Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:38:20
Lượt xem: 131
Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng ban mai, dần dà, một lớp quầng sáng bao phủ quanh mặt trời.
Phó Nhiêu che mắt nhìn trời, đầu mày khẽ nhíu: “Sợ là đêm sẽ mưa.”
Hạ Linh buồn chán không thôi, núp một bên giúp nàng ngắt hoa thuốc, nàng ấy nhìn theo tầm mắt nàng, bĩu môi không vui nói: “Mưa thì mưa, có gì vui đâu.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười nói: “Sao, cha muội không cho muội đi chơi à?” Dứt lời nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Hạ Du: “Hạ Thái y đi đâu rồi?”
Hạ Linh cụp mi nghịch tiên hạc thảo(*) trong tay, tiện tay ném vào cối nghiền, rầu rĩ đáp: “Cha phụng chiếu đến điện Thọ Ninh của Thái Hoàng Thái Hậu, nói là xem bệnh cho Thẩm cô nương.”
(*)Tiên hạc thảo: vị thuốc Đông Y.
Nàng ấy dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt dần phiếm hồng, sau đó tủi thân lẩm bẩm: “Đã nói cho muội đi săn, muột vất vả lắm mới tới, vậy mà lại không cho muội đi...” Mũi nàng ấy cay cay, nước mắt đã trào ra.
Phó Nhiêu ở chung với nàng ấy hai ngày, cũng nhìn ra tính tình ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương này, nào phải đến đây để xem mắt phu quân, rõ ràng là nghịch ngợm đến chơi thì có, nàng vỗ bả vai Hạ Linh, dịu dàng vỗ về: “Không khóc, hôm nay là ngày đầu tiên đi săn, ta còn không đi được, đợi ngày mai hoặc ngày mốt, ta được rảnh rồi sẽ đi chơi với muội nhé?”
Hạ Linh nghe vậy lập tức mở to mắt: “Thật không?”
Phó Nhiêu cười gật đầu.
Nỗi buồn của tiểu cô nương tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng ấy lau nước mắt, ôm lấy bình thuốc rồi nhanh chóng giã thuốc: “Vậy muội làm thêm cho tỷ tỷ chút việc.”
Phó Nhiêu bật cười lắc đầu, thoáng nhìn bên bờ nước xa xa có cô nương đang thả diều, bèn khuyên nàng ấy: “Muội đừng bận rộn ở đây, đi chơi với các cô nương ấy đi.”
Hạ Linh nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột: “Muội không đi, bên đó có một vị lắm mồm mà muội quen, nếu nàng ta biết muội giả làm nha hoàn đến hành cung, chắc chắn sẽ chê cười muội cả đời.”
Phó Nhiêu cười mà không nói.
Một lát sau, ở ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như bên cánh rừng phía trước có người bị thương được khiêng ra, Phó Nhiêu vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, đi ra ngoài kiểm tra.
Hoá ra là một thế gia công tử sơ suất ngã từ trên ngựa xuống, bắp chân bị một thanh gỗ xuyên qua, bây giờ muốn lấy thanh gỗ đó ra hết sức khó khăn, chàng công tử khôi ngô kia mặt lúc đỏ lúc trắng, thở hổn hển, trông hắn mệt mỏi, chắc là đã đau đến mức không thốt ra được tiếng nào, thật xui xẻo.
Mấy vị Thái y ở lại Thái Y viện nhanh chóng lao tới, có người giỏi trị thương gân động cốt, có người giỏi xử lý vết thương ngoài da, tuy gấp gáp, song họ vẫn điềm tĩnh khiêng người vào lều.
Người được đặt trên chiếc trường án, mấy vị Thái y cùng nhau vây quanh, trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng kêu đau đinh tai nhức óc, thanh gỗ được lấy ra, có điều m.á.u tươi tuôn ồ ạt, các Thái y hợp lực xử lý để m.á.u ngừng chảy.
Bận rộn một hồi mới vất vả xử lý xong vết thương, bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi sốt ruột: “Thái y, Thái y!”
...
Gần trưa, năm người bị thương đã được thu xếp ổn thỏa trong lều, Phó Nhiêu cũng bận rộn đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Mai Linh Tiêu cưỡi ngựa bị ngã, gò má cạ rách một miếng da, sau khi Phó Nhiêu băng bó cho nàng ta, ả ta lại liều mạng kéo Phó Nhiêu hỏi có để lại sẹo không.
Phó Nhiêu phớt lờ. Lần trước ở Hoàng cung Mai Linh Tiêu giúp đỡ Công chúa Bình Khang hại nàng, sao nàng có thể nhẫn nhịn được?
Mai Linh Tiêu tức giận, nhưng lúc này nàng ta đang ở địa bàn của Phó Nhiêu, cũng không dám cứng đầu cứng cổ tranh luận, sợ Phó Nhiêu âm thầm động tay động chân hại ả, nhất là khi thấy một vị nam tử phong độ nhanh nhẹn đi vào trong, ả lập tức rơi nước mắt, ôm má lúm đồng tiền nũng nịu: “Huân ca ca, huynh đừng tới đây, Tiêu Nhi bây giờ xấu c.h.ế.t đi được...”
Phó Nhiêu nghe thấy giọng nói nũng nịu này của ả, cả người sởn da gà, nàng liếc mắt nhìn về phía nam tử kia ở cửa, thấy người tới mặc y phục xanh thẳm, ống quần buộc một lớp da thú bảo vệ đầu gối, trông hắn cao to anh tuấn, phong thái hiên ngang.
Người này hẳn là tam thiếu gia của Lý gia, biểu ca của Công chúa Bình Khang - Lý Huân.
Lý Huân trông thấy Phó Nhiêu, vẻ mặt hơi sững sờ. Hắn gật đầu, bước vào trong và đi tới bên cạnh Mai Linh Tiêu.
Lúc đó Mai Linh Tiêu đã ngồi xê người sang, thút thít nức nở không ngừng.
Lý Huân đứng sau lưng nàng ta dịu giọng an ủi: “Một vết thương nhỏ thôi mà, không sao.”
Mai Linh Tiêu nghe vậy thì che miệng vết thương, tủi thân liếc hắn: “Sao lại là vết thương nhỏ, ngộ ngỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”
Lý Huân nhạy bén, vừa nhìn đã hiểu tâm tư ả, khẽ cười: “Dù có sẹo thì cũng không đáng ngại.”
Ngữ khí dịu dàng hơn vài phần.
Quả nhiên Mai Linh Tiêu ngượng ngùng không nói, ánh mắt ả nũng nịu, đong đầy tình ý đằm thắm.
Lý Huân chỉ liếc mắt một cái liền biết thương thế không nặng, trước nay Mai Linh Tiêu hay chuyện bé xé ra to, nữ tử lại vô cùng coi trọng dung mạo, vì thế mới ồn ào đến Thái Y viện, ngoái đầu liếc thấy Phó Nhiêu đứng ở tủ thuốc pha thuốc, hắn nhanh chóng thi lễ với nàng: “Đa tạ Phó cô nương.”
Phó Nhiêu chán ghét người Lý gia, nàng làm như lảng tai, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngước lên cũng phớt lờ hắn.
Lý Huân không mấy bất ngờ, cũng chẳng thấy tỏ vẻ giận dữ, ngược lại hắn đi rót nước cho Mai Linh Tiêu.
Nhưng Mai Linh Tiêu lại không thể nhịn, Lý Huân đến rồi, nàng ta có chỗ dựa nên không kiêng kị Phó Nhiêu nữa, lạnh lùng nói: “Phó Nhiêu, Huân ca ca đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không trả lời?”
Phó Nhiêu nghe vậy xoay người lại, vui vẻ hoà nhã nói với ả: “Ơ, thân phận Lý công tử tôn quý, tuấn tú lịch sự, đương nhiên ta muốn nói chuyện với công tử rồi, chỉ tiếc đúng lúc nghe Mai cô nương lẩm bẩm, nói là ghét nhất Lý công tử nói đùa với nữ nhân bên cạnh, nếu như ta trả lời, đến khi Lý công tử vừa đi lẽ nào ngươi không chĩa mũi dùi vào ta ư?”
Vì lời này mà Mai Linh Tiêu tức giận đến suýt hộc máu: “Ngươi nói bậy, ta chưa từng nói như vậy...” Thấy ánh mắt như nước của Lý Huân nhìn về phía mình, Mai Linh Tiêu càng ấm ức, ả không che má nữa, túm góc áo hắn khóc đến mức lê hoa đái vũ(*): “Huân ca ca, muội không có nói như vậy, muội thật sự không có, muội không phải người như vậy, huynh biết mà...”
(*)Lê hoa đái vũ: thành ngữ hình dung khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp.
Lý Huân khẽ nhìn Phó Nhiêu, ngược lại hắn không để ý lời này lắm, thấy những người khác trong lều đều nhìn qua, hắn hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng kéo góc áo về, dịu dàng nói: “Ta biết.”
Mai Linh Tiêu tức không chịu được, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, cớ gì ngươi lại nói dối? Vì sao vu khống ta?”
Phó Nhiêu chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội đáp: “Vu khống? Sao ta có thể vu khống Mai cô nương chứ, Mai cô nương gặp ai cũng rêu rao mình có một vị hôn phu tốt, là tam công tử nhà Lại bộ Thị lang, biểu ca của đương kim Công chúa, vậy ta có dám vu khống ngươi không?” Nàng cười trông rất gợi đòn.
Mai Linh Tiêu tức đến mức không thể phân biệt được màu sắc trên mặt.
Phó Nhiêu lười dây dưa với ả, khẽ thở dài, xách túi thuốc của mình ra khỏi lều.
Sau khi Mai Linh Tiêu vào y trướng, Hạ Linh lập tức trốn ra ngoài, Phó Nhiêu đang muốn đi tìm nàng ấy, mới bước ra hai bước thì có một giọng nói gọi nàng từ đằng sau.
“Phó cô nương.”
Người nọ là Lý Huân.
Phó Nhiêu dừng bước, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Lý công tử có việc? Nếu hỏi có để lại sẹo hay không, xin lỗi, bà đây dù có loại dược cao(*) này cũng sẽ không cho nàng ta.”
(*)Dược cao: thuốc thoa ngoài da.
Lý Huân vòng tới trước mặt nàng, trịnh trọng thi lễ với nàng: “Ta từng tham gia hãm hại cô nương vì Lý gia, xin nhận lỗi với cô nương.”
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Phó Nhiêu nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ơ kìa, đây là muốn lập đền thờ sao?”
Đối với lời lăng mạ chói tai của Phó Nhiêu, Lý Huân cũng không để tâm: “Ta không đại diện cho Lý gia.”
“Ngươi cũng không có tư cách đại diện cho Lý gia.”
Lý Huân không nói gì, khuôn mặt nghiêm nghị dần trở nên thâm trầm, hắn lạnh nhạt nói: “Một ngày nào đó ta có thể.”
Phó Nhiêu ngạc nhiên nhìn hắn, song cũng không để ý, nàng cứ thế đi về phía trước.
Lý Huân nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trầm lắng.
Ở đầu bên kia, Đàm Chính Lâm xách túi thuốc, vội vã chạy về phía Phó Nhiêu, thở hồng hộc vẫy tay: “Phó cô nương, mau theo ta vào núi.”
Phó Nhiêu nghe được hai chữ “vào núi”, nàng nhướng mày, dừng bước, chờ ông đến gần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đàm Chính Lâm chạy chậm tới, liên tục thở dốc, vẻ mặt cực kỳ sầu lo: “Đại điện hạ vào rừng cùng thị vệ, vừa rồi thị vệ hồi báo, nói là điện hạ phát bệnh, đi không nổi nên gọi Thái y qua xem thử.”
Phó Nhiêu cảnh giác nhìn ông ta: “Viện chính, trong đó vẫn còn Thái y, ta là một cô nương, không dám vào núi đâu.”
Đàm Chính Lâm đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười khổ đáp: “Ta đã đi qua xem rồi, họ đều đang bận, hơn nữa điện hạ ốm yếu từ khi còn trong bụng mẹ, do đó có tình trạng ho lạnh, lần trước ngươi lập công lớn ở Gia Châu, hẳn là đã tiếp thu được rất nhiều điều về bệnh phế phủ(*), ngươi đi theo ta đi.” Đàm Chính Lâm không đợi Phó Nhiêu đáp lại đã quay người đi vào rừng.
(*)Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.
Lần trước ở Gia Châu là bệnh ho truyền nhiễm, lý do này của Đàm Chính Lâm khiến người ta không thể phản bác.
Phó Nhiêu cảm thấy khó xử, do dự một lát, nàng siết chặt túi thuốc trên vai, bèn đi theo.
Lý Huân ở cách đó không xa, đúng lúc nghe hai người họ nói chuyện, hắn thấy Phó Nhiêu là một cô nương đi bộ vào rừng, không yên tâm lắm nên dắt ngựa đi theo: “Ta đi cùng.”
Nửa người Lý Huân chìm trong ánh mặt trời, nửa kia đứng ở chỗ bóng râm, ánh nắng và bóng râm đan xen, chiếu lên gương mặt khó phân biệt cảm xúc của hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàm Chính Lâm nghe thế thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rồi liếc qua Phó Nhiêu, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Lý công tử, chuyện này không ổn nhỉ?” Hàm dưới hếch lên chỉ Phó Nhiêu, ngụ ý là công tử hắn vừa đính hôn mà đi vào núi với một cô nương, dễ dẫn đến tin đồn.
Sắc mặt Lý Huân nghiêm nghị: “Đại điện hạ gặp nạn, ta thân là thần tử, cớ gì lại không đi?”
Lời này khiến Đàm Chính Lâm không thể nói gì hơn.
Phó Nhiêu vốn không muốn Lý Huân đi cùng, Lý Huân là địch hay bạn, nàng không rõ lắm, lỡ như Lý Huân và Đàm Chính Lâm hợp tác nhắm vào nàng, vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng trước mắt nhìn phản ứng của Đàm Chính Lâm, có vẻ bọn họ không phải cùng một hội, như vậy để Lý Huân đi theo sẽ trở thành điều kiêng kị của Đàm Chính Lâm.
Sở dĩ nàng dám đến, cũng là vì có chút can đảm.
Nếu Đàm Chính Lâm dám động thủ với nàng, nàng chẳng ngại đảo ngược tình thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-38.html.]
Từ nhỏ nàng thường xuyên theo tổ mẫu lên núi hái thuốc, về sau vì đỡ đần chi tiêu trong nhà nên cũng thường đi vào rừng hoang núi thẳm hái linh chi hoặc dược liệu quý hiếm bán lấy tiền. Khi đó nàng là một tiểu cô nương, đi bộ xuyên núi, lòng can đảm của nàng đã được tôi luyện như thế.
Vào núi này, còn chưa biết là thiên hạ của ai đâu.
Đàm Chính Lâm vì không muốn lộ tẩy, đành phải ngầm chấp thuận cho Lý Huân đồng hành.
Ba người và thị vệ, tổng cộng mười người cùng vào núi.
Bước vào rừng rậm, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Phó Nhiêu thắt chặt áo choàng trên người, gian nan cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lý Huân thấy nàng cưỡi lảo đảo, hắn xoay người xuống ngựa, giúp nàng ghì chặt dây cương.
Phó Nhiêu thấy thế nhíu mày nói: “Lý công tử, ngươi không cần như thế, ta đi chầm chậm là được.”
Lý Huân kiên định nói: “Ta được Trần Hành nhờ vả, phải chăm sóc ngươi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, chẳng lẽ Lý Huân cũng ở Lễ bộ?
Lý Huân nhìn ra điều thắc mắc của Phó Nhiêu, giải thích rằng: “Ta ở Lễ bộ Quan chính(*), có thể coi như hợp tính với với Trần huynh.”
(*)Quan chính: là việc làm của chính quyền Trung Ương thời nhà Minh nhằm bồi dưỡng nhân tài hành chính.
Phó Nhiêu hết thắc mắc nhưng vẫn không muốn nhận lòng tốt của Lý Huân: “Để thị vệ dắt ngựa đi.”
Lý Huân khựng người một lát, sau đó gật đầu: “Được...” Vành tai chợt đỏ lên, hắn ra hiệu cho thị vệ xuống ngựa, đưa dây cương qua.
Sau đó hắn quay người lên ngựa, không nói chuyện với Phó Nhiêu nữa.
Trước đó không lâu, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy cáo trạng ngự trạng của Phó Nhiêu từ chỗ Trần Hành. Bản cáo trạng được phân tích kỹ càng, lời văn dồn dập, từng chữ đều đánh trúng điểm mấu chốt, hắn khó lòng tưởng tượng nổi một cô nương lại có thể viết ra cáo trạng như vậy. Tuy không hoa lệ với câu từ trau chuốt, nhưng lại giản dị tinh tế, quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.
Xem văn của người, biết người ra sao.
Quả nhiên là một nữ tử lòng dạ gấm vóc.
Im lặng một hồi, Lý Huân hỏi thị vệ dẫn đường phía trước: “Sức khoẻ của Đại điện hạ luôn không tốt, sao hôm nay lại vào rừng?”
Thị vệ thưa: “Mấy tháng nay được Chu lão Thái y điều trị, sức khoẻ của điện hạ chúng ta đã tốt hơn nhiều, xưa nay đế vương đi săn mùa thu đều có Hoàng tử dẫn đầu. Tam điện hạ còn nhỏ, Đại hiện hạ thân là huynh trưởng, nghĩ rằng không thể đổ trách nhiệm cho người khác nên thỉnh cầu vào núi cùng bệ hạ, làm gương cho chúng tướng, bệ hạ đồng ý.”
Lý Huân nghe xong cũng suy nghĩ sâu xa, Càn Trinh đế khí nuốt sơn hà, giỏi văn lẫn võ, không ai sánh bằng, nhưng con nối dõi dưới gối lại không người kế tục y bát(*), quả là một tiếc nuối lớn.
(*)Y bát: truyền từ đời này sang đời khác.
“Đại điện hạ ở đâu?”
“Bệ hạ chỉ cho phép điện hạ đi săn ở khu phía Nam, có điều điện hạ ngắm trúng một con hươu sao nên lập tức phóng ngựa đuổi theo, mà cũng khéo, điện hạ đuổi theo xa, ra khỏi khu phía Nam, đến khu vực Ô Hàn Lĩnh phía Tây.”
Lý Huân nhíu mày, thảo nào Đại điện hạ phát bệnh, mặt đất ở Ô Hàn Lĩnh ẩm ướt, hơi ẩm nặng, bất lợi cho những người mắc bệnh hàn như ngài ấy.
Phó Nhiêu không có lòng dạ nghe bọn họ nói chuyện, nàng vẫn âm thầm chú ý động tĩnh của Đàm Chính Lâm, ông ta vừa mới lặng lẽ ném thứ gì đó vào trong bụi cây ẩm ướt.
Quả nhiên, một lúc sau trong bụi cỏ xào xạc ùa ra một bầy rắn đen, nhất thời người ngã ngựa đổ, chạy toán loạn khắp nơi.
“Sao lại có rắn vào mùa này?”
Lý Huân nhìn Phó Nhiêu theo bản năng, chỉ thấy Phó Nhiêu thong dong điềm tĩnh rút ra một sợi dây thừng, ném lên chạc cây bên cạnh, nàng mượn sức của lưng ngựa, đạp lên trên, nhảy lên chạc cây.
Lý Huân rút đao c.h.é.m rắn, ghì cương ngựa né tránh đòn công kích của bầy rắn.
Đàm Chính Lâm cũng học theo Lý Huân, chật vật né tránh: “Rừng hoang núi thẳm này không thể so với bên ngoài, thứ gì cũng có khả năng xuất hiện, ở khu vực này có chút địa nhiệt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài nên có rắn.”
Đàm Chính Lâm lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, ông ta thầm bội phục vài phần, tiểu nha đầu này cũng có chút bản lĩnh đấy.
Mấy gã thị vệ thì không may mắn như vậy.
Có người bị ngựa hất ngã, có người bất cẩn bị rắn cắn.
Phó Nhiêu ngồi xổm trên ngọn cây, chú ý động tĩnh bên dưới, thấy bầy rắn kia đen ngòm, cực kỳ đáng sợ: “Đây là một loại rắn mắt to, không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể làm tê liệt thần kinh người, khiến người ta không thể động đậy trong vòng nửa canh giờ.”
Bốn gã thị vệ bị rắn cắn, tất cả ngựa đều trúng nọc rắn, tình hình không mấy khả quan.
Bận rộn một hồi, mọi người c.h.é.m g.i.ế.c bầy rắn rồi nhìn thị vệ và ngựa la liệt đầy đất, chợt cảm thấy khó khăn.
“Nhưng phải làm thế nào đây?” Mặt Đàm Chính Lâm nhăn nhó.
Lý Huân nhìn xung quanh một vòng, trong lòng tính nhẩm khoảng cách, ánh mắt trông ra hướng núi rừng sâu nơi xa: “Nơi này cách Ô Hàn Lĩnh một đoạn, ta biết đường, thế này đi, để lại hai người trông coi những người bị thương, những người khác theo chúng ta đi ứng cứu Đại điện hạ.”
Bởi vậy, chỉ còn lại một gã thị vệ có thể đồng hành.
Phó Nhiêu đưa mắt nhìn mấy người bị thương: “Thế này đi, ta ở lại trông nom những người bị thương, còn Lý công tử hộ tống Viện chính tới Ô Hàn Lĩnh.”
Có Lý Huân đi theo, nàng cũng không tiện hạ thủ với Đàm Chính Lâm, ngoài ra, nàng cũng không muốn làm tổn thương người vô tội, mối thù hôm nay ngày khác sẽ báo.
Lý Huân cũng cảm thấy khả thi, nào ngờ Đàm Chính Lâm từ chối: “Không được, Phó cô nương, bệnh ho lạnh không phải sở trường của ta, ta ở lại trông nom người bị thương, ngươi theo Lý công tử đi tìm Đại điện hạ.”
Phó Nhiêu đoán ông ta chắc chắn vẫn còn chiêu tiếp theo.
Lý Huân ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, chờ nàng quyết định.
Phó Nhiêu thầm nghĩ, nếu Đàm Chính Lâm vắt óc suy nghĩ muốn hại nàng, thế thì nàng không thể dễ dàng tách khỏi ông ta.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Hôm nay đi săn đều có mũi tên hiệu báo, Lý Huân b.ắ.n một mũi tên, ba người cũng chỉ còn lại gã thị vệ kia cùng hướng về phía trước, còn lại hai thị vệ, một người ở lại trông nom người bị thương, một người đi tới hành cung gọi cứu binh.
Không có ngựa, mọi người đành phải cất bước gian nan.
Giờ Ngọ ba khắc, bốn người đi tới một khu rừng rậm, Lý Huân chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét xung quanh, cảm thấy có điềm chẳng lành.
Quả nhiên, trong nháy mắt, một tiếng gầm u ám vọng lại từ phía Đông Bắc.
“Không xong, có dã thú!”
Lý Huân lập tức rút kiếm, bảo vệ trước người Phó Nhiêu, mắt Đàm Chính Lâm loé lên tia sáng, cứ nhìn chằm chằm vào Phó Nhiêu, chỉ thấy Phó Nhiêu lại ném dây thừng ra, dưới sự hỗ trợ của Lý Huân, nàng leo lên ngọn cây long não.
Mắt Đàm Chính Lâm hiện lên một tia âm u, thầm nghĩ nếu không tách khỏi Lý Huân, e là chuyện không thể thành công.
Ngay tức khắc, một con gấu đen nhào về phía Lý Huân, thị vệ tiến lên vung một giáo, Lý Huân nắm chắc thời cơ giương cung dựng tên, tìm cơ hội b.ắ.n c.h.ế.t nó.
Con gấu đen kia cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chạy loạn qua lại, sau một trận hỗn chiến, thị vệ bị cắn mất một cánh tay, con gấu đen cũng bị b.ắ.n một mũi tên, nhưng chẳng biết vì sao con gấu đen kia lại không hề bị ảnh hưởng, đỏ mắt liều mạng vồ lấy Lý Huân.
Lý Huân cũng cảm giác con gấu đen này có gì không đúng, vừa rút kiếm khổ chiến, vừa nhân lúc rảnh tay hô to: “Đàm Viện chính, ông mau dẫn Phó cô nương đi đi!”
Đàm Chính Lâm chờ giờ khắc này đã rất lâu, vội vàng gọi Phó Nhiêu: “Phó cô nương, mau xuống đây, chúng ta đi trước, ta biết Ô Hàn Lĩnh ở đâu.”
Phó Nhiêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Đàm Chính Lâm, nàng chợt nhếch miệng cười, được, vậy thì đọ sức thôi.
Phó Nhiêu xuôi theo dây thừng xuống khỏi cây, chạy trốn vào sâu trong rừng với Đàm Chính Lâm.
Không bao lâu sau, hai người lại gặp một con mãnh thú.
Đàm Chính Lâm đang muốn trốn đi, dẫn con mãnh thú chạy về phía Phó Nhiêu, song lại ngạc nhiên phát hiện con mãnh thú kia nhìn ông ta chằm chặp.
Ông ta vừa rút đao làm chệch hướng đòn tấn công đầu tiên của mãnh thú, vừa nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy sau lưng trống không.
Phó Nhiêu đâu?
Không phải vừa rồi còn đi theo ông ta sao?
“Phó cô nương, Phó cô nương?”
Tiếc thay, đáp lại ông ta là một trảo sắc bén của gấu đen.
Đàm Chính Lâm rút đao chắn ngang, nghiêng người tránh né, gò má bị móng vuốt sắc bén cào một phát, ngay lập tức rách da toác thịt, m.á.u tươi văng tứ tung. Ông ta gào lên đau đớn, loạng choạng lui về sau mấy bước, lấy ra một túi phấn độc đã chuẩn bị sẵn ở bên hông từ lâu, nhắm ngay mắt gấu đen tung tới.
Mà trong lúc đó, gấu đen lại cắn bắp đùi của ông ta lần nữa. Tuy đã thành công vẩy bột thuốc vào mắt gấu đen, nhưng giữa chân của ông ta cũng bị cắn mất một miếng thịt lớn, m.á.u tươi tuôn ồ ạt, mùi m.á.u nồng nặc lan toả tại khu vực chật hẹp này.
Bột thuốc kia không chỉ giúp làm bỏng mắt gấu đen mà còn có thể làm tê liệt thần kinh của nó, khiến động tác của con gấu chậm lại.
Ông ta không màng tới cơn đau dữ dội giữa chân, dồn sức rút đao c.h.é.m một nhát, đầu con gấu đen bị c.h.é.m toạc một đường rãnh sâu cực lớn, nó ngã nhào xuống.
Sau khi mối nguy được giải trừ, nỗi sợ hãi mãnh liệt ập đến. Đàm Chính Lâm chống đao trên mặt đất, nặng nề thở ra hai hơi, ông ta xử lý đơn giản vết thương giữa chân, rồi cụp mắt liếc túi thuốc của mình đã bị buộc một mảnh vạt áo từ lúc nào không hay. Trên đó đang dính phấn độc mà ông ta âm thầm vẩy lên người Phó Nhiêu. Loại phấn độc này có thể thu hút mãnh thú tập kích, hơn nữa hai khắc sau sẽ tự khắc tan, không để lại dấu vết.
Phó Nhiêu à Phó Nhiêu! Ranh con này thật xảo quyệt!
Đàm Chính Lâm hung dữ mắng một tiếng, tức giận đến mức trán nổi gân xanh, m.á.u chảy ra từ vết thương càng nhiều.
Bản lĩnh của con ranh này không hề tầm thường nên mới nhìn ra kế hoạch của ông ta. Nếu đã như vậy thì về sau rất khó dùng kế này để đối phó với nàng ta.