất ngờ bị Lý Huân làm rối loạn, không tiện theo quá gần. Sau khi bầy rắn xuất hiện, hai tên Cẩm Y vệ kia đã mất dấu Phó Nhiêu, hai người họ không dám qua loa, một người tiến về phía trước tìm người, một người về doanh trại báo tin. Lưu Đồng được huấn luyện đích thân mang binh tới cứu viện, nào ngờ bắt được Đàm Chính Lâm, có điều không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.
Tiếc là hắn dẫn người tìm suốt một canh giờ, lật tung cả khu vực nọ cũng không tìm được Phó Nhiêu.
Lưu Đồng thầm nghĩ không ổn, để người lại tiếp tục lục soát núi, một mình cưỡi ngựa chạy về hướng Hoàng đế đang đi săn.
Biên thuỳ phía Tây đang là hoàng hôn, sau khi mặt trời lặn đã khuất sau tầng mây, phía chân trời mây tích tụ tầng tầng lớp lớp, hình như sắp đổ mưa to.
Cuối cùng khi sắc trời hoàn toàn tối sầm, Lưu Đồng đã tìm được Hoàng đế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng đế mặc quân trang, chàng đang dẫn một đám võ tướng chở nhiều loại thú săn trở về doanh trại dọc theo một con đường núi.
Thấy sắc mặt Lưu Đồng u ám phóng ngựa tới, Hoàng đế nhíu mày.
Lưu Đồng nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Phó cô nương mất tích rồi.”
Tim Hoàng đế hẫng một nhịp, ánh mắt áp bức như đao phủ.
Kể cả Lưu Đồng, vị thủ lĩnh Cẩm Y vệ g.i.ế.c người như ngóe này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cơ mà có chúng tướng ở bên cạnh, hắn không dám nói gì cả.
Thoáng chốc, thần sắc của Hoàng đế đã bình tĩnh như thường, cười vang nói với chúng tướng: “Trẫm chợt nhớ ra cung Linh Tuyền núi Tây ở gần đây, đã lâu trẫm không đi ngâm suối nước nóng, chư tướng về trước, ngày mai trẫm lại phân cao thấp với các ngươi.”
Mấy vị võ tướng không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên thay đổi tuyến đường, nhưng cũng không dám xen vào, từng người bái biệt. Đến khi tướng sĩ rời đi, bên người Hoàng đế chỉ còn lại một đội thân vệ quân, chàng lập tức sầm mặt, nhằm ngay mặt Lưu Đồng mà quát: “Trẫm sai ngươi bảo vệ nàng, ngươi lại để nàng lạc mất?”
Lưu Đồng quỳ xuống thuật lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện: “Bệ hạ, thần nghi ngờ Đàm Chính Lâm muốn hại Huyện chúa, ông ta cố ý nhử Huyện chúa vào rừng.”
“Đàm Chính Lâm?” Hoàng đế cắn răng, nhìn quanh rừng cây âm u, trong lòng như có tảng đá đè nặng, chàng lạnh giọng ra lệnh: “Chém hắn cho trẫm!”
Có nghĩa là không cần trải qua Tam pháp ty(*), trực tiếp xử trảm.
(*)Tam pháp ty: tên gọi của ba cơ quan tư pháp quan trọng thời cổ đại ở Trung Quốc.
“Tuân chỉ!”
“Dẫn đường! Trẫm muốn đích thân đi tìm nàng!”
Nửa canh giờ sau, mây đen giăng kín màn trời, giọt mưa rơi như tên bắn, trút xuống khắp nơi.
Phó Nhiêu trốn dưới một cái hang, nàng ôm bình thủy tinh trong tay, lồng n.g.ự.c phập phồng không đều.
Làn váy nàng dính đầy bùn ướt nặng trịch, xiêm y mặc trên người đã ướt sũng từ lâu, dính lên người khó chịu vô cùng. Cái hang này không lớn, chỉ có thể trốn được một mình nàng, nàng lấy mũ trùm đầu quấn kín người. Bất chấp mưa gió bão bùng bên tai, nàng vẫn nở nụ cười vui mừng yên tâm với hạt Đằng thảo xanh mơn mởn trong lòng.
Sau khi tách khỏi Đàm Chính Lâm, nàng lo Đàm Chính Lâm đuổi bắt mình nên liều mạng chạy trốn, hòng rời khỏi phạm vi quan sát của ông ta.
Nàng không quen thuộc với cánh rừng này, cũng chưa bao giờ tới đây, may là trước giờ nàng luôn phòng ngừa chu đáo, trước khi ra ngoài, nàng đã nhìn lướt qua tấm bản đồ địa thế núi non ở trong lều Thái Y viện, có ấn tượng đại khái với nơi này, đoán mò lần theo dấu vết quay trở về.
Ấy vậy mà nửa đường gặp mưa, nàng bất đắc dĩ, bèn tìm một chỗ trú mưa.
Và những trải nghiệm kỳ lạ đã xảy ra vào lúc này.
Nàng trốn ở dưới một bụi lá cây, phát hiện trong rừng này mọc một gốc cây Ô Đầu Thanh(*). Mà Ô Đầu Thanh là loài cây cực kỳ độc trên đời, nếu đầu ngón tay bất cẩn bị cắt rách một xíu thôi là có thể mất mạng trong vòng nửa khắc.
(*)Ô Đầu Thanh
Có điều vạn vật tương sinh tương khắc, thực vật tương ứng với Ô Đầu Thanh được xưng là thánh dược đứng đầu hoa Ngũ Hành Linh Đằng, chắc chắn nó cũng ở xung quanh đó.
Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu lập tức sáng bừng.
Nàng nhớ rõ sách y tổ mẫu từng ghi chép rằng, điều kiện sinh trưởng của hoa Ngũ Hành Linh Đằng vô cùng khắc nghiệt, sẽ mọc ở nơi cực kỳ ẩm thấp.
Một khi tìm được thuốc này, có thể bán được với giá mấy vạn lượng bạc trên thị trường, quan trọng hơn là nó có công hiệu cải tử hồi sinh.
Năm đó mẫu thân nàng sinh con xuất huyết nhiều, cứu về một mạng người trong cảnh hiểm nguy, ngần ấy năm qua nếu không phải nàng dốc lòng chăm lo, sợ là đã sớm hồn về cố hương. Nhưng có thuốc này thì có thể điều trị rất tốt cho thân thể mẫu thân, ngoài ra, chẳng phải Đại Hoàng tử thân mang bệnh hàn ư, thuốc này cũng có lợi cho ngài ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-39.html.]
Phó Nhiêu thân là thầy thuốc, biết rõ loại thuốc này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có thể nói là trăm năm khó gặp.
Nàng há có thể bỏ qua?
Nàng lập tức đeo túi thuốc lên lưng, đè chặt mũ trùm đầu, sau đó ngắt một phiến lá xanh từ cành có tán lớn, đội mưa to tìm kiếm xung quanh dựa vào ống mồi lửa trong túi thuốc. Tìm khoảng nửa canh giờ, cuối cùng nàng đã nhìn thấy hoa Ngũ Hành Linh Đằng ở một khe núi nhỏ âm u.
Nơi này khe núi khuất bóng, quanh năm bốn mùa không có ánh mặt trời. Mà gốc Đằng hoa kia thì mọc trong một cái động nhỏ trên sườn núi yên tĩnh, lại phát ra ánh sáng ngũ sắc chói mắt, do đó nó được xưng tụng là hoa Ngũ Hành Linh Đằng.
Nàng tốn rất nhiều công sức, bò đến sườn núi nhỏ phía đối diện để ôm hạt Đằng hoa và mảnh đất trồng xuống, bỏ vào trong bình thuốc lưu ly nàng mang theo bên người. Vì loài thảo dược này, nàng không tiếc đổ hết thuốc bột cầm m.á.u trị thương đựng trong bình. Phó Nhiêu rửa sạch bình rồi cẩn thận từng li từng tí bỏ gốc Đằng hoa vào.
Nhưng đoạn đường này thật sự gian nguy, để bảo vệ bình lưu ly này mà nàng bất cẩn đánh rơi túi thuốc xuống vách núi, bây giờ trên người nàng không có một món đồ nào cả, bụng đói cồn cào.
Song tất cả những thứ này đều không bằng niềm vui sướng mà hoa Ngũ Hành Linh Đằng mang đến cho nàng.
Màn đêm mịt mùng, rừng sâu tối đen không chút ánh sáng, nàng mắc kẹt trong bóng tối dày đặc, hết sức chật vật. Phó Nhiêu không biết liệu có người tới tìm nàng hay không, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đêm nay sẽ qua đêm ngoài trời tại nơi này.
Rừng rậm phía trước u tối, dãy núi nhấp nhô, phác họa ra dáng hình đáng sợ trong màn mưa, tựa như mãnh thú nằm rạp xuống, bị mưa to áp chế không thể động đậy. Nó như đang ẩn nhẫn mai phục, vận sức chờ hành động, như thể sẽ thức tỉnh trong chớp mắt.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước, tạo thành tấm lưới không thể lọt gió trước mặt nàng. Tiếng mưa rơi lộp độp va trên cành lá, tiếng vang càng lớn, lòng Phó Nhiêu càng yên tĩnh, màn mưa này đã trở thành chiếc ô bảo vệ tốt nhất của nàng.
Đợi mưa tạnh, nàng lập tức tìm một chạc cây nghỉ ngơi, cũng có thể bảo đảm cho sự an toàn của bản thân.
Đối với nàng mà nói, kiểu trải nghiệm này không phải là hiếm hoi.
Một lát sau, hình như trong màn mưa xuất hiện những đốm sáng lẻ tẻ, đốm sáng càng lúc càng lớn, hệt như những ngọn đuốc được bọc bằng nỉ trâu, tiếp đến có một vài cái bóng mơ hồ hiện ra trong quầng sáng.
Phó Nhiêu ôm chặt bình thủy tinh trong lòng, nàng mở to hai mắt nhìn, dần dần, một vài bóng người chạy ra từ trong rừng cây. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc đang gọi nàng: “Nhiêu Nhiêu, Phó Nhiêu?”
Là bệ hạ!
Phó Nhiêu kinh ngạc đến mức tim suýt nữa rớt khỏi cổ họng.
Sao chàng lại đến đây?
Sao chàng lại đích thân đến đây?
Phó Nhiêu cũng đoán được khi Hoàng đế nghe tin nàng mất tích chắc chắn sẽ phái người tới tìm nàng. Nhưng nàng không ngờ rằng chàng đường đường là thiên tử, một đế vương tâm tư thâm trầm, thận trọng, biết tự kiềm chế lại không màng nguy hiểm mà đến thâm sơn tìm một nữ nhân.
Tiếng tim đập thình thịch của Phó Nhiêu như muốn phá vỡ lồng ngực, ngón tay trắng nõn bấm sâu vào trong thịt, hốc mắt chợt rớm lệ, mũi ê ẩm nghẹt thở như có đá chắn lại, suýt nữa khiến nàng không thở nổi.
Cổ họng nghẹn lại như dính chặt, nàng muốn gọi chàng, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt thành tiếng.
Chỉ thấy bóng dáng ấy cưỡi ngựa dẫn đầu chạy về phía nàng, ngọn đuốc đến gần, chiếu sáng cái bóng đen như mực của Phó Nhiêu.
Hoàng đế nhận lấy đuốc từ trong tay thị vệ, xoay người xuống ngựa, chàng đội nón, chậm rãi tới gần, thấy trong một cái hang nho nhỏ có một người. Cả cơ thể nhỏ bé ấy co ro một chỗ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khuất sau nhúm lông dính đầy bùn đất. Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đen láy của nàng, thậm chí chàng còn thấy được bóng dáng của mình trong ánh nước mắt trong suốt đó.
Trái tim treo lơ lửng cả đêm giờ đã chậm rãi buông xuống, chàng thở phào, đưa đuốc cho thị vệ rồi tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Nhiêu, ấn nàng vào lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch của mình, giọng nói kiềm chế run rẩy vang lên bên tai nàng: “Trẫm tới trễ, khiến nàng sợ rồi đúng không?”
Cả người Phó Nhiêu cứng đờ, không thể cử động, đầu óc cũng đờ đẫn. Nàng lẳng lặng tựa vào lồng n.g.ự.c chàng, tiếp nhận ấm áp trong lồng n.g.ự.c Hoàng đế, sợ mình nhìn lầm nên không dám chớp mắt. Đến tận giờ phút này, khi thật sự cảm nhận được hơi ấm trong lòng đối phương, nàng mới hoảng hốt nhận ra chàng thật sự tới tìm mình.
Chớp mắt một cái, một hàng lệ nóng hổi lăn xuống, nàng hít hít mũi, muốn nói cho chàng biết rằng mình không sợ, thật ra nàng không sợ, cảnh ngộ nguy hiểm hơn thế này nàng đều đã trải qua. Từ nhỏ nàng đã leo trèo, mò mẫn, lăn lộn mà lớn lên. Sở dĩ nàng khóc là vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của chàng, sao chàng có thể tới đây, vì sao phải tới chứ, tình yêu như vậy, nàng không nhận nổi. Song nàng chẳng nói năng gì cả, một chữ cũng không thốt ra được.
Hoàng đế chỉ xem như nàng sợ hãi, ôm chặt nàng vào lòng, thị vệ đưa tới một cái áo gió có thể che mưa, chàng trùm cho Phó Nhiêu, ôm người lên ngựa.
Trước đó, vì để tìm kiếm Phó Nhiêu, chàng chia thị vệ thành ba đường. Lưu Đồng và Phó Chỉ huy sứ Hắc Long vệ mỗi người lĩnh một đội nhân mã, sau khi tìm được tung tích Phó Nhiêu, chàng lại phân tán nhân lực, hiện tại bên cạnh chàng chỉ có ba người.
Mưa quá lớn, mặt đất cực kỳ lầy lội, không thể đi được.
Thị vệ tìm được một hang động có thể tránh mưa, giơ đuốc lên chui vào sâu trong mới phát hiện hang động này rất lớn. Bên trong cực kỳ khô ráo, có vẻ như có thợ săn thường tới nơi này, thậm chí dưới tường phía Tây còn đắp một cái giường bùn. Thị vệ trải một cái áo gió sạch sẽ xuống, một người khác nhặt ít cành cây ở trong động, dựng thành đống lửa.
Còn một người đưa lương khô và túi nước. Sau khi ba người bố trí ổn thoả mọi thứ, tất cả đều thối lui.
Hoàng đế vẫn ôm chặt Phó Nhiêu trong lòng, chưa từng buông lỏng giây phút nào. Thị vệ rời khỏi, chàng mới cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống. Người Phó Nhiêu đã ướt đẫm từ lâu, không tiện gặp người, hai chân nàng lạnh đến cứng đờ, vừa chạm đất đã suýt ngã, Hoàng đế vững vàng đỡ được nàng bằng một tay.
Phó Nhiêu chậm rãi thích ứng, dồn sức bước đi, đỏ mặt không dám nhìn chàng, nàng dịch người, cẩn thận đặt bình thủy tinh vào trong góc. Lúc này Hoàng đế mới nhìn thấy gốc Đằng hoa nàng ôm trong lòng, đóa hoa không lớn nhưng hết sức kỳ lạ, màu sắc rực rỡ, hoa nở cực kỳ đẹp, lá cây cũng rất tươi tốt, xanh mơn mởn. Có thể được Phó Nhiêu bảo vệ cẩn thận như vậy, chứng tỏ nó rất quý hiếm.
Tính tình nha đầu này đúng là cứng cỏi, bị người ta tính kế suýt nữa mất mạng mà nàng vẫn điềm tĩnh đảo ngược tình thế, trên đường đi còn vô tình hái được một gốc thảo dược, chuyện như thế này, ngoài Phó Nhiêu ra thì không ai làm được.
Đang định trêu ghẹo nàng vài câu, song lại thấy đôi mắt ươn ướt của nàng đang nhìn mình với vẻ thẹn thùng.
“Sao vậy?” Chàng chậm rãi hỏi, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Phó Nhiêu chầm chậm liếc chàng một cái, túm góc áo ướt sũng, ngượng ngùng nói: “Ta muốn cởi xiêm y...”
Ánh mắt Hoàng đế khựng lại, nhìn thẳng vào nàng, cũng may bộ quan phục kia rộng nên không thấy nhìn gì cả, tất nhiên cũng không để người ngoài nhìn, tầm mắt chàng dời từ người nàng xuống một tấc, thấy vạt áo đang nhỏ nước. Chàng chậm rãi thở ra, gỡ nón lá của mình xuống đặt sang một bên, xoay người lại ngồi bên cạnh đống cỏ khô, rót cho mình một chén rượu.
Dù trời mưa nhiều hay ít thì rượu mạnh cũng có thể chống lạnh.
Phó Nhiêu chậm rãi cởi áo bào ra, bày lên giá gỗ bên cạnh, chờ hong khô, áo trong trắng như tuyết dính chút bùn, thấm mồ hôi, dĩ nhiên có khó chịu, nhưng nàng không dám cởi nữa, sau đó ngồi thụp xuống gần sát đống lửa.
Hoàng đế đợi một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, chàng hơi lo lắng, ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng đã vén mũ trùm đầu lên, suối tóc đen nhánh xoã xuống làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn không có chút huyết sắc ấy, nhưng cũng vô cùng dịu dàng động lòng người. Áo trong trắng như tuyết ướt nhẹp, dính sát lấy thân thể mềm mại, phác họa ra dáng người tuyệt đẹp.
Cổ áo hơi hé, để lộ dấu vết đêm qua chàng lưu lại và giờ đã đậm màu hơn...
Màn mưa ngăn cách hết thảy ồn ào náo động bên ngoài, hang động được đống lửa chiếu sáng.
Phó Nhiêu chuyên tâm hong quần áo, nàng nghiêng người, kề sát một bên vai và cổ gần đống lửa, cũng không phát hiện đôi mắt thâm trầm kia đang nhìn mình đắm đuối.
Bỗng nhiên, hình như trong tầm mắt của Hoàng đế nhìn thấy thứ gì đó di chuyển, chàng nhìn chăm chú, chợt thấy một con rắn nhỏ ngũ sắc đang trượt về phía Phó Nhiêu.
Thời khắc mấu chốt, bóng dáng chàng vút qua với tốc độ cực nhanh, một tay kéo Phó Nhiêu ôm nàng vào lòng, một tay rút chủy thủ bên hông ra.
Tốc độ của chàng quá nhanh, ánh lửa bị gió mạnh hất lên, tia lửa chợt b.ắ.n bốn phía, con rắn nhỏ cực kỳ linh hoạt, theo độ cong lúc xoay người của Hoàng đế, nó lùi về phía mu bàn tay chàng, cắn Hoàng đế một ngụm, giây tiếp theo, thanh đao lên xuống, con rắn nhỏ lập tức đứt thành hai đoạn.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, đến khi Phó Nhiêu hoàn hồn lại, nàng nhanh chóng nâng mu bàn tay chàng, nhằm ngay miệng vết thương mà hút, nhổ ra, lại hút, tiếp tục nhổ, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, bấy giờ mới dừng lại, nàng hoảng sợ nhìn Hoàng đế, gấp đến độ nước mắt trào ra: “Bệ hạ, ngài...”
Nếu chàng xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nàng không có túi thuốc trên người, thực sự không cứu nổi chàng.
Phó Nhiêu nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khi nhìn rõ con rắn, nàng chợt biến sắc.
Đây là một con Lăng Hoa Xà ngũ sắc, không sai, Lăng Hoa Độc hôm trước là được lấy từ Lăng Hoa Xà, mà dược tính của Lăng Hoa Xà ngũ sắc còn hơn cả Lăng Hoa Xà.
Không nghi ngờ gì nữa, con rắn nhỏ này bò đến vì bị hoa Ngũ Hành Linh Đằng hấp dẫn.
Lăng Hoa Xà ngũ sắc là độc và cũng là dược, hơn nữa còn là một vị dược vô cùng trân quý, nếu phối hợp thỏa đáng, có thể trị chứng phong thấp, bệnh hàn lâu năm.
Chỉ là, dược tính k.í.c.h d.ụ.c của nó...
Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt lại, sao nàng lại gặp phải chuyện này cơ chứ.
Hoàng đế nhận ra sắc mặt nàng là lạ, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Thế nào rồi? Nọc rắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng ư?”
Phó Nhiêu hoàn hồn, ngẩn người nhìn chàng: “Không phải, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng... có lẽ... sẽ không đáng ngại...”
Hoàng đế thấy nàng nói chuyện ấp a ấp úng, chàng nhíu mày.